Thật ra cô bé xem như là được bà nội nuôi lớn. Dù sao mẹ cũng là một trong những lao động chính trông nhà, vẫn luôn bận bịu kiếm công điểm nuôi gia đình, không có quá nhiều thời gian để quan tâm trên chăm sóc Tiểu Tại Tại.
Vậy nên tình cảm giữa Tiểu Tại Tại và bà cô bé rất thân mật.
Ngay cả khi cô bé cực khổ nhặt lúa mạch mà kiếm được chút kẹo cũng sẽ đặc biệt để lại cho bà nội một phần.
Bà nội có thức ăn ngon cũng sẽ nhường cho Tiểu Tại Tại và mấy anh trai ăn chung, nhưng cô bé lại không nỡ ăn.
Vừa biết sẽ đi thăm bà nội, cục bột nhỏ Tiểu Tại Tại cũng vui vẻ đến mức mặt như nở hoa.
Lúc được ba ôm lên ngồi trên xe trâu, cô bé cũng không háo hức nhìn con trâu vàng lớn bình thường không được thấy nhiều, chỉ liên tục truy hỏi người lớn: "Khi nào chúng ta mới đến? Còn bao lâu nữa? Tại Tại nhớ bà nội quá đi mất!"
Đến cuối cùng rồi, cô bé còn thở dài giống như âu sầu lắm, rầu rĩ nhìn chằm chằm con trâu vàng đang kéo xe chậm rì rì ở đằng trước: "Hình như bé trâu này đi chậm quá!"
Được rồi, con nhóc này còn bắt đầu ghét bỏ nữa.
Tô Hân Nghiên thấy buồn cười, lại ngại vì có ông bảy Trần đang đánh xe ở đây, không thể không nghiêm mặt, tỏ vẻ giận dữ mà dạy dỗ con gái: "Không được nói bậy! Là vì kéo chúng ta nặng quá nên bé trâu mới không đi nhanh được đó."
Trên xe tràn hết sáu miệng bọn họ, đằng trước còn có một ông bảy Trần, quả thật có hơi nặng quá rồi.
Dạy dỗ con gái xong, Tô Hân Nghiên lại quay đầu xin lỗi ông bảy Trần: "Xin lỗi ông bảy, ông đừng nghe con gái nhà cháu nói năng lung tung, cháu thay con bé xin lỗi ông."
Cũng không trách Tô Hân Nghiên chuyện bé xé ra to như thế, vì thật sự là người trong thôn đều biết, rằng con trâu vàng lớn chính là bảo bối của ông bảy Trần. Bình thường phải nói ông ấy 'phục vụ' cục tận tình cho con trâu, không nỡ đánh không nỡ mắng, làm sao đồng ý cho người khác mắng con trâu vàng lớn bảo bối của ông ấy được?
Quả thật lúc đầu trong lòng ông bảy Trần có hơi không vui, nhưng thấy dáng vẻ đáng thương của Tiểu Tại Tại khi bị mẹ dạy dỗ thì chút khó chịu đó lập tức tiêu tan mất, ngược lại còn khuyên Tô Hân Nghiên đừng có nổi giận với đứa bé.
"Không có gì, không có gì đâu. Đứa bé còn nhỏ, không hiểu chuyện. Cháu gái Tô à, tốt nhất cháu nói với con bé được rồi, đừng mắng con bé."
Người ta cũng cho mình cái thang leo xuống rồi, tất nhiên Tô Hân Nghiên cũng thuận theo.
Sắc mặt cô hòa hoãn, tự tay muốn ôm con gái, trấn an tâm trạng cô bé một chút, ngờ đâu con nhóc này nhớ thù không chịu để ý đến cô bé, núp ở trong lòng ba nó, quay đầu rồi chỉ bỏ lại cô một cái gáy.
Tô Hân Nghiên: "..."
Cô không kìm được mà vừa bực bội vừa buồn cười chọt vào cái gáy côn bé, còn đưa tay lên xoa nhẹ mấy cái: "Đây là đầu của ai vậy, sao lại giận dữ đến thế? Nóng đến phỏng tay luôn rồi này!"
Vẫn phải nói là trời nóng nực, mặt trời lại đang chiếu trên không, thật sự đã khiến cho cái đầu nhỏ của Tiểu Tại Tại bị phơi nóng lên.
Sợ để con phơi nắng sẽ bị bệnh mất, Tô Hân Nghiên vội vàng lấy mấy cái mũ ra khỏi ba lô của Ninh Viễn Hàng, đưa cho mỗi người một cái, đội hết cho đám bốn đứa bé, ngay cả trên đầu chính cô và chồng cũng cũng nhiều thêm một cái mũ mềm bằng cỏ.
Mũ rơm bện thêm cỏ lau là do Tô Hân Nghiên cố ý làm, vừa chống côn trùng chống phân hủy, cũng khiến cho mũ rơm trở nên tương đối mềm mại.
Nếu không... Những cái mũ này thật sự không tài nào nhét vào được trong ba lô của Ninh Viễn Hàng.
Khoảng cách từ thôn đến trấn không phải xa lắm, ngồi xe trâu chỉ cần hơn nửa canh giờ đã tới nơi.
Người một nhà xuất phát từ sáng sớm, lúc đến trấn rồi vẫn chưa qua giờ ăn sáng.
Sáng sớm, vì không có thời gian nên Tô Hân Nghiên không làm bữa sáng. Bọn họ định sẽ tới thẳng tiệm ăn nhà nước trong trấn để ăn, cũng cho bọn nhỏ - người khó có được một chuyến vào trấn, có một bữa ăn ngon.
Tiệm ăn nhà nước không cách bệnh viện trong trấn bao xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT