Xung quanh có người hùa theo nói: "Tôi cũng biết chuyện này nè!"
Thịnh Tử Tấn gật gật đầu, đưa cho người vừa mới nói
một tấm danh thiếp tỏ vẻ cảm tạ. Người đó cao hứng
giống như trúng vé số, tiếp nhận danh thiếp, trong ánh
mắt hâm mộ của mọi người mà thận trọng bỏ vào trong
túi.
"Vậy..", Thịnh Tử Tấn cố ý tạm dừng một chút, hấp
dẫn lực chú ý của mọi người, "Vì sao Lâm gia lại đổi ý? Hay là nói, vì sao lại đồng ý kết thân với Doãn gia?"
Cũng không biết từ khi nào, Lương trợ lý đứng ở bên
cạnh đưa cho hắn một phần văn kiện, "Đây là tin tức mà
tôi vừa điều tra được, bởi vì Lâm gia đầu tư thất bại
ở nước ngoài, cho nên bây giờ không xoay vốn kịp, các
dự án ở trong nước cũng chịu ảnh hưởng rất lớn. Hiện giờ, Lâm gia cũng chỉ còn công ty giải trí Tinh Quang còn có thể thu được lợi nhuận. Đương nhiên, công ty giải trí
Tinh Quang cũng không phải của một mình Lâm gia. Lâm thiếu
gia mới từ nước ngoài trở về, hẳn là đi xử lý chuyện này, vội đến mức không có thời gian để lên mạng, trách
không được không biết chuyện của Bạch tiểu thư."
Thịnh Tử Tấn vừa dứt lời, mọi người liền hiểu rõ ý
tứ của hắn, liền bắt đầu lên tiếng nghị luận.
"Lâm gia chắc cũng sắp không xong rồi, vậy mà còn có thể giả dạng như không có việc gì mà tới tham gia yến hội,
tâm cũng thật là lớn!"
"Nói như vậy, lúc này Lâm gia kết thân cùng với Doãn gia,
mà Doãn gia lại chỉ có một đứa con gái như vậy.. Càng
nghĩ càng thấy ớn à nha!"
Ba người Lâm gia không nghĩ chuyện này sẽ bị điều tra ra,
trong lúc nhất thời sắc mặt xanh mét, lại không phản bác
được cái gì.
"Hay cho một Lâm gia, thì ra mấy người mơ ước đến tài
sản của con gái tôi, mấy người mơ cũng hay lắm! Mọi
người thay Doãn mỗ làm chứng một chút, hôn ước của
Doãn gia cùng Lâm gia chấm dứt từ đây!" Doãn phụ bị một
nhà cực phẩm này làm cho tức giận đến mức nhịn không
được.
Thịnh Tử Tấn vội vàng khuyên nhủ: "Bá phụ, xin bớt giận!"
Mọi người thấy Thịnh Tử Tấn dùng thái độ này đối xử
với Doãn gia, trong lòng cũng hiểu cái gì đó, sôi nổi tỏ
vẻ nguyện ý làm người chứng kiến.
Mặc Yên: Việc này có thể được giải quyết vui sướng
như vậy? Ta còn chưa có làm cái gì đâu! Chẳng lẽ đây
không phải là sân nhà của ta sao?
Đột nhiên, trong lúc mọi người còn đang dồn lực chú ý
trên người Lâm gia, Bạch Tuyết Liên cầm dao, giống như
phát điên vọt về phía Mặc Yên, trong miệng kêu: "Doãn
Diệu Nhan! Tiện nhân đáng chết! Cô dám tính kế tôi! Tôi
muốn giết cô!"
Mặc Yên tay mắt lanh lẹ, sau khi lắc mình tránh thoát, cô
túm lấy một mâm đồ ăn trên bàn đập lên trên đầu Bạch
Tuyết Liên, ngay sau đó nâng chân lên đá vào bụng Bạch
Tuyết Liên, đá cô ta đập vào bàn, tất cả vật phẩm trên
bàn đều rơi xuống người cô ta. Các nhân viên an ninh lập
tức tiến lên giật lấy con dao, khống chế được Bạch
Tuyết Liên đang nổi điên.
Xương sườn của Bạch Tuyết Liên bị gãy, đau đến mức la to.
Phó Thanh Trần phái người đưa Bạch Tuyết Liên đến bệnh
viện, nhân tiện kêu bảo an đuổi ba người Lâm gia ra ngoài. Hơn nữa, hắn còn trịnh trọng thông báo, về sau người
Lâm gia cùng Bạch Tuyết Liên không được bước vào trang
viên Lan Tử La nửa bước.
Thành công đoạt lại sân nhà, tâm tình Mặc Yên rất sung
sướng. Sau khi bảo Lương trợ lý đưa Doãn phụ Doãn mẫu
về nhà, cô lên xe của Thịnh Tử Tấn.
Chờ đến khi Phó Thanh Trần an bài xong mọi chuyện, muốn
tìm hai người thì mới phát hiện ra hai người đã sớm ở
trên đường về nhà.
Trên xe, Mặc Yên vui sướng bật nhạc, Thịnh Tử Tấn cũng
không còn giữ bộ mặt đứng đắn như lúc trước, ngoài
miệng tươi cười.
Một tiếng chuông đột ngột vang lên, đánh gãy tiếng nhạc,
cũng đánh vỡ bầu không khí lúc trước. Thịnh Tử Tấn
nhíu nhíu mày, tùy tay ấn nhận cuộc gọi.
Trong nháy mắt, giọng nói của Phó Thanh Trần vang vọng toàn
bộ không gian. Mặc Yên kinh ngạc mà liếc Thịnh Tử Tấn
một cái.
"Thật tốt nha! Em giúp anh một việc lớn như vậy, vậy mà
hai người chạy trốn cũng thật nhanh. Em còn chưa kịp chào
hỏi chị dâu một tiếng!"
Thịnh Tử Tấn nghe được xưng hô "chị dâu" này, nhướng
mày, "Cô ấy đang ở bên cạnh anh. Hiện tại cậu có thể
chào hỏi."
Phó Thanh Trần ở đối diện "a" một tiếng, sau đó điều
chỉnh giọng nói: "Chào chị dâu, lần đầu gặp mặt, em là
Phó Thanh Trần!"
Mặc Yên dùng ngón tay chỉ chỉ chính mình, thấy Thịnh Tử
Tấn gật đầu, vì thế cũng đáp lại: "Chào cậu, tôi là Doãn Diệu Nhan!"
Phó Thanh Trần ở bên kia vui sướng nói: "Tôi biết! Mấy
chiêu vừa rồi của chị dâu thật quá kinh diễm, khi nào
rảnh có thể dạy cho em được không?"
Mặc Yên chịu không nổi nhất chính là được người khác
khích lệ, "Được thôi, khi nào cậu có thời gian liền có
thể tới tìm tôi! Bất quá, màn trình diễn hôm nay của cậu
cũng không kém!"
"Thật sao!" Phó Thanh Trần hiển nhiên rất cao hứng, "Em
biết bản thân rất có thiên phú mà, em không tiến vào
giới giải trí thật đúng là tổn thất!"
Thịnh Tử Tấn không chịu nổi hai người bọn họ khen lẫn
nhau, liền nói lời tổng kết: "Chuyện hôm nay cậu làm
đúng thật là không tồi, coi như là lễ gặp mặt của cậu
đối với chị dâu, về sau tiếp tục nỗ lực!" Nói xong,
không màng đến tiếng quát tháo của Phó Thanh Trần ở đầu
kia điện thoại, liền tắt máy.
Lơ đãng quay đầu liền thấy Mặc Yên mang theo thâm ý nhìn
chằm chằm hắn, "À, cậu ta là em họ của anh, là con trai
của cô cô."
Mặc Yên liền trêu chọc: "Là ai nói trước kia chính mình
là tiểu tử nghèo. Không ngờ anh còn có thân thích có
tiền như vậy. Bọn họ không có giúp đỡ anh sao?"
Thịnh Tử Tấn không hy vọng Mặc Yên hiểu lầm rằng hắn
lừa cô. Vì thế, hắn ngừng xe ở ven đường, quay đầu
nghiêm túc nói: "Nhà bọn họ đúng là rất có tiền. Cô cô
cũng từng nói muốn giúp đỡ anh, nhưng anh đã cự tuyệt.
Tài chính khởi đầu công ty đều do anh vừa học vừa đi làm
kiếm được. Chi tiêu ngày thường đều dùng tiền tiêu vặt lúc trước dành dụm được, tiền tiêu vặt đó cũng là
tiền mà anh đầu tư từ nhỏ đến lớn. Cha mẹ anh qua đời
có để lại một ít di sản, cũng không nhỏ, nhưng anh cũng
không có động tới", Nói đến đây, hắn cười, "Bởi vì anh coi số tiền đó là bọn họ để lại làm sính lễ cho con dâu tương lai, em muốn sao?"
Mặc Yên: . Sao đột nhiên lại bị đùa giỡn như vậy.
Mặc Yên quay đầu nhìn thẳng phía trước, "Mau lái xe đi. Đã trễ thế này, em cũng cảm thấy mệt rồi. Chuyện này về
sau lại nói."
Thịnh Tử Tấn cười như không cười mà nhìn cô. Vốn dĩ
hắn cũng không muốn hỏi vấn đề đó ngay lúc này, chỉ là
khi nói đến đây, liền thuận tiện thăm dò một chút.
Nghĩ đến cái gì đó, Thịnh Tử Tấn đột nhiên nghiêm túc
hỏi: "Bạch Tuyết Liên bên kia, có cần anh ra tay tuyệt
đương lui của cô ta hay không?"
Kỳ thật Mặc Yên cũng đang suy nghĩ vấn đề này, vì thế
trộm ở trong lòng mà gọi lông xù xù, "Hiện tại ta có thể giải quyết Bạch Tuyết Liên chưa?"
Lông xù xù nhìn tiến độ, "Thật đáng tiếc. Ta nói cho
ngươi biết, hiện tại còn chưa thể, oán khí của cô ta
đối với ngươi còn chưa đầy. Mặt khác, nếu hiện tại
ngươi bắt cô ta, oán khí ngoại lai mà bị thoát ra ngoài, có khả năng ngươi sẽ không có biện pháp đạt được công
đức."
Mặc Yên tỏ vẻ đã biết, quay đầu nói với Thịnh Tử Tấn:
"Không cần, cô ta cũng không thể nhảy nhót được bao lâu.
Đến lúc đó, em cũng có biện pháp thu thập cô ta."
Thịnh Tử Tấn giống như suy tư gì đó mà nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục lái xe. Hắn biết Mặc Yên có bí mật của chính mình, hắn cũng không có ý nghĩ nhất định phải
biết. Nếu một ngày nào đó, Mặc Yên cảm thấy có thể
nói cho hắn, hắn liền nghiêm túc nghe. Nếu Mặc Yên vẫn
luôn không có nói cho hắn, hắn sẽ coi như không có việc
này. Dù sao, mặc kệ thế nào, hắn đều sẽ bảo vệ tốt
người con gái mà hắn yêu sâu sắc này. Ý thức này phảng
phất giống như một sứ mệnh, khắc sâu vào linh hồn của
hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT