Dọc theo đường đi của đội ngũ thành thân đều có bá tánh vây xem, nguyên
nhân cũng không phải là do hôn lễ này được hoan nghênh như thế nào, mà
là do Cảnh Tư giống như một tên bại gia, nhiều tiền đến mức không biết
để đâu, đành rải tiền nguyên cả con đường!
Các bá tánh đi theo một đường, nhặt tiền rất vui vẻ.
Đại thần đưa ra chủ ý cho Hoàng đế đúng thật là có tầm nhìn xa, quả
nhiên đã giải quyết được nhu cầu cấp bách của hoàng đế. Tin tức thành
hôn của Nhàn Vương thế tử cùng Úc tướng quân vừa được đưa ra, nhân vật
chính trong các câu chuyện trà dư tửu hậu của bá tánh lập tức thay đổi.
Trong lòng các bá tánh ở kinh thành, Nhàn Vương thế tử nổi danh là một
tên ăn chơi trác táng, gây ra tai họa cho không biết bao nhiêu cô nương
tốt. Mà Úc tướng quân lại là sát tinh khắc chết cha mẹ cùng thân nhân.
Hai tai họa này được ghép với nhau, có thể nói là ai ai cũng vui mừng.
Lông xù xù nghe các bá tánh nghị luận ở sau lưng như vậy, trong lòng tức giận bất bình vì Mặc Yên, tức giận đến mức dựng cả lông lên, thậm chí
còn muốn lén động thủ trừng phạt người nói bậy một chút, nhưng đã bị Mặc Yên ngăn cản.
"Trên thế giới có rất nhiều người như vậy, không rõ chân tướng nhưng lại tùy tiện nghị luận về người khác. Ngươi không thể yêu cầu tất cả mọi
người đều phải có tuệ căn, có thể nhìn thấu nhân tâm. Chúng ta chỉ có
thể tự kiềm chế chính mình, không nên đến gần bọn họ. Chính mình không
thẹn với lương tâm, sẽ không sợ người khác nói bậy! Hơn nữa, mắc cái gì
mà ta phải để ý đến bọn họ làm gì! Có thời gian nhàn rỗi để tức giận,
còn không bằng để thời gian đó để ăn đồ ngon, hoặc là ngủ thêm một
giâc!" Ngồi trên kiệu hoa, Mặc Yên hơi híp mắt. Theo sự lay động của cỗ
kiệu, nàng mơ màng sắp ngủ.
Tâm tình của Lông xù xù tốt hơn một chút. Thấy tư thái lười biếng này
của Mặc Yên, khóe miệng nó run rẩy nói, "Ta biết câu cuối cùng kia mới
là trọng điểm! Ngươi muốn ngủ thì có!"
Thanh âm của Mặc Yên đã gần như không thể nghe thấy nữa, "Ngươi biết thì tốt! Ngàn vạn không nên động thủ, làm hỏng lễ thành thân của ta, ta
liền đem ngươi làm thành bóng để đá!"
Lông xù xù: Bổn bóng.. Phi, không phải, bổn Mao* đã offline, không thể nghe thấy lời ngươi nói!
*Mao = lông, bản raw là Mao xù xù
Vốn dĩ đi vòng qua mấy con phố là đã có thể đến Phủ Nhàn Vương. Chỉ là Cảnh Tư cảm thấy như vậy còn chưa đủ, chuyện tốt của hắn cùng Thanh Thanh
phải có thêm càng nhiều người chứng kiến. Vì thế, đội ngũ đón dâu đành
phải đi vòng quanh toàn bộ kinh thành một lần. Chờ đến khi trở lại Phủ
Nhàn Vương, khách khứa đã chờ đến mức mòn con mắt.
Bất quá, Mặc Yên lại vô cùng vừa lòng với chuyện này, bởi vì nàng đã có một giấc ngủ khiến nàng cảm thấy mỹ mãn.
Cảnh Tư tự mình xốc mành kiệu lên, giữ chặt tay Mặc Yên, đỡ nàng xuống
kiệu, giọng nói nhẹ nhàng như có thể nhỏ ra nước, "Thanh Thanh, thế nào
rồi, nàng ngủ có ngon không?"
Khăn voan che mất gương mặt tràn đầy ý cười của Mặc Yên, "Vẫn là huynh
hiểu ta, làm không tồi! Buổi tối sẽ khen thưởng huynh thật tốt!"
Cảnh Tư vừa nghe thấy lời này, kích động đến mức bàn tay đổ đầy mồ hôi, hận không thể biến hiện tại thành buổi tối ngay lập tức!
Hai người nắm lụa đỏ đi đến chính sảnh, dọc theo đường đi nghe được vô
số lời chúc phúc. Mặc kệ là thật tình hay là giả ý, thì Cảnh Tư tâm
trạng tốt cũng mỉm cười đáp lại.
Nhàn Vương cùng Vương phi đi ra ngoài du ngoạn vẫn luôn không trở về,
liên hệ cũng không được. Cho nên hôm nay, người ngồi trên vị trí cao
đường* chính là lão hoàng đế với gương mặt già nua đang mỉm cười một
cách cứng đờ, bên cạnh ông ta còn có bài vị của trưởng bối Úc gia mà Mặc Yên đã yêu cầu.
*cha mẹ, người bề trên, ứng với câu "nhị bái cao đường"
Rất nhanh, nghi lễ thành thân đều đã xong, Mặc Yên được một đám nha hoàn bà tử vây quanh dẫn vào tân phòng. Nói là tân phòng, nhưng trên thực tế,
Mặc Yên đã ở chỗ này cũng gần nửa tháng, còn cùng Cảnh Tư ở một phòng.
Tân lang Cảnh Tư bị bắt ở lại tiếp khách kính rượu.
Sau khi chứng hôn xong, hoàng đế liền mang theo một bụng nghẹn khí mà
hồi cung. Hoàng đế vừa đi, người phía dưới đều vui sướng. Có vài công
tử, ngày thường cùng Cảnh Tư đi dạo thanh lâu, hiện giờ cũng tiến đến
trêu chọc. Cũng có vài vị quan lớn biết Cảnh Tư giấu tài cũng tiến đến
chúc mừng. Còn có Đại hoàng tử Cảnh Thần lâu lâu mới được nghỉ học một
bữa cũng tiến đến kính rượu. Trong lúc nhất thời, xung quanh vô cùng náo nhiệt!
Nhị hoàng tử Cảnh Hồng cũng tới cùng thị thiếp Tả Phiên Phiên của hắn.
Tuy rằng mọi người đều cảm thấy nghi hoặc cùng bất mãn đối với việc một
thị thiếp cũng có thể tham gia lễ thành thân của thế tử, nhưng ai bảo
cha của nàng ta có chức vị cao hơn bọn họ cơ chứ! Bọn họ cũng chỉ có thể làm bộ như không nhìn thấy.
"Lâu rồi không gặp, khí sắc của Cảnh Thần quả thực đã tốt lên không ít,
thoạt nhìn không giống người bị bệnh một chút nào!" Cảnh Hồng chau mày,
trầm giọng nói.
Tả Phiên Phiên không để bụng, nói, "Cũng chỉ là hồi quang phản chiếu* mà thôi. Người cho rằng viên dược kia của Úc Thanh có hữu dụng sao! Bệnh
của hắn cũng không phải loại bệnh bình thường!"
*một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời
Cảnh Hồng ôm lấy Tả Phiên Phiên, bàn tay to lớn tùy ý xoa bóp trên eo
của nàng ta, trên mặt cười đáng khinh, "Phiên Phiên nói đúng! Về sau bổn cung còn muốn nhờ Phiên Phiên tương trợ. Đêm xuân đáng giá ngàn vàng,
chúng ta cũng không cần ở lại chỗ này lãng phí thời gian! Lần này trở
về, bổn cung sẽ hảo hảo yêu thương nàng! *" Nói xong, móng heo của hắn
ta còn có xu thế đi xuống dưới.
* Mình cảm thấy để nguyên QT sẽ hay hơn. Nếu các bạn không thích đọc kiểu QT thì mình sẽ chỉnh lại
sau he!
Tả Phiên Phiên cố nén cảm giác ghê tởm từ sâu trong nội tâm. Trong
khoảng thời gian này, mỗi ngày nàng ta đều phải đối mặt với tên sắc quỷ
vừa đáng khinh vừa ngu xuẩn này, còn phải chịu đựng sự đụng chạm của gã, không biết có bao nhiêu tra tấn! Tả Phiên Phiên đem mọi chuyện đều tính ở trên đầu Úc Thanh! Một ngày nào đó, nàng ta muốn Úc Thanh phải nếm
trả gấp trăm lần, gấp ngàn lần! Còn nam nhân ghê tởm này, hiện tại còn
chưa thể động đến. Bất quá, chờ đến khi việc kia hoàn thành, nàng ta
nhất định giết gã đầu tiên!
"Điện hạ, đừng có gấp! Hiện tại, người vẫn nên nhân cơ hội, đi mượn sức
những lão thần đó! Thiếp thân đi đến tân phòng gặp thế tử phi này một
chút, nói không chừng còn có thể phát hiện được tung tích của hổ phù!"
Câu cuối cùng, Tả Phiên Phiên dán vào tai của Cảnh Hồng mà nói.
Quả nhiên, vừa nghe đến hai chữ "Hổ phù", Cảnh Hồng liền nghe lời buông
Tả Phiên Phiên ra, tươi cười đi về phía đám đại thần bên kia, rất nhanh
liền bắt chuyện với đám người đó.
Tả Phiên Phiên liếc gã sai vặt đang quét dọn một cái. Ánh mắt của gã sai vặt kia rất sắc bén, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, vừa nhìn liền
biết là người tập võ! Gã sai vặt không nhanh không chậm mà quét xong
những bình rượu vỡ vụn trên mặt đất, gã nhìn trái nhìn phải, sau đó liền vội vàng đi về phía tân phòng.
Bởi vì trong phủ Úc tướng quân không có người hầu, cho nên mọi việc
trong lễ thành thân đều do người từ Phủ Nhàn Vương đến xử lý. Nhưng Phủ
Nhàn Vương cũng không có nhiều người như vậy, cho nên đành phải tìm
người từ bên ngoài. Bất quá, vì để phòng ngừa vạn nhất, người tìm từ bên ngoài chỉ làm những công việc bình thường như quét tước hoặc sắp xếp
bàn ghế.
Người của Tả Phiên Phiên liền nhân cơ hội này mà trà trộn vào!
Lúc này, Mặc Yên đang ở trong tân phòng, ăn đến mức vô cùng vui sướng!
Cảnh Tư biết nàng vẫn chưa ăn gì, liền cố ý phân phó tỳ nữ chuẩn bị một
bàn thức ăn mỹ vị. Mặc Yên bên trái cầm một đôi đũa, bên phải cũng cầm
một đôi đũa để đút cho lông xù xù một chút.
Gã sai vặt đi đến bên ngoài tân phòng, giả tiếng chim kêu, lập tức liền
có vài tiếng đáp lại. Chẳng mấy chốc, một vài bóng đen nhảy ra, rơi
xuống đất không một tiếng động, từng bước đi tới gần tân phòng.
Mặc Yên cũng đã ăn xong. Nàng lấy ra một cái khăn tay để lau miệng, lại
uống một ngụm trà, cảm thấy mỹ mãn, sau đó mới cất cao giọng nói: "Người ở xa tới chính là khách! Hôm nay là ngày vui của ta, nếu chư vị đã tới
thì ở lại thêm mấy ngày đi! Vừa lúc địa lao nhà ta còn có rất nhiều
phòng trống, thích chỗ nào liền ở lại chỗ đó!"
Hắc y nhân ở bên ngoài phòng nghe được lời nói của Mặc Yên, trong lòng
kinh hãi, vội vàng xoay người chuẩn bị đào tẩu, lại không ngờ có một cái lưới lớn từ trên trời giáng xuống, vây khốn bọn họ. Không biết thị vệ
vương phủ từ chỗ nào chạy ra bao vây.
Gã sai vặt thấy sự tình không ổn, lập tức giả làm người đi ngang qua, vội vàng rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT