Tiểu Tại Tại nghiêm túc nhìn chằm chằm biểu cảm của bà nội, phát hiện ra bà ấy không hề lừa gạt mình thì lập tức vui vẻ nở một nụ cười ngọt ngào, cơ thể nhỏ dán lên bên cạnh giường bệnh mà làm nũng với bà nội.
Vẻ ngoài của cô nhóc này hoàn toàn tập hợp ưu điểm của ba mẹ, mà chẳng ai trong Tô Hân Nghiên hay Ninh Viễn Hàng xấu xí cả.
Tô Hân Nghiên là kiểu người đẹp dịu dàng uyển chuyển hàm xúc.
Ninh Viễn Hàng còn là một người đàn ông đẹp trai cương nghị.
Con cái do hai người kết hợp tạo thành tất nhiên cực kỳ đẹp đẽ khả ái, bấy giờ cô nhóc này vừa thể hiện sự non nớt đáng yêu của mình thì đến cả người có nội tâm lạnh lẽo cứng rắn nhất cũng không kìm được, huống chi là một bà nội Ninh vốn dĩ đã rất yêu thương cháu gái.
Thật sự là bà ấy bị dụ đến lòng cũng mềm ra.
Nếu không phải vì hành động bất tiện, bà nội Ninh thật sự muốn ôm cháu gái vào lòng, hôn cho đã một phen.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của bà ấy. Từ sai khi thấy con trai dẫn cả nhà tới đây, nụ cười trên mặt bà ấy chưa bao giờ tan đi.
Cả phòng bệnh đều tràn đầy tiếng cười vui vẻ. Cũng vì âm thanh quá lớn mà họ bị hộ sĩ gõ cửa nhắc nhở.
"Nói nhỏ thôi, đừng làm ầm ĩ đến người khác."
Tiểu Tại Tại che cái miệng nhỏ của mình lại, vẫn không quên thuận tiện che miệng của anh ba ở cạnh mình lại.
Ninh Hiên nhìn em gái với vẻ không rõ chuyện gì. Cậu bé không phát ra tiếng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt đã tố cáo hết tất cả rồi.
'Vì sao lại che miệng anh lại?'
"Vì anh ba là ầm ĩ nhất!" Cô nhóc này đâm một dao vào ngực của anh mình không lưu tình chút nào.
Ninh Hiên: "..."
Vì bị đả kích quá lớn, vậy nên cậu bé cũng quên luôn việc truy cứu xem vì sao em gái biết trong lòng mình đang nghĩ về vấn đề gì.
Mấy người lớn đang ồn ào ở bên cạnh bị cảnh hài hước này của hai anh em chọc cười, nhưng họ đều cười cực kỳ có mức độ, xem ra sự nhắc nhở của hộ sĩ rất có tác dụng.
"Mẹ, chúng con có mang bữa sáng tới cho mẹ này. Mẹ ngồi dậy ăn một chút đi!" Tô Hân Nghiên và Ninh Viễn Hàng, mỗi người một bên, cẩn thận đỡ bà nội Ninh ngồi dậy, sau đó lại chèn hai cái gối ở trước và sau lưng của bà ấy.
Dưới giường bệnh có một tấm ván gỗ nhỏ, họ cầm lên đặt giữa hai bên giường một phen. Vậy là họ đã làm xong một cái bàn nhỏ đơn sơ, có thể dùng để đặt chén dĩa, thuận tiện cho bệnh nhân dùng cơm.
Sức khỏe của bà nội Ninh hồi phục không tệ, đã có thể trở lại dùng thức ăn bình thường từ việc ăn thức ăn lỏng.
Lúc này bà ấy đang húp từng ngụm, từng ngụm cháo một, vừa ăn vừa nói chuyện với người con trai đã lâu không gặp. Chủ yếu họ cũng nói mấy chuyện như trải qua sinh hoạt ở bên ngoài như thế nào, cơm có được ăn ngon lắm không, trời lạnh có hay mặc thêm nhiều quần áo không, đại loại vậy.
Tuy là ngôn ngữ rất đơn giản, nhưng lời nào lời nấy đều ngập tràn tình mẫu tử.
Tất nhiên Ninh Viễn Hàng nghiêm túc đáp lại từng câu hỏi một, chỉ là phần lớn anh đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Những người lớn lúc nói chuyện, bọn nhỏ bèn tự giác tự chơi ở bên cạnh đó.
Tiểu Tại Tại lại không đi theo mấy anh trai,
Cơ thể bé nhỏ của cô bé đong đưa trên giường bệnh, lộ ra một cái đầu, hết nhìn mặt của bà nội ở bên trái rồi lại nhìn mặt ba ở bên phải, không rõ vì sao lòng bà nội lại đầy bất đắc dĩ và bao dung.
Còn ba thì...
Cô bé không nhìn ra được gì hết, ngay cả tâm trạng chung chung cũng không có.
Tô Hân Nghiên chú ý tới hành động kỳ lạ của con gái, vội vã vươn tay kéo cô bé ra: "Tại Tại qua bên cạnh chơi với mấy anh trai một chút được không?"
"Dạ." Nhận ra vẻ không đồng ý trên khuôn mặt mẹ, Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn vâng lời, vừa vặn người là đã len vào trong mấy anh rai.
Một đám con nít cũng không biết chơi ngốc gì ở đó.
Hoặc có lẽ chỉ Tiểu Tại Tại và anh ba đang chơi cái trò ngây thơ 'anh đuổi em em rượt anh' thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT