"Vậy ai sẽ là tướng quân lãnh binh? Trong triều đã không còn võ tướng có thể đảm nhiệm được việc này!" Một lão thần lo lắng.
Vương quân Ba Sát cũng lâm vào trầm tư, không nói gì.
Na Ngõa đứng ở phía dưới, đầu óc vừa chuyển, đôi mắt của ông ta liền lóe lên ánh sáng quỷ dị. Ông ta bước ra khỏi đội ngũ, đi về phía trung tâm, "Đại vương! Thần nghĩ đến một người có thể làm tướng quân lãnh binh.
Thần tin tưởng, lấy năng lực của nàng, tuyệt đối có thể giúp Đại vương
bắt lấy Nhạn Nam quan dễ như trở bàn tay!"
"A? Trong triều còn có người tài ba như vậy sao?" Ba Sát cũng có chút tò mò.
"Không phải là người trong triều! Người thần nói chính là Ni Nhã công
chúa! Ni Nhã công chúa đã từng ẩn núp ở kinh thành triều Đại Dận nhiều
năm, vô cùng quen thuộc với Đại Dận. Hơn nữa, Ni Nhã công chúa còn thành công lấy được bản đồ phòng ngự biên cảnh của Đại Dận, điều này đủ để
chứng minh Ni Nhã công chúa có mưu trí và năng lực hơn hẳn người thường! Võ công của công chúa lại càng cao cường, đến võ tướng trong triều cũng hổ thẹn không bằng! Điều này đều là thần tận mắt nhìn thấy! Cho nên
thần cho rằng, việc quan trọng như bắt lấy Nhạn Nam quan này, phái Ni
Nhã công chúa đi là thỏa đáng nhất!" Na Ngõa nói có sách mách có chứng,
các đại thần khác cũng sôi nổi gật đầu phụ họa.
Ba Sát không nói gì, chỉ là cau mày trầm tư.
Trước khi cung đình đại chiến, Na Ngõa đã trở về Xiêm La quốc, cho nên
cũng không biết chuyện Ni Nhã bị trọng thương mất hết võ công. Ông ta
chỉ là muốn mượn cơ hội này để báo thù mà thôi. Bởi vì chủ tướng ở Nhạn
Nam quan là Úc Thanh, Ni Nhã đã thua trên tay Úc Thanh vài lần, lần này
cũng sẽ không ngoại lệ!
"Việc này chờ bổn vương gặp công chúa rồi lại nói, đều lui ra đi!"
Na Ngõa đi theo đám đại thần lui xuống, khóe miệng gợi lên một nụ cười
nham hiểm quỷ dị, bởi vì ông ta biết Đại vương nhất định sẽ phái Ni Nhã
đi!
"Ta có dự cảm, chúng ta sẽ sớm gặp lại Tả Phiên Phiên!" Mặc Yên dựa trên ghế tựa ở phủ Tướng Quân, vừa ngắm trăng, vừa ăn điểm tâm.
Lông xù xù nhai đồ ăn ở trong miệng, nói ngọng ngiụ: "Gần đây, nàng ta
có oán niệm rất sâu đối với ngươi nha! Mỗi ngày, giá trị oán khí đều
tăng lên! Nếu như mấy nữ phụ sau này đều giống nàng ta thì tốt rồi!
Chúng ta liền tìm một nơi non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình để tu
dưỡng, lẳng lặng chờ giá trị oán khí của các nàng bùng nổ! Ôi! Tốt nhất
là mỗi ngày đều có mỹ thực để ăn!"
Mặc Yên liếc nó một cái, "Ta thấy ngươi ăn no quá nên đầu óc ngừng hoạt động luôn rồi! Làm gì có chuyện tốt như vậy!"
"Ai nói đầu óc của ta không hoạt động!" Lông xù xù tức giận nói, "Vốn
đang muốn cho ngươi một kinh hỉ, hiện tại đã không còn rồi!"
"Kinh hỉ? Kinh hỉ gì?" Mặc Yên tò mò hỏi.
Lông xù xù quay người đi, lưu lại cho nàng một cái bóng lông tròn tròn
trắng muốt, cái đuôi nhỏ đầy lông tơ nhếch lên, biểu đạt chủ nhân không
vui.
Khóe miệng Mặc Yên nhếch lên, "Sao! Không nói đúng không? Ta cũng không
muốn nghe đâu! Ta vừa mới bảo Lâm Thành mua bánh bao thịt ở tiệm bánh
bao phố Đông của lão Trương, bánh hoa quế Mã gia ở phố Tây, còn có móng
heo Vương gia ở cổng thành, cá chiên vàng ở Phú Quý tửu lầu.." Mặc Yên
nói một hơi đồ ăn mà Lông xù xù nhắc mãi với nàng.
Lông xù xù nuốt nước miếng, bóng dáng có chút buông lỏng.
Mặc Yên thấy thế, liền không ngừng cố gắng, "A, đúng rồi! Còn có tôm
xào, ốc xào cay, bánh cua tẩm mật! Ai nha! Trong chốc lát, ta sẽ ăn được nhiều món ăn ngon như vậy! Thật là nước miếng sắp chảy ra rồi!"
Lông xù xù vừa nghe thấy hải sản mà nó thích ăn nhất, "vèo" một tiếng
xoay người lại, vui cười hớn hở nói, "Tiểu Yên Nhi, ta trao đổi với
ngươi một chút! Dạ dày của ngươi nhỏ như vậy, tuyệt đối sẽ ăn không hết
mỹ thực! Lãng phí đồ ăn là có tội! Ta giúp ngươi chia sẻ một chút, thế
nào?"
Mặc Yên cười, vươn tay, lông xù xù lập tức móc ra một cái bình sứ vô cùng quen thuộc, đặt vào trong tay Mặc Yên.
"Chỉ có thế này?" Nụ cười của Mặc Yên lập tức cứng ngắc, "Cái này mà cũng được gọi là kinh hỉ sao?"
Mặc Yên: Lại là loại đan dược lung tung gì đây.
"Đây chính là Sát Trùng đan mà ta mới nghiên cứu ra!" Lông xù xù nói một cách khoa trương, "Nói chung là hiệu quả rất tốt!"
Mặc Yên cười thành tiếng, "Sát Trùng đan? Gần đây ngươi có ăn thứ gì không tốt à? Cho nên mới có trùng ở trong bụng!"
Lông xù xù cho nàng một cái nhìn xem thường, "Ngươi chỉ mong ta không ổn thôi chứ gì! Đây là ta chuẩn bị cho ngươi! Dùng để đối phó cổ trùng!
Xem ta đối xử tốt với ngươi chưa.."
Mặc Yên thu hồi tâm tư vui đùa, "Đan dược này thật sự có thể đối phó cổ trùng?"
"Đây là đan dược mà ta đã thử nghiệm rất nhiều lần, đặc biệt dựa vào
hoàn cảnh sinh sống và tập tính của cổ trùng. Không những có thể phòng
ngừa cổ trùng tiến vào cơ thể con người, mà còn có thể giết chết cổ
trùng đã tiến vào cơ thể người!" Lông xù xù ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm
túc nói về thành quả mới nhất của nó. Lại không ngờ ở trong mắt Mặc Yên, nó vẫn mang bộ dáng lông xù đáng yêu, không nghiêm túc một chút nào.
"Đại lão! Cầu đan dược! Càng nhiều càng tốt!" Mặc Yên cảm thấy không chỉ có đại nam nhân mới có thể co, có thể duỗi, mà đại cô nương như nàng
cũng có thể! Cho nên, nàng quyết định ôm đùi một cách không ngượng
ngùng.
Mặc Yên vẫy tay gọi ám vệ, nói ra một đống tên món ăn, bảo hắn chuyển lời cho Lâm Thành lập tức mua về.
Vốn dĩ gương mặt của ám vệ là kiểu trăm năm bất biến, hiện tại lại xuất
hiện một vết nứt, khóe miệng giật giật, đi tìm Lâm Thành.
Lâm – đột nhiên nhận được nhiệm vụ đặc thù - Thành: . Ta làm sai cái gì sao?
Kinh thành Đại Dận, trong hoàng cung.
Mỗi ngày, Cảnh Tư giống như một người giám sát, chắp tay sau lưng, đi
loanh quanh trong Ngự Thư Phòng, lâu lâu lại chỉ điểm tân hoàng đế Cảnh
Thần phê duyệt tấu chương.
Từ khi trở thành hoàng đế, Cảnh Thần ngày nào cũng phải chăm chỉ làm
việc, vùi đầu vào án thư. Cảnh Thần tỏ vẻ: Rốt cuộc đời trước của hắn đã tạo cái nghiệt gì, mà đời này lại phải làm hoàng đế? Mỗi ngày thức dậy
còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó, còn phải đối mặt với một đám lão
già dong dài. Ngồi xuống một cái chính là ngồi cả ngày, ngồi đến mức đau eo mỏi chân, xem tấu chương nhiều đến mức đôi mắt sắp mù!
"Tứ ca! Huynh có thể đừng xoay người nữa được không? Xoay đến mức đầu
của đệ sắp hôn mê!" Cảnh Thần dựa vào long ỷ, oán giận nói.
Cảnh Tư thấy bộ dáng biếng nhác như người không xương của hắn, mày nhăn
lại. Cảnh Thần thầm nghĩ không tốt, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng, tay cũng không dám để loạn.
Sau khi tứ tẩu rời đi, tính tình của tứ ca càng ngày càng táo bạo. Cảnh
Thần thở dài, "Tứ ca, có phải huynh nhớ tứ tẩu hay không? Bằng không
huynh đi tìm tứ tẩu đi! Nơi này không có việc gì đâu, tự đệ có thể giải
quyết được!"
Ánh mắt Cảnh Tư sáng lên, sau đó lại tối trở lại, "Thôi bỏ đi! Nếu Thanh Thanh biết ta ném bỏ đệ mà chạy đi tìm nàng, hừ.. Hơn nữa, ngày hôm
qua, tấu chương còn có hai chỗ đệ không xử lý thích đáng. Sao ta có thể
đi lúc này? Đệ lo tranh thủ đi! Có thể nhìn thấy tiểu chất nữ sớm hay
không còn phải dựa vào sự nỗ lực của đệ đó!"
"Phốc!" Cảnh Thần vừa mới uống một ngụm trà liền phun ra. Sao hắn thấy
lời này có chút không thích hợp nhỉ? Còn tiểu chất nữ cái gì? Tứ ca rõ
ràng là trọng nữ khinh nam! Chả trách bản thân lại bị mắng, ai bảo hắn
không được sinh ra dưới hình dạng nữ nhi cơ chứ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT