Sắc mặt Mặc Yên trở nên lạnh lùng. Tả Phiên Phiên đây là muốn đẩy hết mọi
chuyện lên trên người nàng. Tuy rằng chuyện này đúng thật là do mình
làm, nhưng không có nghĩa là Tả Phiên Phiên có thể lợi dụng chuyện này
để tẩy trắng cho nàng ta.
"Tả tiểu thư cũng không nên oan uổng người tốt! Hôm qua, ở trong yến
hội, ta làm việc nào ra việc đó, làm sao lại biến thành ta cố ý nhằm vào ngươi? Ngươi có bị hạ dược hay không, ta cũng không rõ ràng lắm. Ta chỉ nhìn thấy ngươi cùng với Nhị hoàng tử làm chuyện xấu mặt ở trước mặt
mọi người! Còn miếng ngọc bội này, ngươi nói năm đó người cứu Đại hoàng
tử là ngươi. Ta lại muốn hỏi Tả tiểu thư một chút, ngươi cứu người khi
nào, ở đâu? Ngươi đã nói cái gì với người được ngươi cứu?"
Trong lòng Tả Phiên Phiên hoảng hốt, không nghĩ tới Úc Thanh lại khó
chơi như thế, một hai phải bức nàng ta nói ra mọi chuyện! Hơn nữa, quỷ
bệnh lao Cảnh Thần kia, vì sao lại không rên một tiếng? Lúc này, chẳng
lẽ hắn không nên bởi vì lời nói của nàng ta mà sinh ra hoài nghi đối với Úc Thanh hay sao?
"Ta.. đã trôi qua mười mấy năm, khi đó ta còn nhỏ, vốn dĩ cũng không nhớ được cái gì! A, đúng rồi! Ta đã từng bị bắt cóc, thời điểm được tìm trở về đã sốt cao, cũng không nhớ những ký ức trước kia!" Thời điểm Tả
Phiên Phiên nói chuyện, nàng ta bình tĩnh nhìn chăm chú vào Cảnh Thần,
trên mặt mang theo một chút sợ hãi cùng ủy khuất, tựa hồ như Mặc Yên đã
nhắc tới bóng ma tâm lý của nàng ta.
Ý cười của Mặc Yên không đạt tới đáy mắt, "Lời nói của Tả tiểu thư trước sau mâu thuẫn với nhau. Trong chốc lát nói chính mình tuổi còn nhỏ
không nhớ rõ, trong chốc lát lại nói chính mình bởi vì sốt cao mà mất đi ký ức khi còn nhỏ. Nghe thế nào cũng giống như đang ngụy biện! Nếu lúc
nhỏ Tả tiểu thư bị bắt cóc, sao ngọc bội kia vẫn còn ở trên người của
ngươi? Càng quan trọng hơn chính là, sao ngươi có thể xác định bản thân
chính là tiểu thư phủ Thừa tướng? Đường đường là quan nhất phẩm của
triều đình, việc nữ nhi bị bắt cóc vốn chính là một chuyện vô cùng kỳ
lạ. Càng kỳ quặc hơn chính là, nữ nhi này lại hoàn hảo không tổn hao gì
mà có thể tìm trở về, chỉ là bị mất ký ức! Chuyện này nghe giống như có
người cố ý muốn đổi Tả tiểu thư đi, sau đó lại xếp một gián điệp của
địch quốc vào!"
Cảnh Tư nghe được lời này, ánh mắt trở nên thâm thúy. Thanh Thanh nói
rất có đạo lý. Nói cách khác, dù sao vụ án thiếu nữ mất tích ở thành Kim An cũng không thể dính dáng đến một quý nữ ở kinh thành. Hơn nữa, quý
nữ này còn có võ công, thủ hạ đông đảo.
Tả Phiên Phiên giật mình, trong mắt nổi lên sóng to gió lớn, làm sao Úc
Thanh biết được? Mèo mù vớ phải chuột chết, hay là trong tay nàng nắm
giữ chứng cứ gì? Tình huống không ổn rồi!
"Úc tướng quân nói đùa, ta chính là đại tiểu thư phủ Thừa tướng. Năm đó, vợ chồng thừa tướng nhận ra ta! Còn có ngọc bội này, cũng là sau khi ta tỉnh lại thì tìm được ở dưới gối đầu. Còn chuyện thật giả, ta cũng
không rõ ràng lắm! Cũng có khi mọi chuyện đều do ta hiểu lầm, tưởng năm
đó chính mình cứu biểu ca! Nếu như ta hiểu lầm, ta không còn gì để nói!
Ta còn có việc, cũng không ở lại nữa!" Tả Phiên Phiên quyết đoán từ bỏ
Đại hoàng tử. Úc Thanh đã phát hiện, nếu ở lại chỉ sợ lộ ra càng nhiều
dấu vết, vẫn nên chuồn là thượng sách.
Mặc Yên bắt lấy ống tay áo của Tả Phiên Phiên, nhẹ nhàng đẩy nàng ta lên trên ghế. Tả Phiên Phiên lại không thể phản kháng, bởi vì như vậy sẽ
bại lộ việc nàng ta có võ công, chỉ có thể thuận theo ngồi trở lại trên
ghế. Trên mặt mang theo tức giận hỏi, "Úc tướng quân có ý tứ gì? Bổn
tiểu thư còn chưa thể đi sao?"
"Chuyện ta muốn nói tiếp theo, Tả tiểu thư cũng là đương sự, tốt nhất
nên ở lại nghe một chút!" Mặc Yên cong cong khóe miệng nhìn nàng ta.
"Mọi người đều biết, trên đường hồi kinh ta bị ám sát. Chỉ là, trên thực tế, đám hắc y nhân đó muốn lấy hai đồ vật trên người ta. Ta chỉ nói một trong số đó là hổ phù, cái còn lại kỳ thật chính là ngọc bội! Muốn hổ
phù thì ta còn có thể lý giải, nhưng ngọc bội có tác dụng gì đâu? Vì
thế, ta liền nghĩ ra một kế. Trong đống thi thể của đám hắc y nhân, thế
nhưng lại có một người còn giữ lại được một hơi thở mỏng manh. Cho dù
hắn tận lực che giấu, nhưng vẫn bị ta phát hiện, ta cố ý đi qua người
hắn, ném xuống một miếng ngọc bội giả. Không nghĩ chỉ vài ngày, miếng
ngọc bội giả này lại xuất hiện trên người Tả tiểu thư! Ta có nên lý giải là, người ám sát ta là do Tả tiểu thư phái đi hay không!", Mặc Yên lấy
ngọc bội giả kia từ trong tay Cảnh Thần, tay dùng sức bóp một cái, trên
đất rơi đầy bột phấn.
Tả Phiên Phiên ngơ ngẩn mà nhìn bột phấn trên mặt đất. Nàng ta trúng kế
của Úc Thanh! Đám phế vật kia được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!
Chết chưa hết tội! Tả Phiên Phiên bất chấp mọi chuyện, thân hình quỷ dị
di chuyển đến cạnh cửa, phi thân dùng khinh công đào tẩu!
Cảnh Tư thấy thế muốn đuổi theo, nhưng lại bị Mặc Yên ngăn lại, "Đừng
đuổi theo, nhiệm vụ của nàng ta chưa hoàn thành, nhất định sẽ còn trở
về! Tuy rằng ta nói ra rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng chúng ta lại không có chứng cứ. Một tên ăn chơi trác táng nhất kinh thành, cùng một nữ
tướng quân mang mệnh xấu, vừa trở về liền nháo ra một đống chuyện. Huynh cảm thấy sẽ có người tin tưởng lời nói của chúng ta sao? Bắt nàng ta,
không chỉ rút dây động rừng, mà còn phải ứng phó với một đám người,
phiền toái!"
"Vẫn là Thanh Thanh nghĩ chu đáo! Ta liền nghe lời nàng!" Cảnh Tư nói chính sự cũng không quên thả thính Mặc Yên.
Mặc Yên tỏ vẻ nghe được nhiều, nàng đã tập mãi thành thói quen!
Cảnh Thần nghe như lọt vào trong sương mù, không biết bọn họ đang nói cái gì, lực chú ý của hắn đều nằm ở trên ngọc bội.
"Tứ tẩu, ngọc bội này của ngươi là từ đâu tới?"
Mặc Yên mang theo vẻ mặt thâm ý nhìn hắn, "Người năm đó cứu ngươi là Úc
Thanh! Ngươi bị người ta đẩy mạnh vào trong hồ, Úc Thanh cứu ngươi lên,
còn chê cười ngươi, một nam tử hán thế nhưng lớn lên lại gầy yếu như
vậy, còn không bằng một tiểu cô nương như nàng! Bảo ngươi về sau nhớ học võ công, bởi vì cha nàng nói, học võ công không những có thể ra trận
giết địch bảo vệ quốc gia, mà còn có thể cường thân kiện thể!"
Theo lời Mặc Yên nói, trước mắt Cảnh Thần phảng phất như hiện ra hình
ảnh năm đó. Vóc dáng tiểu cô nương còn không cao bằng hắn, nhưng sức lực rất lớn, kéo hắn từ trong hồ lên. Bởi vì thấy hắn sặc nước không ngừng
ho khan, vẻ mặt nàng ghét bỏ, lại giống như một tiểu đại nhân* dạy bảo
hắn. Thời điểm hắn đưa ngọc bội cho nàng, tiểu cô nương nhìn trái nhìn
phải một chút, rõ ràng rất vừa ý, còn nói rất xứng đôi với bộ nam trang
mà nàng thích nhất. Đáng tiếc, cha nàng không cho nàng mặc nam trang!
Thời điểm nàng nói những lời này, trong chốc lát hưng phấn, trong chốc
lát phiền muộn, biểu tình đặc biệt nhiều, thoạt nhìn chính là một tiểu
cô nương tính tình hoạt bát!
*bà cụ non, ông cụ non, trẻ con mà ra vẻ làm người lớn
Hắn mắt mù như thế nào mới có thể coi người kia là Tả Phiên Phiên chứ!
Bất quá, không ngờ tiểu cô nương lúc trước, bây giờ lại biến thành Tứ
tẩu của hắn! Ý tưởng muốn nâng cấp hảo cảm thành tình yêu của hắn cũng
tan vỡ. Nếu như hắn thật sự làm như vậy, phỏng chừng Tứ ca sẽ đánh chết
hắn!
Mặc Yên không để ý đến Cảnh Thần đang trầm tư, tiếp tục nói, "Ngươi nhất định phải nhớ rõ cảm giác mà người cứu ngươi đã mang lại cho ngươi.
Miếng ngọc bội này, chính ngươi giữ lại đi! Chờ đến một ngày, bên cạnh
ngươi lại xuất hiện một cô nương như vậy, ngươi liền giao ngọc bội cho
nàng!"
Cảnh Thần nghe lời, gật gật đầu, vẫn cứ nhìn ngọc bội mà xuất thần, tựa
hồ cũng không miệt mài theo đuổi thâm ý trong lời nói của Mặc Yên.
Ngược lại, Cảnh Tư nghe xong lời này liền nhướng mày. Thanh Thanh nói
lời này là có ý tứ gì? Cảnh Thần còn không phải là do nàng cứu sao? Vì
sao lại nhấn mạnh là Úc Thanh chứ?
"Tư Tư!" Mặc Yên đột nhiên lên tiếng, gọi Cảnh Tư.
"Đến đây!" Cảnh Tư đối với cái tên này đã hình thành phản xạ có điều kiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT