“A Úc.”

“Ngu Hề, ta đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, phải gọi là ‘Hoàng thúc’.”

Tô Úc bất đắc dĩ thở dài, buông bản đồ trong tay xuống, ngước mắt nhìn cô gái trong doanh trướng. Hắn sống nơi thâm sơn nhiều năm, vốn cũng chẳng còn để tâm đến tước vị, nhưng mấy tháng trước, lúc Ngu Hề gọi hắn là ‘A Úc’ trước mặt các tướng sĩ đã làm chúng tướng kinh hoàng không nhỏ, còn gián tiếp làm cho khuôn mặt già nua của hắn đỏ lên.

Quả nhiên, hắn không nên nuông chiều nàng quá mức.

“Đây là kế sách mà ta mất cả đêm mới nghĩ ra được. Người hãy xem một chút đi.” Ngu Hề cầm một tờ giấy đặt lên bàn Tô Úc, sau đó ngồi một bên uống trà.

Tô Úc nghiêm túc cầm tờ giấy lên, mở ra xem một chút, rồi lại có chút lúng túng ho khan mấy tiếng.

“Ngu Hề, cháu nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai sẽ tiến vào hoàng cung.”

“Người sẽ làm hoàng đế ư?” Ngu Hề hỏi.

“…” Tô Úc yên lặng.

Ngu Hề đặt ly trà trong tay xuống, nhìn về phía người đàn ông áo trắng, thanh đạm đến mức không nhiễm một chút bụi trần.

“Ngôi vị hoàng đế và thiên hạ chính là niềm khát khao của vô số đàn ông trên thế gian, nhưng ngươi lại có được quá dễ dàng, có phải người vẫn muốn ẩn cư nơi rừng sâu núi xa hay không…”

“Ngu Hề.”

“Người phải làm hoàng đế! Người là người thừa kế chính thống, thiên hạ là của Tô thị!”

Ngu Hề đứng lên, bước từng bước tới trước mặt Tô Úc, đôi mắt nhìn chăm chú vào Tô Úc. Từng chữ từng chữ mang theo nỗi đau tột cùng: “Ngu Hề mãi mãi không thể nào quên được cảnh tượng phụ hoàng và mẫu hậu bị treo đầu thị chúng, người phải giết Tĩnh Quốc hầu, phải giết từng người từng người thân của y, không tha cho một ai!”

Không khí rất yên tĩnh, rất yên tĩnh.

Tô Úc chậm rãi nhắm mắt lại, giọng hắn xa xăm than thở: “Ngu Hề, cháu thay đổi rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play