Chương 1032:

 

Lê Hương nhướng đôi chân mày lá liễu tinh xảo, Mạc Tuân chính là máu Xích Tử, cho nên bọn họ có thể tìm đến đã ở trong dự liệu của cô.

 

“Lê Hương, trong tay cô câm cái gì đó?” Lúc này Thượng Quan Đằng chú ý tới bảo rương trong tay Lê Hương, hai mắt hắn ta nhanh chóng lộ ra tia tham lam.

 

Bảo rương trong tay Lê Hương lộ diện một cái, không khí của hiện trường trong nháy mắt trở nên khẩn trương lên, giương cung bạt kiếm, cô biết rất nhiều người đều muốn bảo rương trong tay cô.

 

Thượng Quan Đằng muốn, Lệ Quân Mặc và Mạc Từ Tước cũng muốn, ánh mắt trong vắt của Lê Hương rơi trên khuôn mặt anh tuấn của Mạc Tuân, Mạc Tuân không nhìn bảo rương trong tay cô, rõ ràng cho thấy anh không có hứng thú, đôi mắt đen kia nhìn cô chăm chú, thứ anh muốn cũng chỉ có côi Lê Hương mỉm cười: “Xem ra hôm nay tôi và anh Tô Hi không ra ngoài được rồi.”

 

Lúc này Mạc Từ Tước tiến lên một bước: “Lê Hương, giao bảo rương trong tay cô cho chúng tôi.”

 

Thượng Quan Đằng nhanh chóng nói: “Không được, bảo rương này là của tôi!”

 

Tất cả mọi người đang áp sát.

 

Tô Hi định di chuyển, nhưng Lê Hương nhanh chóng vươn tay ngăn Tô Hi, trong đôi mắt sáng lưu chuyển sóng nước như trút xuống: “Các người đều muốn vật mẹ tôi lưu lại, được thôi, các người có bản lĩnh thì lấy đi!”

 

, Lê Hương chậm rãi lấy ra cây sáo ngọc, bắt đầu thôi.

 

Tiếng sáo du dương chậm rãi vang vọng toàn bộ rừng rậm, tựa như là giai điệu động nhân nhất giữa lúc đêm khuya, dây dưa kéo dài.

 

Cô đột nhiên thổi sáo.

 

“Lê Hương, cô đang giở trò gì đấy?” Trong lòng Thượng Quan Đẳng đột nhiên có một loại dự cảm rất xấu.

 

Mạc Từ Tước muốn di chuyển, nhưng Lệ Quân Mặc ngăn ông lại: “Nghe kìa, có tiếng gì!”

 

À hú…

 

À hú…

 

Hú hú hú…

 

Nơi đây lúc đầu lặng yên không tiếng động, hiện tại có thình lình vang lên tiếng tru, khiến người ta tê cả da đầu.

 

“Cái này… là tiếng gì?” Thượng Quan Đằng khiếp sợ lại khủng hoảng.

 

Ánh mắt Mạc Tuân thủy chung rơi trên gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia của Lê Hương, anh nhàn nhạt mấp máy đôi môi mỏng: “Đó là tiếng sói.”

 

Cái gì? Sói? Lần kia Mạc Tuân theo Lê Hương cùng tiến nhập cắm địa, đã từng gặp được hai con sói, hiện tại chính là tiếng tru c ủa sói, nhưng không phải hai con, mà là… rất rất nhiều con?

 

“Sói! Các người mau nhìn, thật sự là sói!” Lúc này có người hét lớn.

 

Mạc Tuân ngẳng đầu, chỉ thấy trong đêm tối phía trước đột nhiên có một đôi mắt đỏ sậm mắt, sau đó là hai đôi, ba đôi, bốn đôi…

 

Đó là mắt sói, là đôi mắt đỏ sậm đặc biệt thuộc về chúa sơn lâm khiến người nhìn rét run.

 

Rất nhanh, một con sói đi ra, hai con, rồi ba con… hơn mấy trăm ngàn con chó sói từ trong bóng tối đi ra, chúng nó vẫy đuôi, hàm răng sắc bén tản ra ánh sáng sắc lạnh.

 

Chúng nó đứng phía sau Lê Hương, vây cô lại, thể như đang bảo vệ cô.

 

Tất cả mọi người đang hít một ngụm khí lạnh, cái này… cái này… một màn này quả thật không thể tưởng tượng nổi, quá chắn động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play