Chương 1042:

 

“Đúng vậy,” Má Ngô gật đầu: “Có lẽ là trời cao đã định! Tiểu Dịch Dịch lại có một đôi mắt giống hệt Lê Hương, tôi còn nhớ kỹ ngày đó thiếu gia đi tới phòng sơ sinh, tiểu thiếu gia Dịch Dịch vừa lúc mở hai mắt ra nhìn về phía bố mình, trong nháy mắt đó dáng vẻ thiếu gia hốt hoảng vô cùng, e rằng, tiêu thiếu gia Dịch Dịch khiến thiếu gia nhớ lại đứa bé đầu tiên cậu ấy và Lê Hương đánh mắt. Từ đó về sau, thiếu gia mang tiểu thiếu gia Dịch Dịch về, tự mình nuôi nắng.”

 

Mạc lão phu nhân cười nói: “Đúng vậy, Tiêu Dịch Dịch năm nay đã ba tuổi rồi, ba năm nay đều là A Đình nuôi nó lớn lên. Một thằng đàn ông như A Đình, ngay từ đầu chúng ta còn lo lắng nó không nuôi tốt Tiểu Dịch Dịch, mãi đến khi Tiểu Dịch Dịch có một lần phát sốt, sốt cao mãi không hạ, A Đình vẫn luôn ở cạnh, bảy ngày không chợp mắt, mắt tia máu, chúng ta mới thật sự yên tâm, bởi vì A Đình là một người bố tốt.”

 

“Thế nhưng…” Mạc lão phu nhân đang nói lại chuyển giọng, tràn đầy lo lắng: “Tiểu Dịch Dịch vẫn luôn không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, không chơi đùa cùng các đứa bé khác, lại không mở miệng nói chuyện khiến tôi thật lo lắng. Có đôi khi tôi nghĩ, Lê Hương đi rồi, bản thân mỗi chúng ta ai nấy đều sống chẳng ra sao.”

 

Má Ngô nhìn Mạc lão phu nhân khuyên lơn: “Lão phu nhân, chúng ta phải nhìn về tương lai thôi, rồi mọi chuyện sẽ ổn.”

 

Mạc Tuân đi tới trước của phòng, anh đã khôi phục bình tính, trên người không hề tìm thấy được dáng vẻ mắt khống chế nổi giận lúc ban nãy.

 

Anh giơ ngón tay rõ khớp xương lên bắt đầu gõ cửa, “cốc cốc cốc” tiếng đập cửa mạnh mẽ vang lên: “Mạc Thần Dịch, cho con ba giây, mau mở cửa ra cho bố, con cũng biết cánh cửa này không cảnh được bó, một, hai…”

 

Mạc Tuân lúc này bắt đầu đếm.

 

Phải đếm đến “ba”, “cạch” một tiếng, cửa phòng mới mở ra, một bóng dáng non nớt xuất hiện.

 

“Niềm Vui Mới” Của Bố Làm Mommy Con Cậu bé chính là Mạc Thần Dịch.

 

Mạc Thần Dịch là con trai Mạc Tuân, cậu thừa kế hoàn mỹ tất cả bộ gen tốt đẹp của Mạc Tuân, khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác kia chính là Mạc Tuân phiên bản thu nhỏ.

 

Mạc Thần Dịch vừa dễ thương vừa đẹp trai, mại tóc ngắn xoăn mềm, ngũ quan tinh xảo như họa, trên khuôn mặt nhỏ là đôi mắt to tròn cực kỳ trong suốt sạch sẻ, chói mắt hệt như quả bồ đào, đứa trẻ như vậy cho dù ai liếc mắt nhìn đều sẽ muốn ôm lấy cậu.

 

Thế nhưng, Mạc Thần Dịch rất lạnh lùng, rất giống bố mình đều không thích cười, băng lãnh lại xa cách.

 

Không ai có thể chăm sóc cho tiểu quỷ có chỉ số IQ kinh người này, ngoại trừ Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân từ nhỏ đã tự tay nuôi nắng cậu, vừa làm bố vừa làm mẹ, tuy Mạc Thần Dịch không mở miệng nói chuyện, nhưng cậu bé rất yêu bố mình.

 

Bây giờ đầu Mạc Thần Dịch mới đứng đến đầu gối Mạc Tuân, Mạc Tuân nhìn cậu, không vui mím môi: “Vì sao lại hù người ta chạy?”

 

Mạc Thần Dịch lấy ra giấy bút, viết: “Con không có bệnh.”

 

Ba chữ “con không có bệnh” lọt vào mắt Mạc Tuân, sau đó anh đưa mắt rơi vào gương mặt non nớt kia của Mạc Thần Dịch, hiện tại Mạc Thần Dịch đang ngước đôi mắt bồ đào trong suốt nhìn anh, lặng yên kiên trì cùng quật cường, tự dưng thêm mấy phần… cảm giác hệt như chú nai con.

 

Đôi mắt này… cùng với đôi mắt trong vắt tại nơi sâu nhát trong ký ức chậm rãi đan xen chồng chất vào nhau.

 

Trái tim Mạc Tuân chậm rãi mềm nhũn, anh cúi người vươn cánh tay tráng kiệ, ôm Mạc Thần Dịch trong khuỷu tay: “Đi, cùng bố về nhà.”

 

Được bố của mình vững vàng ôm vào lòng, Mạc Thần Dịch lại lấy ra một tờ giấy, phía trên đã viết xong một hàng chữ.

 

Mạc Tuân nhìn lướt qua, Mạc Thần Dịch viết: “Con không thích niềm vui mới của bố, không muốn cô ta làm mommy conl”

 

Mạc Tuân ôm Mạc Thần Dịch ra Tây Uyễn, lên chiếc Rolls- Royce Phantom, lúc này Mạc Tuân thấp giọng nói: “Là vợ bố cưới, từ lúc nào phải hỏi ý kiến của con?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play