Bạch Tuyết Liên không hề nhìn ra được Hắc Long đang lo lắng,
cho dù Hắc Long nói ra thì cô ta cũng sẽ không để ý. Hiện
tại trong lòng cô ta tràn ngập cảm giác vui sướng sắp
thắng lợi cùng với cảm giác đắc ý khi có thể đạp kẻ
thù ở dưới chân, "Thịnh tổng quả nhiên là một người
biết giữ chữ tín. Không còn người chống lưng, để xem
Doãn Diệu Nhan còn có thể lấy cái gì để đấu với tôi!"
Bên ngoài tiểu khu của Mặc Yên, một người trẻ tuổi cao
cao gầy gầy cưỡi xe đạp chạy nhanh đến. Chỉ thấy hắn
mặc một bộ đồ thể dục, hai vai mang theo ba lô, trên mặt
đeo thêm một cặp mắt kính, trên cổ còn có tai nghe, giống như một thiếu niên đang vận động dưới ánh mặt trời.
Hắn dừng xe đạp ở bãi đỗ xe dưới lầu, tiêu sái đi vào
trong tòa nhà, biến mất khỏi tầm mắt của những người
ngồi canh ở bên ngoài. Thang máy ngừng ở tầng 12, hắn
móc ra chìa khóa để mở cửa, "Đã về rồi!" Trong phòng vang lên một giọng nữ quen thuộc. Trong tay Mặc Yên bưng trái
cây vừa mới cắt xong từ phòng bếp đi ra, nhìn người trẻ tuổi trước mắt, "phụt" bật cười, "Anh hóa trang thành
dạng này, đi ở ngoài đường đến em cũng nhận không ra.
Bất quá, nhìn anh có vẻ trẻ lại không ít nha!"
Thì ra người này đúng là Thịnh tổng biết giữ chữ tín trong miệng của Bạch Tuyết Liên.
Vốn dĩ Thịnh Tử Tấn vô cùng bất mãn với chuyện này.
Mắc cái gì mà hắn phải vì một người ngoài mà phải giả
bộ cãi nhau với Nhan Nhan chứ. Nhưng hiện tại, hắn lại
cảm thấy thích thú, bởi vì hắn đã thành công nghênh ngang
ở chung nhà cùng với Nhan Nhan!
Nghe thấy bạn gái trêu chọc, Thịnh Tử Tấn nhăn mày lại,
môi hơi nhấp, giả bộ hung dữ, xông tới bế Mặc Yên lên.
"..."
Hai chân bất ngờ rời khỏi mặt đất, Mặc Yên hoảng sợ.
"Anh già sao? Hửm? Anh già sao?" Thịnh Tử Tấn ôm Mặc Yên
giống như ôm trẻ con, tách hai cái đùi của cô ra, kẹp ở
trên eo chính mình. Một tay hắn kẹp đùi Mặc Yên, tay kia
đỡ lấy cái mông của cô, ngữ khí trầm thấp uy hiếp nói, tư thế giống như kiểu nếu cô dám nói hắn già, hắn
liền ăn cô.
Đôi tay Mặc Yên ôm chặt lấy cổ Thịnh Tử Tấn, lấy lòng mà cười nói: "Không có, không có, sao anh có thể già
được chứ! Anh là kiểu đẹp trai phong lưu phóng khoáng, đi ra ngoài không biết có bao nhiêu cô gái sáng mắt vì anh!" Để hình tượng càng thêm sinh động, Mặc Yên còn đưa một bàn tay ở trước mặt Thịnh Tử Tấn, biểu diễn "mắt sáng
lập loè".
Lông xù xù: "Hèn nhát!"
Mặc Yên: "A! Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là thức thời!"
Thịnh Tử Tấn bị chọc cười, xem ra vỗ mông ngựa rất có
hiệu quả, trong lòng Mặc Yên mừng thầm, tránh được một
kiếp.
"Anh không cần biết người khác thấy thế nào, chỉ cần
một mình em sáng mắt khi thấy anh là tốt rồi." Thịnh Tử
Tấn thả Mặc Yên trên sô pha, hắn cũng ngồi xuống ôm cô, vừa nói vừa hôn Mặc Yên.
Mặc Yên: Mê sắc đẹp làm hại thân, cảm giác muốn hít thở không thông..
"Anh không phát hiện sao, mỗi lần nhìn thấy anh, đôi mắt
của em đều sáng lên?" Nói lời buồn nôn như vậy, mặt già của Mặc Yên đỏ lên, nhanh chóng lấy nĩa cắm một miếng
dưa hấu bỏ vào trong miệng, lại cắm thêm một miếng dưa
hấu lấp kín miệng Thịnh Tử Tấn.
Thịnh Tử Tấn ăn một miếng dưa hấu ngọt lịm, sau đó nhìn sườn mặt đỏ bừng của Mặc Yên. Trong lòng thầm quyết
định, bắt đầu mỗi ngày đều nhìn chằm chằm hành động
của vợ yêu.
Mặc Yên bị hắn nhìn đến mức nổi hết da gà, nhanh chóng
mở ra một đề tài khác, "Nói chính sự! Sao mấy ngày này
Bạch Tuyết Liên lại không có một chút động tĩnh nào? Nếu chờ nữa thì chắc cũng đến mùa đông, cô ta chuẩn bị ăn
tết sao?"
Nói lên việc này, Mặc Yên liền nhịn không được mà phun
tào. Vốn dĩ cô nghĩ, nếu núi không tới tìm thì tự mình
sẽ đi tìm núi. Cô chủ động xuất kích đi tìm Bạch Tuyết
Liên. Nhưng lông xù xù không đáng tin cậy lại rớt dây xích ngay thời khắc mấu chốt. Nó nói ở cái thế giới cấp
thấp này, năng lực của nó bị hạn chế, chỉ có thể phát
hiện tung tích của oán khí trong vòng 500m.
500m! Thị lực của Mặc Yên cũng có thể nhìn thấy!
"Ta cần ngươi để làm cái gì cơ chứ!" Sau khi Mặc Yên
biết tình hình thực tế, cô càng ngày càng cảm thấy lông
xù xù không vừa mắt.
Lông xù xù rụt rụt cái cổ gần như không thấy của nó,
nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Ta có thể bồi ngươi nói chuyện
đỡ buồn nè!"
Mặc Yên nghĩ: Thôi khỏi đi! Tự mình phái người đi tra còn
hơn! Chỉ là, trên người Bạch Tuyết Liên có oán khí bảo
hộ, căn bản là không thể tra ra tung tích!
Thứ càng làm cho Mặc Yên mệt tâm chính là, Bạch Tuyết
Liên này lại không đóng tròn vai nữ phụ ác độc một chút
nào! Thời gian dài như vậy cũng không làm được việc gì,
cũng không biết cô ta đang suy nghĩ cái gì, một chút hiệu
suất cũng không có!
Thịnh Tử Tấn an ủi Mặc Yên, "Đừng có gấp! Cô ta phải
quan sát một thời gian, bảo đảm chúng ta đã gây sự chia tay, cô ta mới dám ra tay. Sẽ nhanh thôi!"
"Em quyết định, ngày mai sẽ đi đến một địa phương hẻo lánh hơn! Tốt nhất là cái nơi hoang tàn vắng vẻ, trước không có thôn, sau không có tiệm! Em cũng không tin cô ta còn
không đến bắt em." Mặc Yên mang một ý chí chiến đấu
tràn đầy.
Thịnh Tử Tấn: Lần đầu nhìn thấy có người muốn bị
bắt cóc, gấp không chờ nổi như vậy, không có cơ hội
liền tự cấp cho bọn bắt cóc một cơ hội!
"Không được, quá nguy hiểm! Anh đi cùng em!" Thịnh Tử Tấn
không quan tâm có thể bắt được người hay không, hắn chỉ để ý đến sự an toàn của cô vợ nhà mình.
Mặc Yên cạn lời: "Anh đi cùng em không phải sẽ dễ bị lộ
hơn hay sao? Ngoan nha! Anh thành thành thật thật ở nhà, chờ tin tức tốt của em đi!"
Mặc Yên: Nếu hắn đi theo ta, làm sao ta có thể thi triển
quyền cước được chứ! Tuy rằng ta luôn luôn theo quy tắc: Có thể dùng đầu óc liền không động thủ. Nhưng lâu ngày, ta cũng đã ngứa tay lắm rồi!
"Không.." Thịnh Tử Tấn vừa muốn đưa ra ý kiến phản đối, lập tức liền bị Mặc Yên đánh gãy, "Liền quyết định
như vậy. Nếu anh không muốn ở nhà đợi thì đi theo đám
cảnh sát mặc thường phục kia đi. Nhưng, nếu có đánh nhau
thì anh phải sớm trốn đi, nhất định phải chú ý an toàn!
Không phải anh cũng tin tưởng với giá trị vũ lực của em
hay sao?"
Thịnh Tử Tấn nhớ tới cảnh tượng Mặc Yên đập hắn hôn mê lần trước, liền thỏa hiệp. Cô có thể tàn nhẫn ra
tay với hắn, thì người khác chỉ có thảm hại hơn mà thôi!
Không thể không nói, Thịnh tổng rất thức thời!
Ngày hôm sau, Mặc Yên dậy rất sớm. Cô nghĩ hôm nay có
khả năng sẽ có một trận đại chiến mà cô chờ mong đã
lâu, nội tâm kích động. Cô thay một thân đồ da soái khí
màu đen, mang một đôi boot Martin, lại mang thêm một cái kính
râm, hấp tấp ra cửa.
Xe của Mặc Yên dần dần rời xa nội thành, lộ tuyến càng ngày càng rõ ràng, hai bên đường đều không thấy một
bóng người, nhưng có một chiếc Minibus màu trắng vẫn
luôn đi theo phía sau cô.
Mắt thấy xe của Mặc yên đã đi vào núi sâu, người ở
trên chiếc Minibus màu trắng cảm thấy thời cơ tới rồi,
đột nhiên tăng tốc đâm tới, "Phanh!"
Mặc Yên dừng xe lại, mở cửa xe vòng ra phía sau, phát
hiện đèn xe đã bị đâm nát. Cô nổi giận đùng đùng mà đi
về phía chiếc Minibus đã dừng lại, gõ cửa sổ xe "loảng
xoảng loảng xoảng".
Cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, một người đàn ông trung niên lộ mặt ra, người này đúng là Hắc Long.
"Anh lái xe kiểu gì vậy! Anh xem xe của anh đâm xe tôi thành
cái dạng gì rồi kìa!" Mặc Yên cũng không nhận ra người
đàn ông này, chỉ có thể thử nói.
"Tiểu thư, thật xin lỗi. Đường vào núi quá trơn trượt,
tôi lái xe lại không tốt, đã gây thêm phiền toái cho cô
rồi!" Hắc Long dùng vẻ mặt thành khẩn mà xin lỗi, sau đó
lại quay đầu nói với người ngồi đằng sau: "Cậu đi xuống xem thử xe của vị tiểu thư này bị đâm có nghiêm trọng
không, rồi bồi thường tiền cho cô ấy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT