Mặc Yên chỉ lo khóc, cũng không có nghe rõ người đàn ông nói
cái gì, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại. Nghĩ
đến vừa rồi chính mình quẫn bách, Mặc Yên dùng tay che
mặt lại, ở trong lòng kêu gọi lông xù xù.
"Lông xù xù, ngươi có thuốc uống vào liền có thể mất
trí nhớ tạm thời hay không. Vừa rồi ta thật sự quá mất mặt, ngàn vạn không thể để hắn nhớ kỹ."
Lông xù xù: Ngươi cũng biết bản thân mất mặt. Ta còn
tưởng rằng ngươi bị đồ vật kỳ quái bám vào người đó, bằng không nữ bá vương như ngươi sao có thể đột nhiên
biến thành nội tâm pha lê như thế được!
"Ta không có. Ta cũng không phải mèo máy Doraemon." Lông xù xù ra vẻ lãnh khốc nói.
Mặc Yên thở dài ở trong lòng, "Haiz! Được rồi! Ta đành tự lực cánh sinh vậy."
Lông xù xù giơ lên một móng vuốt, tận lực đem nó nắm thành quyền, cổ vũ, "Vậy ngươi cố lên nha!"
Mặc Yên lau mặt, chui ra khỏi lồng ngực Thịnh Tử Tấn.
Lúc này, tia sáng trong mắt Thịnh Tử Tấn sớm đã biến
mất không thấy.
Thịnh Tử Tấn lấy khăn ướt lau mặt cho Mặc Yên. Mặc
Yên ngượng ngùng cười nói: "Không có việc gì, có phải
đã dọa đến anh hay không? Vừa rồi em chỉ tập luyện một
chút, nhỡ đâu có phóng viên hỏi cảm thụ của em khi nghe
được tin Bạch Tuyết Liên chết, em liền có thể lập tức
diễn xuất."
"Ừ." Động tác trên tay Thịnh Tử Tấn cũng không ngừng lại, mặt không biểu tình.
Mặc Yên nhanh chóng nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, Phó
Thanh Trần còn nói cái gì? Sao Bạch Tuyết Liên lại đột
nhiên chết như vậy?"
"Bác sĩ đã kiểm tra thi thể Bạch Tuyết Liên, không phát
hiện được gì, phỏng đoán có thể là chết đột ngột."
"Chết đột ngột? Tùy tiện như vậy sao?" Mặc Yên nhíu nhíu mày.
"Còn có, giữa trưa cha mẹ Bạch Tuyết Liên đi đến bệnh
viện thăm cô ta. Chính là lúc ấy, bọn họ cùng người Phó
Thanh Trần phái đi trông coi cùng nhau phát hiện Bạch Tuyết
Liên đã chết. Hơn nữa, bọn họ đã mang thi thể Bạch Tuyết
Liên đi. Phó Thanh Trần cũng không có lý do gì ngăn trở bọn họ, chỉ có thể thả bọn họ đi." Thịnh Tử Tấn giúp Mặc
Yên gỡ những sợi tóc dính vào má, thanh âm nhu hòa nói.
Mặc Yên nắm lấy tay hắn, "Anh không cảm thấy chuyện này
có chút kỳ quặc sao? Cha mẹ Bạch Tuyết Liên sao có thể
trùng hợp đến thăm cô ta như vậy? Ai gửi tin tức đến cho cha mẹ cô ta? Theo em được biết, đã rất nhiều năm Bạch
Tuyết Liên không có liên hệ với cha mẹ!" Dừng một chút,
cô lại tiếp tục nói, "Còn việc chết đột ngột này, Bạch
Tuyết Liên đang tốt như vậy sao có thể chết đột ngột.
Cô ta cũng không thức đêm chơi game, lại không có vận động kịch liệt, cũng không có bệnh tim. Nói chết đột ngột
liền chết đột ngột, không có một chút triệu chứng nào
cả."
Thịnh Tử Tấn nghe lời cô nói cũng nói ra nghi hoặc của
chính mình, "Cha mẹ cô ta cũng chưa hỏi cái gì liền vội vã đem thi thể đi, điểm này cũng đáng để hoài nghi."
Thịnh Tử Tấn nắm lấy tay Mặc Yên, ngón cái nhẹ nhàng
vuốt ve ngón trỏ của Mặc Yên, đây là động tác hắn
thường làm.
Mặc Yên bị sờ có chút ngứa, đẩy đẩy tay hắn, "Anh nói.. Bạch Tuyết Liên có khả năng không chết hay không? Sau lưng
có thể có người giúp cô ta hay không? Người này hẳn là
hướng vào em mà tới."
Thịnh Tử Tấn nghe được lời này liền đứng ngồi không
yên, lập tức gọi điện cho Phó Thanh Trần, bảo cậu ta
điều tra lại một chút. Hắn không thể để bất luận nguy
hiểm tiềm tàng nào có cơ hội làm thương tổn Nhan Nhan.
Phó Thanh Trần rất nhanh liền gọi lại. Người trông coi
nhớ tới nam bác sĩ kiểm tra phòng kia, nhưng bệnh viện
căn bản không có an bài bác sĩ đi kiểm tra phòng vào thời
gian đó, cũng không có ai biết vị bác sĩ đó. Bọn họ xem
camera theo dõi, nhưng người kia rõ ràng rất quen thuộc lối đi ở bệnh viện, đảo mắt liền biến mất không tung tích.
Xét thấy Phó Thanh Trần ở trong nước cũng không có quen
thuộc như vậy. Hơn nữa, chuyện này liên quan đến an nguy
của Diệu Nhan. Cho nên Thịnh Tử Tấn tự mình phái người
đi điều tra người đàn ông kia, cùng với cha mẹ Bạch Tuyết
Liên.
Lúc này, trong một căn phòng cũ nát sớm bị vứt đi ở
ngoại ô, Bạch Tuyết Liên an ổn mà nằm ở trên một chiếc
giường tràn đầy tro bụi.
Mấy phần ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở cửa sổ
chiếu vào mặt cô ta. Đột nhiên, mí mắt Bạch Tuyết Liên
giật giật, cô ta chậm rãi mở to mắt, tựa hồ không chịu nổi ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào mắt, cô ta nâng tay lên
che khuất ánh mặt trời.
"Tỉnh rồi sao?"
Giọng nam đột ngột dọa Bạch Tuyết Liên nhảy dựng. Không
chờ cô ta phản ứng đây là tình huống gì, người đàn ông
lại nói chuyện, "Nếu đã tỉnh thì liền làm việc đi! Đối
với chúng ta, đây là chuyện tốt!"
Vài ngày sau, ở địa điểm quay chụp.
Mặc Yên ngồi trên ghế dựa ở phòng nghỉ. Cô vừa mới
kết thúc cuộc gọi với Thịnh Tử Tấn. Kết quả điều tra
không hề tiến triển, không có phát hiện hành tung của kẻ
thần bí. Cha mẹ Bạch gia cũng không có hành động gì kỳ
quái. Bất quá, điều Mặc Yên để ý nhất chính là, thời
điểm Bạch Tuyết Liên tử vong đã qua mấy ngày rồi, thế
nhưng trên mạng vẫn luôn gió êm sóng lặng, không có một
chút tin tức, thật giống như không có ai biết chuyện này, càng không sinh ra bất luận ảnh hưởng nào không tốt đối với cô. Tựa hồ hoài nghi của bọn họ đều là tự mình
buồn lo vô cớ.
"Lông xù xù, ngươi có biết rốt cuộc chuyện là như thế
nào không?" Trong việc này, Mặc Yên bình tĩnh ngửi được
một tia âm mưu. Cô không muốn đến lúc đánh nhau lại phát
hiện bản thân không chuẩn bị bất kỳ cái gì, liền quyết
định xin giúp đỡ từ con thú đáng tin cậy - lông xù xù.
Lông xù xù bình tĩnh phân tích: "Kỳ thật, tình huống hiện tại cùng nguyên tác đã có bất đồng rất lớn. Ta chỉ
hiểu biết cốt truyện nguyên bản, nếu ngươi hỏi ta tình
huống hiện tại, ta cũng không rõ ràng lắm," Nó cố ý tạm
dừng một chút, "Nhưng.. ta là ai nha, ta chính là thú thú
thông minh nhất bầu trời này, vì thế ta bấm tay tính
toán.."
Đầu Mặc Yên đầy hắc tuyến: Còn bấm tay tính toán, ta
không biết ngươi có phải thông minh thiên hạ đệ nhất hay
không, nhưng bàn về khoác lác hù người, ai cũng sẽ thua
ngươi. Đây là sự thật!
"Ta bấm tay tính toán, ngươi đoán xem thế nào? Người sau
lưng Bạch Tuyết Liên có khả năng không phải hướng tới
ngươi!"
Mặc Yên cảm thấy có chút đạo lý, hỏi: "Ngươi nói xem thử?"
Lông xù xù cố ý ngậm miệng không nói, Mặc Yên bị tức
giận mà bật cười, "Tuy rằng ta không thể nào động thủ,
nhưng ta có thể động cước nha! Ngươi có tin hay không,
hiện tại ta liền xem ngươi thành quả bóng mà đá!"
Mặc Yên: Hắc! Tính tình của ta rất nóng nảy! Nhịn không nổi!
Lông xù xù rụt rụt cái cổ đầy thịt của nó, cầu xin: "Ta
sai rồi, ta liền nói đây. Tuy rằng Doãn Diệu Nhan bởi vì
tính cách cao lãnh có khả năng sẽ đắc tội với người
khác. Nhưng mấu chốt là cô ấy cũng không tiếp xúc với
nhiều người, không đến mức để người ta ghi hận trong
lòng. Huống hồ cô ấy cũng biết những người đó, cũng
không có ai có năng lực cứu Bạch Tuyết Liên đi. Đến bây
giờ vẫn không tra được tung tích. Cho nên, chân tướng
chính là, người này là hướng về phía Thịnh tổng mà
tới. Ngươi cùng Thịnh tổng có quan hệ thân mật như thế, vừa lúc Bạch Tuyết Liên lại có thù oán với ngươi. Không phải có câu nói: Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè sao!"
Mặc Yên nghe đến đây, trong lòng có một tia hoảng loạn,
lập tức lái xe đi tìm Thịnh Tử Tấn. Trước đó còn không
quên che chắn lông xù xù.
"Haizz! Lời ta nói còn chưa nói xong đâu! Về sau, xin hãy gọi ta là lông xù thông minh thiên hạ đệ nhất!"
Mặc Yên đuổi tới công ty của Thịnh Tử Tấn. Không biết
có phải có người đã nói trước hay không, mà cô dễ như
trở bàn tay liền có thể vào thang máy đi đến văn phòng
Thịnh tổng, gặp được Thịnh Tử Tấn.
Thịnh Tử Tấn nhìn thấy Mặc Yên, nhịn không được mà cao
hứng, "Hôm nay em có thời gian nên tới xem anh sao?"
Biểu tình của Mặc Yên nghiêm túc, "Em có chuyện quan trọng
muốn nói với anh. Chúng ta vẫn luôn cảm thấy Bạch Tuyết
Liên giả chết có thể là sau lưng có người đối phó em,
chỉ là có khi nào người này không phải hướng đến em mà
là hướng đến anh hay không? Có người nào có oán hận sâu sắc đối với anh hay không?"
"Anh xác định bản thân không có kết thù với bất luận kẻ
nào. Nhưng, rốt cuộc thì anh cũng ở trong cái vòng tròn
thương giới này, không có khả năng không có gút mắt về
lợi ích với người khác. Cho nên, nếu có người cho rằng anh chắn đường của bọn họ thì cũng có khả năng." Thịnh
Tử Tấn nghiêm mặt nói.
"Vậy anh nhớ chú ý một chút, đem phạm vi điều tra mở
rộng đến vòng tròn quan hệ của anh." Mặc Yên không yên
tâm mà dặn dò.
Thịnh Tử Tấn thấy Mặc Yên như vậy liền cười, "Nhan Nhan, em đang lo lắng cho anh sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT