\#51

Ba năm này Lăng Thượng Hàn vùi đầu vào công việc một cách điên cuồng. Hắn không ra ngoài, không tiếp xúc với ai cả. Ngay cả Vân Đan cũng ít khi gặp được Lăng Thượng Hàn ở nhà. Hầu như Lăng Thượng Hàn ở công ti, tối thì về biệt thự riêng. Biệt thự riêng của hắn nhiều không xuể, Vân Đan cũng không rõ hắn ở đâu. Với lại Lăng Thượng Hàn hiện giờ rất ghét Vân Đan. Không được, phải nhanh chóng nghĩ cách để gần gũi với Lăng Thượng Hàn mới được. Không thể thua cuộc như vậy.

Mễ An ba năm nay không nhận được tin tức của Lăng Thượng Hàn là do Lạc gia đã phong tỏa toàn bộ tin tức có liên quan đến Lăng gia.

Mễ An tạm biệt cục cưng nhỏ của mình rồi mới lên xe. Cô có việc gấp ở công ti thành phố B, có chút chuyện xảy ra nên cô mới phải đi đột xuất như vậy.

Hàn Thương định lái xe đưa Mễ An đi, nhưng Mễ An từ chối. Cô bảo Hàn Thương hãy ở nhà chơi cùng Tiểu Mễ, con bé một mình ở nhà rất hay chán. Cô vô cùng thương bảo bối của mình, tự nhủ phải hoàn thành công việc thật nhanh để trở về.

Khi tới thành phố B thì lúc này màn đêm đã bao trùm toàn thành phố, đèn đường rực rỡ chiếu sáng khắp con đường. Có thể thấy rằng thành phố B là một thành phố phồn hoa nhộn nhịp. Giữa dòng người tấp nập như vậy, nhưng Mễ An cô chỉ cảm thấy cô đơn hơn thôi.

Trời cũng đã tối rồi, cô liền dừng xe tại một nhà hàng để tạm ăn tối. Chứ bụng cô hiện giờ đói lả rồi. Cô đến một nhà hàng Pháp sang trọng...

\- Nè Lăng Thượng Hàn, em đâu phải người hầu của anh!

Mễ An đang ngồi chờ tại bàn ăn, đột nhiên cô nghe thấy giọng quen thuộc của một người phụ nữ đang cáu gắt, hơn nữa còn gọi tên Lăng Thượng Hàn nữa. Theo phản xạ tự nhiên, Mễ An quay sang nhìn người phụ nữ đó.

Người phụ nữ đó vừa nhìn thấy Mễ An ở phía bàn bên cạnh, liền ngừng nói chuyện điện thoại. Cô ấy đứng hình một lát khi bắt gặp Mễ An cũng ăn tối ở đây. Tư Cầm liền tắt điện thoại.

Mễ An nhìn Tư Cầm rồi mỉm cười nhẹ, đột nhiên Tư Cầm đứng dậy bước về phía bàn Mễ An. Vẫn là cái giọng thờ ơ lạnh lùng đó, giọng Tư Cầm vang lên:

\- Lâu rồi không gặp!

\- Ừ, cũng 3 năm rồi!

Mễ An có chút bối rối khi gặp lại người quen, cô không nghĩ thế giới này lại nhỏ như vậy.Tư Cầm thì vẫn đang đứng nhìn nét mặt bối rối của Mễ An, cô thờ ơ lên tiếng:

\- Không định mời tôi ngồi à?

Dù sao Mễ An cũng ở nhờ nhà Tư Cầm một thời gian khá dài, với lại kẻ thù của cô là Lăng gia cơ mà. Mễ An cười ngại ngùng rồi mời Tư Cầm ngồi xuống.

Khi phục phụ bê thức ăn lên, Tư Cầm mới liếc nhìn Mễ An mà hỏi han:

\- Cậu sống tốt chứ?

\- Cũng tạm được.

Mễ An cười nhẹ trả lời nhẹ tênh, cô chỉ nghe thấy phía đối diện Tư Cầm thở dài. Con người lạnh lùng như Tư Cầm trước nay chưa từng thở dài cơ mà.

\- Không giống như ai đó, ba năm nay sống như khúc gỗ, cả ngày chỉ có công việc...

Tư Cầm rất biết nói ý, cô ấy không nhắc hẳn tên Lăng Thượng Hàn ra mà chỉ nhẹ nhàng ám chỉ. Mễ An khựng lại, cô dừng động tác ăn ở tay rồi ngẩng lên nhìn Tư Cầm. Dường như Mễ An cô định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng.

Tư Cầm đương nhiên nhận ra sự thay đổi trong nét mặt Mễ An, cô ấy cười cười rồi nói tiếp:

\- Hồi nãy anh ấy nói đang ở đây, muốn tôi sắp xếp một phòng khách sạn vip cho anh ấy qua đêm! Xem có quá đáng không chứ?

Đột nhiên Mễ An hơi liếc nhìn Tư Cầm bằng ánh mắt lạ lùng rồi cô lại cụp mắt xuống. Khi nghe thấy tên của Lăng Thượng Hàn, trái tim Mễ An lại bắt đầu đập loạn nhịp mà không theo sự mách bảo của lí trí. Không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên một cảm xúc lạ lẫm.

Tư Cầm lại cười nhàn nhạt rồi cúi xuống ăn đồ ăn tuyệt mĩ được dâng lên trước mặt. Đây là một nhà hàng Pháp mà Tư Cầm rất thích tới.

\- Cậu cứ ăn tự nhiên, hôm nay tôi mời.

Câu nói của Tư Cầm đưa Mễ An trở về thực tại. Cô ái ngại nhìn Tư Cầm, lẽ ra là cô nên trả tiền mới đúng. Sống nhờ ở nhà Tư Cầm một thời gian rồi, giờ tới một bữa cơm cũng không mời nổi là sao?

\- Để tôi mời.

Mễ An nhanh chóng đáp lại, nhưng chỉ thấy Tư Cầm cười cười mà không nói gì. Điệu cười ấy của Tư Cầm với Mễ An cô dường như đã quá quen thuộc rồi.

\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*

Ở bên kia là một quán bar nhộn nhịp, nhưng hôm nay lại không nhộn nhịp chút nào. Bởi cả quán bar đã bị ai đó bao rồi, Lăng Thượng Hàn lúc này chỉ muốn yên tĩnh thưởng thức mùi vị của rượu vang.

Vân Đan cuối cùng cũng tìm ra được Lăng Thượng Hàn rồi. Cô ả dùng tiền mua chuộc người phục vụ rồi đưa cho anh ta một gói thuốc nhỏ.

\- Hãy bỏ vào rượu của người kia.

Vân Đan nhếch môi nhìn người phục vụ rồi chỉ về phía Lăng Thượng Hàn. Người phục vụ có chút chần chừ, không dám làm điều xấu xa đó thì Vân Đan giơ tờ chi phiếu ra.

Số tiền đó rất lớn, đủ để gia đình người phục vụ sống hạnh phúc cả đời. Người phục vụ đó bị tiền làm lu mờ con mắt, liền nhanh chóng cầm lấy gói bột nhỏ.

\- Vâng thưa tiểu thư.

Vân Đan nhìn người đó rồi dặn dò vài câu trước khi đi, vì quán đã bị bao nên không thể ở lại lâu được.

\- Xong anh cử thêm người đưa anh ấy lên phòng 1001 của khách sạn S. Xong xuôi tôi sẽ thưởng thêm tiền.

\- Dạ được dạ được!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play