Cục Cảnh Sát
Mặc Yên đem chuyện đã trải qua thuật lại một lần, logic
nghiêm cẩn, không có chút sơ hở nào, bộ dáng nghiêm túc
đứng đắn, một chút cũng không có vẻ vui sướng như lúc
đối mặt với Thịnh Tử Tấn. Thịnh Tử Tấn còn phải nhìn
cô thêm vài lần.
Thịnh Tử Tấn: Bạn gái diễn xuất rất giỏi thì phải làm sao bây giờ, online chờ, rất gấp!
"Trong lúc xô xát, Bạch Tuyết Liên có tiêm ma túy vào
người, có khả năng cần phải mau chóng chạy chữa. Những
người khác đều bị thương ngoài da. Còn người đàn ông có vẻ ngoài đáng khinh kia, là do tôi phản kháng nên mới làm
hắn bị thương nặng như vậy, bất quá đó chỉ là phản
ứng bản năng của tôi." Mặc Yên nghĩ những người khác
cũng không có lá gan nói ra tình huống thực sự, cho nên cô liền lớn mật thay đổi thời gian bị thương của người
đàn ông đáng khinh kia.
Cảnh sát tra hỏi nghe được lời này, khóe miệng giật
giật. Hắn tận mắt nhìn thấy thảm trạng của người đàn
ông đáng khinh kia. Hiện tại con gái đều cường hãn như
vậy sao? Vậy về sau tội phạm khi dễ phụ nữ đều phải
vuốt mồ hôi rồi, hy vọng bọn họ suy nghĩ kỹ rồi mới
làm, nhanh chóng dừng hành vi phạm tội của mình lại, để
tránh gặp đòn nghiêm trọng không thể xóa nhòa!
"Hiện tại, quan trọng nhất không phải là xử phạt mấy
người này, mà là việc Bạch Tuyết Liên liên quan đến tổ
chức buôn lậu ma túy. Đây mới là vụ án nghiêm trọng. Nếu có thể giải quyết được tổ chức ma túy lớn như vậy,
thì mọi người mới có thể yên tâm!" Mặc Yên bình tĩnh
mà phân tích.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự cũng nghĩ như vậy.
Bất quá, kế tiếp phải làm như thế nào thì hắn vẫn
chưa nghĩ ra, bởi vì Bạch Tuyết Liên vẫn còn hôn mê. Mà
cho dù cô ta tỉnh táo lại thì cũng có thể bởi vì sợ hãi
tổ chức buôn ma túy trả thù, mà chống cự không nói ra
sự thật. Như vậy thì rất khó giải quyết.
Mặc Yên nhìn đội trưởng đội cảnh sát hình sự mặt ủ
mày chau, tròng mắt cô chuyển động, thần bí cười nói:
"Thật ra tôi có một cái biện pháp, không biết có nên nói hay không."
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự: Cô đã nói như vậy, còn không phải là muốn nói ra hay sao!
Nhưng hắn vẫn lễ phép nói: "Doãn tiểu thư, mời nói tiếp!"
"Ngoại trừ Bạch Tuyết Liên, vẫn còn một người có thể
liên hệ với tập đoàn buôn lậu ma túy ở nước ngoài.
Mấy người có thể thuyết phục hắn làm nội ứng."
"Ai?"
"Hắc Long."
"Thủ lĩnh đám đánh thuê kia? Dựa vào cái gì mà hắn giúp chúng ta?" Tiểu cảnh sát hoài nghi hỏi.
"Bằng cái này!" Mặc Yên đẩy điện thoại di động về phía
trước, trên màn hình là tin tức cô vừa mới tra được.
"Người Hắc Long để ý nhất chính là vợ con của hắn. Chỉ là, mấy năm trước vợ con của hắn bị người khác hại
chết, hắn vì báo thù nên mới đi lên con đường này. Lúc
trước, hắn chỉ giết đám con nhà giàu hại chết vợ con
hắn, nhưng hắn không biết mấy người kia là những tên
nghiện, bọn họ hít ma túy dẫn tới thần trí không rõ nên
mới hành hạ chết người. Mà nơi cung cấp ma túy cho bọn
họ vừa vặn chính là tổ chức mà chúng ta muốn tìm. Đội
trưởng, anh cảm thấy cái tin tình báo này thế nào?" Khóe
môi Mặc Yên tươi cười, cô tựa lưng vào ghế ngồi,
không nhanh không chậm nói, "Còn việc có thể thuyết phục
được hay không, vậy phải xem khả năng của mấy người!"
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự sáng mắt lên, "Tin tức này tới quá kịp thời! Chúng tôi nắm chắc có thể thành
công thuyết phục được Hắc Long. Doãn tiểu thư, tôi đại
biểu toàn thể sở cảnh sát cùng với nạn nhân của ma túy,
chân thành cảm tạ cô." Dứt lời, đội trưởng cùng các
cảnh sát trong phòng thẩm vấn đứng dậy, gập người tỏ
vẻ vô cùng biết ơn Mặc Yên.
Mặc Yên cũng đứng dậy, "Vậy trước tiên, tôi chúc mọi người hết thảy đều thuận lợi!"
Thịnh Tử Tấn chở Mặc Yên trở về nhà. Mặc Yên mở
cửa ra liền muốn ngã cả người vào sô pha, lại bị Thịnh
Tử Tấn nhanh tay lẹ mắt kéo lại, "Nhìn xem, cả người em
đầy mồ hôi, mau đi tắm rửa thay quần áo."
Mặc Yên ăn vạ trong ngực Thịnh Tử Tấn, nhắm mắt lại
làm nũng, "Không động đậy nổi. Lâu rồi không có vận
động kịch liệt, hôm nay lượng vận động quá tải. Hiện
tại eo đau, tay đau, chỉ muốn tìm một nơi thoải mái để ngủ
thôi."
"Vậy anh tắm giúp em?" Thịnh Tử Tấn trêu đùa.
Đôi mắt Mặc Yên mở ra sáng ngời, "Ý kiến hay!" Trong lòng thầm nghĩ: Cho rằng em sẽ thẹn thùng cự tuyệt sao? Vậy
anh liền sai rồi! Chỉ cần em không cảm thấy thẹn thùng,
thì không ai có thể làm em thẹn thùng!
Cứ như vậy, Mặc Yên bị Thịnh Tử Tấn kéo vào phòng
tắm. Lúc đi ra, khuôn mặt của cô đỏ rực, cả người càng
thêm mỏi mệt. Ngược lại, Thịnh Tử Tấn hầu hạ cô tắm
rửa lại có nét mặt toả sáng, tinh thần tươi tỉnh mười
phần.
Mặc Yên nằm trong ngực Thịnh Tử Tấn, an tâm ngủ. Thịnh
Tử Tấn cúi đầu, hôn hôn cái trán của Mặc Yên, sau đó
tươi cười ôm cô tiến vào mộng đẹp.
Hôm sau, Mặc Yên ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, cảm thấy mỹ
mãn mà mở hai mắt, thế nhưng lại phát hiện Thịnh tổng
cuồng công việc vẫn còn đang ở trên giường. Thịnh Tử
Tấn cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Mặc Yên, ánh mắt ôn nhu lưu luyến.
Đôi tay Mặc Yên che lại gương mặt có xu thế đỏ lên của
chính mình, thầm nghĩ chính mình lớn tuổi như vậy rồi
mà còn bị sắc đẹp làm cho mê hoặc, ra vẻ bình tĩnh nói:
"Đã tới buổi chiều rồi, hôm nay anh không đi làm sao?"
Thịnh Tử Tấn kéo đôi tay đang che mặt của cô ra, đưa đến
bên miệng của chính mình, hôn một cái, ôn nhu nói: "Anh cảm thấy ngày hôm qua là một ngày đặc biệt. Hôm nay chắc là em sẽ hy vọng người đầu tiên nhìn thấy khi mở mắt chính là anh."
Mặc Yên: Lời này ta phải nối tiếp như thế nào?
"Khụ" một tiếng, Mặc Yên nói sang chuyện khác, "Hôm nay có chuyện gì sao?"
Thịnh Tử Tấn chế nhạo nhìn cô một cái, quyết định không vạch trần Mặc Yên, "Cô của anh muốn tối nay chúng ta đến trang viên Lan Tử La ăn cơm, cô muốn đích thân nấu cho em
ăn."
"Tình hình của cô như thế nào rồi?" Mặc Yên có chút lo lắng hỏi.
Thịnh Tử Tấn ôm lấy bả vai của Mặc Yên, để đầu của cô dán vào ngực của chính mình, "Đừng quá để ý, cũng không
phải lỗi của em. Cô kiên cường hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Thật ra, cô đã sớm nhận ra tình trạng thân thể
của mình mà hoài nghi Phó Nam. Chỉ là cảm tình nhiều năm
như vậy làm cô không bỏ xuống được. Hiện tại thì tốt
rồi, Phó Nam đã phải trả giá vì việc làm của chính mình,
tâm thái cũng đã có biến hóa. Buông tay đối với bọn họ
chưa chắc đã không phải là một bắt đầu tốt."
"Vậy còn anh thì sao? Cha mẹ của anh không phải là do Phó Nam
hại chết sao?" Mặc Yên ngẩng đầu nhìn Thịnh Tử Tấn.
"Cha mẹ anh chết là một chuyện ngoài ý muốn," Thịnh Tử
Tấn trầm giọng nói, "Tuy rằng Phó Nam có động tay vào
chuyện năm đó, nhưng anh nghĩ ông ta đã chịu trừng phạt.
Từ trước đến nay, trừng phạt nặng nhất không phải là
trừng phạt trên thân thể mà là trên tinh thần. Anh tin
tưởng, nửa đời sau của ông ta đều sẽ tràn ngập hối
hận tự trách, không được an bình."
Mặc Yên đứng dậy, hôn hôn gương mặt Thịnh Tử Tấn, tỏ vẻ an ủi.
Thịnh Tử Tấn đột nhiên không có ý tốt mà cười, "Đúng
rồi, anh quên nói với em. Cô còn đến thăm cha mẹ em."
Mặc Yên: .
What! Cô còn nghĩ hình như bản thân đã quên chuyện gì, thì
ra cô đã quên Doãn Diệu Nhan còn có cha mẹ! Trời ơi! Muốn
chết sao!
Sợ cái gì liền tới cái đó! Bởi vì di động của Mặc Yên đã bỏ mình, Doãn mẫu không thể gọi được, đành phải gọi
điện cho Thịnh Tử Tấn. Giờ phút này, di động Thịnh Tử
Tấn bắt đầu rung.
"Tiểu Thịnh à, Nhan Nhan có ở chỗ con không? Bác không gọi
được cho con bé, đứa nhỏ này sẽ không xảy ra chuyện gì
chứ? Trong lòng của bác không yên tâm!" Thanh âm nôn nóng
của Doãn mẫu truyền ra từ đầu kia điện thoại.
"Con.. Con ở đây!" Mặc Yên run rẩy trả lời. Nói xong, liền nhanh chóng đưa điện thoại ra xa một chút.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, đầu kia an tĩnh vài giây,
sau đó liền truyền đến giọng nói tức giận của Doãn mẫu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT