Đi ngang qua khoa Mĩ thuật rồi đến khoa Thể dục thể thao, trước mắt Hứa Đường là tòa nhà cao lớn, phòng tập bóng rổ ở tầng hai, con đường này còn gần lắm!
Cô đi nhanh đến chỗ cần đến mà không biết rằng Cố Tư Minh đang đi theo sau.
Ở đây Hứa Đường phụ trách quét dọn sân bóng, còn khán đài thuộc trách nhiệm của những người khác. Tuy mọi người không biết nhau nhưng phối hợp làm việc rất nhịp nhàng ăn ý, bởi nếu không vệ sinh sạch sẽ sẽ bị trừ điểm, mà trừ điểm có nghĩa là bị trừ tiền.
Không thể để bị trừ tiền được, vì vậy Hứa Đường dọn dẹp rất nghiêm túc. Sân bóng rổ không hề nhỏ, cô ra sức đẩy cây lâu nhà từ đầu này đến đầu kia, sàn nhà bóng loáng vẽ từng dấu vết.
Cố Tư Minh đeo bảng vẽ ngồi ở trên khán đài, chăm chú nhìn Hứa Đường lau sàn, trong đầu nghĩ: Tiếp theo nên vẽ cái gì cho được nhỉ?
Hứa Đường dọn dẹp hơn hai mươi phút, đến khi mọi việc xong xuôi thì cả người đã nóng bừng bừng, chân tay mỏi nhừ. Cô nhìn lại cái sân đã được lau sạch sẽ, cả cái sân to đùng này chỉ có mình cô thật ra khá vất vả. Cũng may nhà trường đã quy định, sau mỗi giờ học hay giờ chơi bóng đều phải dọn dẹp vệ sinh kịp thời nhằm bảo đảm sân bóng luôn sạch sẽ. Điều đó giúp cô có dễ dàng hơn, nếu không với số lượng sinh viên ra ra vào vào phòng bóng rổ mỗi ngày nhiều như thế thì chỉ dựa vào một mình cô sẽ mệt lắm.
Cô khẽ thở phào, đi cất chổi lau nhà. Cố Tư Minh ngồi ở khán đài thấy cô phải đi lập tức đứng dậy, hai tay đút vào trong túi, gọi: “Bạn gì ơi, chờ đã.”
Nghe có tiếng người gọi, Hứa Đường ngoảnh đầu lại rồi đứng hình. Áo khoác màu xanh đậm cùng với áo len màu xám nhạt ở trong, đôi chân dài, một người con trai đeo giá vẽ và đút hai tay trong túi đang bước xuống từng bậc thang tiến tới chỗ mình.
Đẹp trai quá! Hứa Đường nuốt nước bọt, lòng mê trai lại nổi lên. Đến khi Cố Tư Minh đi tới trước mặt rồi cô lại tỏ vẻ khinh bỉ bản thân, đúng là mất hết triển vọng!
Cố Tư Minh nhìn cô: “Cùng ăn tối được chứ?” Vẫn vào thẳng vấn đề như vậy. Tâm trí anh chỉ nghĩ đơn giản là trước tiên xin lỗi phải mời người ta bữa cơm, không hiểu sao đổi lại, mời ăn cơm trước sau đó xin lỗi.
Hứa Đường ngây như phỗng, cất ngay vẻ mặt mê trai, khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc bạn mời tôi ăn cơm làm gì vậy? Nói xong còn trợn tròn mắt: “À… hiểu rồi, bạn lừa hai trăm tệ của mình cảm thấy áy náy nên muốn mời tôi ăn cơm phải không?”
Khi nghe câu này khuôn mặt Cố Tư Minh có vẻ hơi trầm lặng, anh dừng lại, lắc đầu: “Không phải.” sau đó nói tiếp: “Đúng là trong lòng mình áy náy muốn mời bạn đi ăn một bữa cơm.”
“Thế tại sao bạn áy náy trong lòng?” Hứa Đường hỏi ngay vào vấn đề chính.
Thoạt nhìn Cố Tư Minh có hơi lúng túng, anh sờ mũi và đáp: “Thật ra là mình hiểu lầm bạn, hai trăm tệ đó của mình tìm được trong tủ quần áo, nói cách khác… ừm, bạn hiểu chưa?” Mím chặt môi, nói cực kỳ chân thành: “Rất xin lỗi…”
Dứt lời, khuôn mặt xuất hiện sự vui vẻ, thậm chí còn nhoẻn cười: “Thật á?”
Cố Tư Minh gật đầu, nói thêm: “Rất xin lỗi… mình đã hiểu lầm bạn.”
“Tôi đã nói không lấy tiền của bạn mà bạn còn không tin, vậy lần này…” Hứa Đường cười ha ha: “Tốt quá, cảm ơn ông trời đã trả lại sự trong sạch cho mình. Còn nữa, nói lại cho bạn biết, tôi không phải loại người đó, với lại tôi cực kì ghét người ăn cắp.” Mím môi, giọng nhỏ đi: “Tôi còn ghét những người chưa làm rõ sự việc đã vu người ta là ăn trộm nữa cơ, loại người đấy còn ác hơn cả ăn trộm.” Sau đó e dè nhìn Cố Tư Minh cao to trước mặt.
Nhìn qua Cố Tư Minh không có biểu cảm gì, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, chuyện hiểu lầm cuối cùng đã giải quyết xong. Anh gật đầu bày tỏ đồng ý: “Ừ, hai ngày nay chính mình cũng ghét bản thân. Cho nên, xin lỗi bạn lần nữa.”
Anh nói ba lần xin lỗi, Hứa Đường ngơ ngác nghĩ trong lòng, tên này dễ mềm lòng thế nhỉ, người khác nhận lỗi một lần khiến cô mềm lòng hơn cả người vần còn mềm lòng.
Cô ho khan, xua xua tay: “Không sao đâu, làm rõ hiểu lầm là ổn rồi.” Sau đó sực nhớ tới một chuyện, cô yêu cầu: “Nếu hiểu lầm đã giải quyết xong, vậy bạn hãy nói rõ với hai bạn kia của bạn tôi không phải là đứa con gái mặt dày lấy tiền mà không nhận không đó.”
Hai người bạn kia? Cố Tư Minh mờ mịt, hỏi lại: “Hai bạn nào cơ?
“Tôi không biết, vì chưa gặp họ bao giờ.” Hứa Đường trả lời: “Nhưng hôm đó bọn họ tới chơi bóng đi ngang qua bên cạnh tôi nói một loạt như vậy, tôi nghĩ bạn đã nói cho bọn họ một ít gì đó, nên bọn họ mới cố tình đi ngang qua bên tôi nói vậy.”
Chuyện này Cố Tư Minh càng không biết, anh nhăn mặt nói: “Chuyện hai trăm tệ mình chưa từng nói cho ai biết cả. Với lại nếu hôm đó bạn không nhắc trong túi không có hai trăm tệ mình cũng không để ý đến, vì sau khi cầm nhầm áo khoác mình chỉ lo lắng cái USB thôi.”
“Bạn không nói cho ai biết hả?” Hứa Đường chớp chớp mắt.
Cố Tư Minh gật đầu: “Ừ.”
Hứa Đường nhăn mặt: “Thế thì có lẽ hôm đó tôi đã nghĩ nhiều rồi. Mà hai bạn kia đang nói nói người khác ư?”
Cố Tư Minh ngẫm nghĩ rồi lại gật đầu: “Chắc là vậy.”
Biểu cảm trên mặt Hứa Đường đông cứng, cô hơi xấu hổ, tại sao lại vậy chứ? Vậy…chuyện này đúng là quạ đen, mình nói như vậy cũng sai rồi?
Thấy Hứa Đường đăm chiêu, Cố Tư Minh khẽ ho khan: “Thực sự xin lỗi, nếu mình không cầm nhầm áo khoác đã không xảy ra mấy chuyện thế này, làm bạn phiền lòng rồi.”
Hứa Đường ngẩn ngơ, vội xua tay, mất tự nhiên nói: “Không đâu không đâu… Việc đó… mình cũng có lỗi mà… Ừm, cám ơn bạn đã làm rõ hiểu lầm.” Tiếp đó khá xúc động: “Bạn không biết hai ngày qua mình đã buồn thế nào đâu, bị người khác hiểu lầm là ăn cắp, còn tổn thất mất hai trăm tệ….” Nói đến đây cô bỗng nhiên dừng lại, lúng túng vò tóc: “Dù sao thì bây giờ tốt rồi, mọi chuyện hiểu lầm đều đã giải quyết, tâm trạng của mình đã được chữa khỏi, cảm ơn bạn nhé!”
Nghe xong, Cố Tư Minh càng thấy có lỗi với Hứa Đường hơn, nhìn chăm chặp nụ cười ngô nghê của Hứa Đường và suy nghĩ làm thế nào để đền bù người ta.
Trong khi đó, Hứa Đường bị anh nhìn như thế bỗng chốc im bặt, xấu hổ chớp mắt: “Vậy… không còn việc gì nữa thì mình đi trước đây.” Sau đó cô quay gót đi thẳng.
“Bạn ơi.” Cố Tư Minh đưa tay ra níu lấy tay cô.
Hứa Đường ngoái lại hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
“Mình muốn mời bạn ăn một bữa cơm, không biết có được không?” Cố Tư Minh kiên trì hỏi: “À, đúng rồi, trả lại bạn hai trăm tệ nữa.” Sau đó móc tờ tiền ra đưa cho Hứa Đường rồi tự giới thiệu bản thân: “Mình là Cố Tư Minh.”
Hứa Đường ngơ ngác nhận lấy tiền, trong bụng không ngừng reo hò, tiền của mình quay về rồi, vui quá! Cô lấy lại bình tĩnh, nói: “Mình tên là Hứa Đường, Hứa trong cầu nguyện, còn Đường trong kẹo.”
“À, rất vui được làm quen với bạn.” Cố Tư Minh cất lời.
“À, cảm ơn.” Hứa Đường nhoẻn cười: “Còn mời ăn mình thấy không cần đâu… Như vậy nhé!”
“Nhưng mà…” Cố Tư Minh chay mày, thật sự không biết mở lời thế nào, vắt hết óc cũng không biết làm thế nào để bày tỏ sự áy náy của mình.
Hứa Đường nhoẻn cười như cũ, thật ra cô cười để che giấu sự không tự nhiên của mình vì không giỏi nói chuyện với người khác. Cô khẽ hắng giọng: “Thật sự không cần mời ăn đâu, hiểu lầm được giải quyết còn vui hơn ăn cơm, vậy nhé!”
Cố Tư Minh khẽ thở dài: “Thế thì… bạn vui là được rồi.”
“Ừ, dĩ nhiên là mình vui rồi.” Hứa Đường vô thức đưa tay sờ hai trăm tệ trong túi áo, cười tít mắt.
Thấy cô như vậy Cố Tư Minh cũng nhoẻn cười khoe hàm răng tăm tắp: “Thế thì tốt rồi, chúng ta…”
“Đường ai nấy đi, nhà ai nấy về.” Hứa Đường nhanh chóng tiếp lời.
Câu này khiến Cố Tư Minh hài lòng, gật đầu.
Thế là giữa bầu không khí lúng túng không được tự nhiên này, Hứa Đường nhanh chóng cất bước đi, tay thò vào trong túi áo nắm chặt hai trăm tệ đó, chân bước thật nhanh về phía nhà ăn. Cô quyết định ăn hai cái cái xúc xích nướng, nửa phần thịt viên và cả một bát bún để khen thưởng cho chính mình.
Mà sao Cố Tư Minh suốt ngày lẽo đẽo theo mình làm gì nhỉ? Bước chân Hứa Đường thoáng chậm lại. Cô lẩm bẩm. Nhưng vừa nghĩ lại, đây là đường tắt duy nhất để trở về khu C, mà anh cũng ở khu C, nhất định là trở về kí túc xá hoặc có lẽ là đi ăn cơm thôi.
Tự nhủ như vậy Hứa Đường không nghĩ nữa, bước chân lại tăng nhanh, đói quá, đói quá mà, đồ nóng ăn ngon, cô nuốt nước bọt, chân lại càng bước nhanh.
Liên tục đi theo cô ấy Cố Tư Minh hơi xấu hổ, mà sao cô ấy đi nhanh thế nhỉ, làm anh phải bước nhanh theo. Anh sải từng bước dài đuổi theo như đang du ngoạn theo Hứa Đường vậy.
Vào cổng nhà C, Hứa Đường chạy thẳng lên tầng hai của nhà ăn, tuy nhiên đi được nửa đường cô bất ngờ ngoảnh lại làm Cố Tư Minh sợ hết hồn. Sải được hai bước Hứa Đường lại đi tiếp lên tầng hai, miệng còn lẩm bẩm gì đó làm Cố Tư Minh buồn cười đến mức cười cả ra tiếng, Hứa Đường quay phắt lại thì thấy Cố Tư Minh đằng sau, bũ môi, đi tiếp con đường của mình.
Ăn gì đã nghĩ sẵn trong đầu, trừ thịt viên siêu thị đối diện mới có thì Hứa Đường thấy ăn gì cũng vui rồi. Cô đi tới trước chỗ bán gọi một bát bún niêu đất, niêu đất phải đợi. Đang định lấy thẻ ra quẹt thì có người đằng sau vượt lên đưa thẻ giành quẹt, ‘ting’ trừ 5 tệ, tiếp đó thấy Cố Tư Minh nói với cô trong nhà ăn: “Cô ơi, cho thêm thịt với trứng gà vào nồi giúp cháu nhé…”
“Mình không ăn trứng gà.” Hứa Đường hồi thần nói.
“Cô ơi, đừng cho trứng gà ạ.” Cố Tư Minh cúi đầu nhìn Hứa Đường: “Ngoài thịt ra bạn còn muốn ăn gì nữa không?”
“Mình cũng không ăn thịt, muốn một sườn xào thôi.” Hứa Đường chỉ vô thức nói ra, nói xong mới hối hận.
Cố Tư Minh dặn cô ấy cho thêm một sườn xào, sau đó anh cũng gọi một bát bún niêu đất, trả tiền xong anh mới quay sang nói với cô: “Ăn gì nữa không?”
Hứa Đường nhăn mặt: “Cái này…” Cô rất muốn hỏi anh làm gì, nhưng vậy hả, nhưng ngại sinh viên ở đây, không nên gây chú ý đành phất tay: “Mình tự mua được rồi… cảm ơn, cảm ơn.”
Cố Tư Minh không đáp lại nhưng vẫn đi chầm chậm theo cô. Hứa Đường sắp không đối phó nổi, bạn này thực sự… Cô quyết định làm lơ, chẳng có gì phải xấu hổ, người này cũng chẳng phải là gì của mình, khụ khụ.
Ngắm từng món ăn ngon qua tấm kính, cuối cùng cô dừng lại ở chỗ xúc xích hun khói, gà rán và các loại hoa quả tráng miệng.
“Muốn ăn cái này à?” Cố Tư Minh đi theo phía sau cô nhìn vào trong hỏi.
Hứa Đương đơ người, vô thức gật đầu.
“Nghĩ muốn ăn cái gì nữa?” Ánh mắt Cố Tư Minh dừng lại trước cửa sổ.
Hứa Đường vô thức liếm môi: “Hai cái xúc xích rán đi… không không, mình muốn loại đó, không muốn loại này… Mình thích xúc xích rán hai mặt này.”
Cố Tư Minh nhìn cô, gật đầu: “Ừ, còn gì nữa không?”
“Không.” Thật ra Hứa Đường còn muốn ăn đùi gà và nấm kim châm.
Cố Tư Minh thấy cô không trả lời đành tự quyết định, nói với cô bán hàng qua cửa kính: “Cô ơi, phiền cô lấy cho cháu sáu cái xúc xích rán, hai đùi gà và sau nấm kim châm, thêm cải thảo và khoai tây nữa.”
“Bao nhiêu cải thảo và khoai tây?”
“À, cũng là sáu cái, cám ơn nhiều ạ.” Sau đó Cố Tư Minh quẹt thẻ trả tiền.
Mua xong những thứ này, anh lại hỏi: “Còn muốn ăn cái gì nữa không?”
“Hả?” Hứa Đường như đang mơ, khó hiểu, y như bị người ta điểm duyệt vậy, nhìn anh tự quyết định mua những thứ đó…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT