Trong ánh mắt hâm mộ hoặc ghen ghét của mọi người, Bạch
Tuyết Liên nâng tay lên, đặt trong tay Phó Thanh Trần, được Phó Thanh Trần đưa ra sân nhảy. Tuy rằng trên mặt cô ta
vẫn duy trì mỉm cười ưu nhã, nhưng trên thực tế trong
lòng giống như nuốt phải ruồi bọ ghê tởm, vừa không
muốn cùng Phó Thanh Trần khiêu vũ, lại không thể bỏ qua
mặt mũi của hắn, chỉ có thể cứng đờ mà bị người đàn
ông kéo lên vũ đài.
Mặc Yên nhìn ánh mắt của những người phụ nữ xung quanh
Bạch Tuyết Liên, hỏi Thịnh Tử Tấn: "Phó thiếu cùng Bạch
Tuyết Liên có thù oán gì hay sao?"
Thịnh Tử Tấn nghi hoặc hỏi: "Sao em lại hỏi như vậy? Hôm nay hẳn là lần đầu bọn họ gặp nhau."
Mặc Yên dùng ánh mắt kiểu "Anh thật không hiểu biết phụ nữ" nhìn Thịnh Tử Tấn, "Anh hẳn là không biết lòng ghen
ghét của phụ nữ có bao nhiêu đáng sợ. Anh có tin hay không,
mấy người phụ nữ ở đây đang muốn nuốt sống Bạch
Tuyết Liên đấy."
"Phụ nữ ở đây có bao gồm em sao?" Hiển nhiên sự chú ý
của Thịnh Tử Tấn cùng Mặc Yên là không giống nhau.
"Có quan hệ gì với tôi chứ. Ở trong mắt những người
khác, Phó thiếu chính là một kim cương Vương lão ngũ, là
người sinh ra đã ngậm thìa vàng. Anh ta chủ động như thế
đối với Bạch Tuyết Liên, anh nghĩ những người phụ nữ
muốn tiến thêm một bước với anh ta sẽ nghĩ như thế
nào."
"Kim cương Vương lão ngũ? Không phải tôi so với cậu ta còn giống hơn sao?"
Mặc Yên thật sự không rõ người này giống chỗ nào, "Anh là người đã có chủ, không giống anh ta."
"Ồ." Thịnh Tử Tấn lập tức biến thành bảo bảo ngoan
ngoãn, ý cười nơi đáy mắt cũng không giấu được.
"Xem ra không cần chờ tôi động thủ, sẽ có người đối phó với Bạch Tuyết Liên. Chúng ta trước hết cứ yên tĩnh xem xét tình hình."
Sân nhảy, Phó Thanh Trần cười như không cười hỏi Bạch
Tuyết Liên, "Bạch tiểu thư đối với tôi có cái gì bất
mãn sao? Hay là nói tôi đã từng đắc tội cô hay sao?"
Bạch Tuyết Liên còn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình. Bị Phó Thanh Trần đột nhiên đánh gãy, cô ta còn kinh
ngạc một chút, "Cái gì?"
Phó Thanh Trần buồn cười nói: "Từ lúc bắt đầu khiêu
vũ, cô liên tục giẫm vào chân tôi, chẳng lẽ mị lực hiện tại của tôi đã mất rồi hay sao? Bạch tiểu thư cùng tôi
khiêu vũ mà còn thất thần, hay là nói Bạch tiểu thư đối
với Lâm thiếu gia là chân ái, trong mắt không thèm nhìn
đến những người đàn ông khác. Nhưng Lâm thiếu gia đã có
vị hôn thê. Thật ra, tôi rất có hảo cảm đối với Bạch
tiểu thư. Nếu không, Bạch tiểu thư suy xét đến tôi một
chút."
Bạch Tuyết Liên vốn đang có chút oán hận đối với Phó
Thanh Trần, nhưng hắn bất ngờ thổ lộ đã quấy rầy suy
nghĩ của cô ta, cũng làm rối loạn tâm tư của cô ta. Người đàn ông trước mắt này so với Lâm Dật Hiên xuất sắc
hơn nhiều. Vừa rồi hắn đi tới cùng với Thịnh tổng,
liền biết quan hệ của bọn họ hẳn là không tệ lắm.
Những người có thể nối lên giao tình với Thịnh tổng
đều là hào môn đỉnh cấp thương giới. Nếu cô ta thật
sự cùng hắn ở bên nhau, cô ta còn cần tiến vào giới
giải trí để làm gì. Quan trọng nhất chính là có thể tùy
ý chà đạp Doãn Diệu Nhan.
Thấy Bạch Tuyết Liên vẫn luôn không nói gì, Phó Thanh
Trần lại nói: "Có thể là tôi có chút đường đột, nếu
không.."
Không chờ Phó Thanh Trần nói xong, Bạch Tuyết Liên liền
gấp không chờ nổi mà đánh gãy lời nói của hắn, sợ
hắn đột nhiên đổi ý, "Được! Tôi cùng anh ở bên nhau."
Phó Thanh Trần sửng sốt một chút, hỏi ngược lại: "Còn Lâm thiếu gia thì sao?"
Bạch Tuyết Liên ôn nhu đáp: "Thanh Trần, anh không cần hiểu lầm, em cùng Lâm Dật Hiên không có quan hệ gì, là hắn
vẫn luôn dây dưa với em. Em thừa nhận chúng em đã từng
có quan hệ với nhau, nhưng đó đều là thời điểm còn đi
học. Khi đó tuổi trẻ vô tri, nào biết cái gì là tình yêu.
Chính là hôm nay em vừa nhìn thấy anh, tim liền đập thình
thịch, em nghĩ nhất định chính là nhất kiến chung tình. Cho
nên, khi nghe anh nói muốn cùng em ở bên nhau, em tưởng mình đang nằm mơ. Em rất cao hứng."
Phó Thanh Trần lộ ra một cái biểu tình mê man, nói:
"Được, chờ yến hội kết thúc, tôi liền mang em đi."
Hai người vừa mới ước định tương lai, thì khúc nhạc
đầu cũng kết thúc. Phó Thanh Trần bị người vây lấy kính rượu, Bạch Tuyết Liên lòng tràn đầy sung sướng mà đi
toilet chỉnh trang.
Mặc Yên thấy Bạch Tuyết Liên đi toilet, cô cũng đi theo.
Đương nhiên, Thịnh Tử Tấn làm hộ hoa sứ giả cũng cùng
đi.
Trong toilet, thời điểm Bạch Tuyết Liên đang ở trước
gương chỉnh trang, ba cô gái trẻ tuổi nói nói cười cười
từ phòng trong đi ra. Người cầm đầu chính là tiểu thư
Diêm gia, gia tộc có tài sản không chênh lệch nhiều với
Lâm gia. Hai người còn lại là tuỳ tùng của cô ta, cũng là
tiểu thư của gia tộc khác. Ba người vừa thấy Bạch Tuyết Liên, nụ cười trên mặt liền biến mất, thay thế thành
vẻ mặt ghen ghét cùng khinh miệt.
Trong đó có một cô gái có vóc dáng cao cười, trêu chọc:
"Hiện tại chim sẻ luôn muốn bay lên biến thành phượng
hoàng, cũng không nhìn xem chính mình mấy cân mấy lượng.
Cho dù bản thân có tướng mạo đẹp, cuối cùng vẫn trốn
không thoát vận mệnh bị nướng ăn."
Vừa nói xong, ba cô gái liền cười vang.
Bạch Tuyết Liên biết các cô đang nói chính mình, trong lòng
hận không thể cào nát mặt của ba cô gái. Nhưng ngoài
mặt, cô ta làm như không nghe thấy, rốt cuộc thân phận
hiện tại của cô ta không bình thường, liền không thèm
cùng đám tiện nhân này so đo.
Ba cô gái thấy Bạch Tuyết Liên không dao động, trong lòng
ghen ghét càng sâu, cô gái hơi béo trực tiếp chỉ vào mũi
Bạch Tuyết Liên mà mắng: "Chưa từng thấy qua loại phụ nữ nào không biết xấu hổ như cô ta, không những câu dẫn
Lâm thiếu gia, mà còn muốn câu dẫn Phó thiếu. Phó thiếu
sao có thể là người mà tiện nhân như cô có thể mơ
ước!"
Bạch Tuyết Liên chậm rãi xoay người, ánh mắt lạnh băng
mà nhìn chăm chú vào các cô. Cô gái đang mắng chửi bị ánh mắt của cô ta dọa đến mức phải lui về phía sau một
bước, "Ngượng ngùng, Phó thiếu trong miệng các cô vừa
mới thổ lộ với tôi, còn nói muốn mang tôi về nhà."
Sắc mặt Diêm tiểu thư biến đổi, giận dữ hét: "Không có khả năng, cô đang nói dối!"
Bạch Tuyết Liên không nhanh không chậm nói: "Tôi có nói
dối hay không, cô có thể tự mình đi hỏi Phó thiếu. Bất
quá, chỉ sợ Phó thiếu không thèm gặp mặt cô!"
Bạch Tuyết Liên cười, xoay người, vừa muốn rời đi nhưng lại dừng bước chân nhìn về phía ba người muốn động
thủ, "Tôi khuyên các cô tốt nhất đừng nên đụng vào tôi.
Dù sao hiện tại tôi chính là bạn gái của Phó thiếu. Chỉ
cần tôi động động miệng một chút, các cô, còn có gia
tộc của các cô đều phải xong đời!" Nói xong, liền rời
khỏi toilet.
Bạch Tuyết Liên vừa ra khỏi toilet liền nhìn thấy Mặc Yên cùng Thịnh Tử Tấn đang đứng ở hành lang. Bước chân của
cô ta cũng không có dừng lại, mà dùng biểu tình đắc ý đi
qua hướng Mặc Yên.
"Sao Doãn đạo diễn lại ở chỗ này? Là cố ý tới xem tôi
bị chê cười sao? Thật là ngượng ngùng, làm cô thất vọng rồi." Bạch Tuyết Liên trêu đùa.
Mặc Yên cũng cười, "Tôi muốn đi toilet. Không lẽ toilet này đã bị Bạch tiểu thư nhận thầu rồi sao? Bất quá, không
nghĩ rằng vừa mới đi đến nơi này liền nghe được một
vở kịch hay. Không thể không nói, kỹ thuật diễn của Bạch
tiểu thư ngày càng tinh vi. Tôi cảm thấy nơi này phải có
thêm một tràng vỗ tay." Vừa nói, cô liền "Bạch bạch bạch" vỗ tay.
Một quyền của Bạch Tuyết Liên như đánh vào bông. Trong
lòng cô ta thầm nghĩ: Doãn Diệu Nhan, cô chỉ còn có thể
đắc ý trong chốc lát. Tôi lập tức sẽ làm cho cô thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn thân!
Không thèm quan tâm Mặc Yên nữa, Bạch Tuyết Liên nhìn qua
Thịnh Tử Tấn cười nói: "Thịnh tổng, thật là ngượng
ngùng. Doãn đạo diễn luôn như vậy.. Làm ngài chê cười
rồi. Chờ đến lúc yến hội kết thúc, tôi sẽ bảo Thanh
Trần tự mình bồi tội với ngài, ngài nhất định phải cho
chúng tôi một phần mặt mũi đó nha!"
Thịnh Tử Tấn cũng không thèm liếc mắt nhìn Bạch Tuyết
Liên một cái, căn bản là không thèm phản ứng với cô ta.
Bạch Tuyết Liên lại chạm vào một cái đinh, tâm tình tốt
liền biến mất, dùng sức trừng mắt với Mặc Yên một
cái rồi đi mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT