Có lẽ vẫn còn ai khác có khả năng làm được chuyện đó, dù sao thì đông người kéo tới như vậy, xuất hiện một hai biến số cũng là bình thường. Mặc dù khả năng do Celina hay Sieghart gây ra sẽ cao hơn, nhưng Dunkel hy vọng chuyện sẽ không diễn biến theo hướng đó.
Nói gì thì cậu và Celina cũng có thể xem như bạn bè, đã từng du hành cùng nhau, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, Dunkel thật không muốn xảy ra xung đột với cô.
"Có vẻ ta không còn thời gian để chơi với ngươi rồi."
Mà giờ có đứng đây đoán cũng không có ý nghĩa gì, Dunkel lắc đầu nhỏ giọng thì thầm.
Tà Thần còn chưa kịp hiểu những con chữ hời hợt của cậu có ý nghĩa thế nào, chỉ nghe xoẹt một tiếng, thanh kiếm cắm trên ngực hắn bị cậu rút ra hoàn toàn.
Không để Tà Thần kịp vui vẻ hay hành động, thậm chí cả cơ hội để lên tiếng Dunkel cũng không cho hắn, cậu nhấc chân giẫm mạnh xuống.
Đùng!
Xoảng!
Sau một tiếng nổ mạnh và hành loạt âm thanh đổ vỡ, thân thể Tà Thần nứt vỡ thành từng mảnh rồi dần dần tiêu tán cùng sự sụp đổ của thế giới do chính hắn tạo ra.
Dunkel xuất hiện trở lại trong đại điện cổ xưa giờ chỉ còn lại chiếc ngay vàng trống rỗng trơ trọi giữa đống xiềng xích và những cây cột trụ vỡ nát.
Dunkel cảm thấy Tà Thần có thể vẫn chưa chết, tuy rằng yếu ớt nhưng sự tồn tại mờ nhạt của hắn vẫn hiện diện đâu đó trong không gian này. Nhưng giờ cậu không có thời gian để quan tâm tới hắn nữa, dù gì thì cũng yếu thành như vậy rồi, khó mà lật nên nổi sóng gió gì.
Nhún người một cái, Dunkel nhảy thẳng lên trên. Như những tờ giấy mỏng bị kim nhọn đâm qua, cậu đục xuyên hàng loạt lớp trần nhà để thoát khỏi toà lâu đài.
Trước lúc xuyên qua cái trần cuối cùng, Dunkel nhìn thấy một đại điện khác có kết cấu tương tự như nơi giam giữ Tà Thần. Nhưng thay vì ngai vàng và xiềng xích, ở trung tâm đại điện này là một cỗ quan tài pha lê được trang trí tỉ mỉ và xa hoa mỹ lệ, thấp thoáng còn thấy được bóng người nào đó bên trong.
Thanh kiếm phong ấn Tà Thần bỗng vụt khỏi tay cậu, tự động bay về phía cỗ quan tài pha lê, thân thiết lượn xung quanh nó. Trong tình huống bình thường thì Dunkel chắc hẳn đã tiếp cận cỗ quan tài để xem chuyện gì xảy ra rồi. Cơ mà bây giờ tới cả Tà Thần chết chưa còn không níu nỗi chân cậu lại thì nói gì tới cái quan tài không biết là của ai này.
Bạn của Dunkel từ lúc đến Aurora không nhiều, Aric có thể miễn cưỡng tính là một trong số đó. Còn lằng nhà lằng nhằng nữa thì chắc chỉ còn nước nhặt xác hộ hắn.
Cậu rút Yin-yang Swordgun ra, lần này là cả hai thanh.
Chuyển cả hai thanh thành dạng đao, Dunkel chém hai nhát lên không, tạo thành một vết rách hình thập tự trải rộng gần như toàn bộ bầu trời thứ nguyên, nối liền hai tầng trong ngoài.
Sau khi thoát ra tầng ngoài bằng vết rách, Dunkel nhíu mày tặc lưỡi một tiếng.
"Quả nhiên là có sự sai lệch thời gian giữa hai tầng không gian à."
Lúc bước vào tầng trong, cậu đã mơ hồ cảm thấy rồi, nhưng khi đó mọi sự chú ý đều tập trung vào Tà Thần nên Dunkel không quan tâm lắm. Bây giờ cảm giác ấy lại nổi lên, cậu không thể không để tâm được khi mà tốc độ thời gian bên của tầng trong dường như chảy chậm gấp hàng chục lần tầng ngoài.
Nghĩa là vài phút bên trong bằng cả vài chục phút bên ngoài.
Thiết kế này có lẽ là để giới hạn Tà Thần trên cả mặt thời gian nữa. Đối với hắn, bị phong ấn chỉ mới vài trăm năm, vài nghìn năm, thời gian với người ngoài thì đã qua hàng chục lần như thế.
Có khi cái việc Dunkel tới sớm trong miệng hắn cũng là do ảnh hưởng của hiệu ứng này.
Nhờ vậy mà cơ hội sống của Aric thấp bớt đi vài phần.
"Thật là phiền toái."
Dunkel nhảy xuyên qua biển cây, nhanh chóng chạy về hướng tín hiệu ma lực phát ra từ chú ấn mình ném cho Aric trong lúc càu nhàu khó chịu.
***
Trong diễn biến khác, Aric vô lực khụy gối xuống đất miệng há ra, nặng nề thở dốc từng hơi một.
Tình trạng hiện tại của hắn không được ổn cho lắm, nếu phải nói là tệ hại. Khắp người hắn đầy những vết cắt nhỏ, nhìn miệng vết thương thì dường như chúng được gây ra bởi loại vũ khí nào đó dạng phi đao hoặc chakram, máu rỉ ra từ đó thấm ướt cả quần áo, nhưng nếu so với vết thương kéo dài từ bả vai xuống eo và cánh tay phải gần như thì những vết cắt kia nhiều lắm chỉ có thể xem là trầy trụa sơ sơ.
Hắn cười khổ, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, nhưng ý thức thì cứ mờ dần đi.
"Quả nhiên nực cười khi kẻ như mình lại hành động như một anh hùng mà..."
Rốt cuộc thì tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế này, ý thức mơ hồ đưa trí nhớ Aric trở lại vài chục phút trước đó. Ngay sau khi không gian biến đổi, đột ngột trải rộng ra thật lớn...
"Có chuyện gì xảy ra với nơi này vậy?"
Vừa phóng vun vút qua những ngọn cây của khu rừng trải rộng ngút ngàn, Aric than vãn.
"Chậc chậc, chạy mãi mà không thấy địa hình thay đổi luôn, mê cung đúng là ảo dịu thật đấy."
Từ lúc đặt chân vào mê cung tới nay, hắn vẫn luôn chạy loanh quanh mà không mục đích gì, tuy là vậy cũng không phải là không có thu hoạch.
Trên đường đi Aric gặp không ít thảo dược quý hiếm và cả quái vật nữa. Vừa ma luyện khả năng của bản thân, vừa kiếm chát được một mớ, cho dù không có gì đặc biệt xảy ra thì thu hoạch của chuyến đi này đã quá đủ để hắn thoả mãn rồi.
"Cứu! Cứu với!"
Bất chợt, Aric nghe thấy tiếng kêu cứu không xa phía trước vọng tới.
Bước chân của hắn không khỏi thả chậm rồi dừng hẳn, do dự một chút, cuối cùng hắn tiếp tục chạy về hướng phát ra tiếng gọi.
Nếu như là trước kia, Aric đã mặc kệ, lựa chọn hướng khác để đi rồi. Chỉ là hắn đã quyết định phải thay đổi để trở thành một người đáng để mấy đứa nhỏ có thể yên tâm dựa dẫm không lâu trước.
Không thể sống như trước đây được nữa.
Dồn hết sức vào chân, Aric tăng tốc chạy đi.
Khi đã đến gần, hắn không vội nhảy ra ngay mà lựa chọn một vị trí tương đối kín đáo, len lén quan sát.
Vén nhẹ tán lá vừa đủ để nhìn ra ngoài, hai mắt Aric nheo lại, đôi mày cau chặt khi cảnh tượng bên kia hiện rõ trước mắt.
Một nhóm bảy tám người đang hoảng loạn lùi lại, nhìn trang phục tạp nham của họ thì có lẽ chỉ một nhóm những người tạm thời hợp tác với nhau sau khi bị chia cắt với đồng đội của họ.
Tất cả đều đang e sợ trước một người thanh niên hơn mươi tuổi, bị hắn liên tục bức lùi lại. Người thanh niên này có bộ dạng khá là lôi thôi nhếch nhác, hắn khoác một chiếc áo choàng nâu dài sờn cũ rộng thùng thình vằn vệt những vệt đen, đầu tóc cũng bù xù che khuất gương mặt, chẳng khác gì mấy gã bụi đời lang thang.
Tuy vậy, lượng ma lực mà hắn toả ra lại không thể xem thường được.
Người này rất mạnh.
Aric âm thầm nghĩ.
Hắn tiếp tục dời mắt ra phía sau người thanh niên, ở đó có hơn mười cái xác chết khô nằm la liệt trên đất, trên mặt vẫn còn che đầy sự hoảng sợ trước lúc chết, bộ dạng thảm thiết và quỷ dị cực kỳ.
Aric không còn nghe tiếng kêu cứu nữa, có thể người vừa kêu cứu bị doạ tới thất hồn lạc phách, không dám lên tiếng, cũng có thể người đó là một trong những cái xác khô đang nằm kia.
Trong khi hắn phân thần suy nghĩ, người thanh niên lôi thôi bên dưới đã tóm lấy đầu một người phụ nữ gần mình, hắn cất lên một tiếng cười nghe rợn cả sóng lưng. Rồi sau đó, bằng mắt thường có thể thấy được sinh lực của người phụ nữ đang nhanh chóng trôi đi, bị thang niên hút vào trong cơ thể mình.
Không thể đứng nhìn thêm được nữa, Aric rút ra con dao găm của mình, ném mạnh nó vào cổ tay thanh niên lôi thôi.
Cảm thấy được nguy hiểm tới gần, thanh niên lôi thôi ném người phụ nữ qua một bên, nhảy lùi lại một đoạn. Tuy hắn phản ứng rất nhanh, nhưng con dao găm lại đột ngột thay đổi quỹ đạo di chuyển, xoay chiều cắt qua tay hắn, để lại một vết thương sâu hoắm.
Con dao lượn vài vòng rồi quay trở lại tay Aric, hắn nhảy khỏi chỗ núp, đáp xuống vào giữa thanh niên lôi thôi và đám người.
truyện kiếm hiệp hay"Còn không mau chạy!"
Aric hét lên một tiếng.
Được hắn cảnh tỉnh, đám người cuống quít xoay người chạy đi, có lẽ vì quá hoảng loạn, tới cả việc cản ơn hắn họ cũng không nói được.
Aric không có hơi đâu để tâm tới việc đó, hắn thận trọng dè chừng người thanh niên lôi thôi kia, giơ dao thủ thế. Để những người kia có thể chạy trốn, hắn phải cầm chân tên này một lúc rồi sau đó cũng chạy đi.
"Chà..."
Thanh niên lôi thôi mở miệng.
"Có thể làm ta bị thương, ngươi có một vũ khí thú vị đó."
Hắn vừa nói vừa giơ cổ tay lên cao, để máu rỉ xuống miệng mình rồi lấy ra một thanh đao lớn.
"So với mấy tên thảm hại kia thì ngươi mạnh hơn nhiều, hẳn là hấp thụ sinh lực của ngươi đủ để ta tăng thêm vài level nữa."
Dù không biết cái từ level trong miệng tên thanh niên lôi thôi này là gì, Aric vẫn hiểu được đại khái tên này muốn hút khô sinh lực người khác để tăng sức mạnh của mình.
Thật đúng là một kẻ nguy hiểm, thần kinh Aric kéo căng như dây đàn, cẩn trọng quan sát đối thủ.
"Phải rồi, tên ta là Arthur Pendragon, nhân vật chính của thế giới được nữ thần lựa chọn. Nhớ lấy, vì đó là tên của người sẽ giết ngươi."
Vừa dứt lời, tên thanh niên, Arthur Pendragon thình lình biến mất tại chỗ, khi hắn ta lần nữa xuất hiện thì đã ở ngay phía sau Aric, nhanh tới mức những chiếc lá gần như chẳng hề chuyển động một li. Thanh đao lớn trên tay hắn không ngần ngại vung xuống, thế đi như vũ bão, chém xuống đầu Aric.
Keng!
Thanh âm kim loại va chạm vào nhau vang lên chát chúa, lưỡi đao mạnh mẽ của Arthur bị Aric dùng con dao găm của mình đỡ lấy, lợi dụng xảo thuật lấy nhu chế cương gạt đi, lưỡi đao rơi xuống đất, tách ra một vệt cắt dài.
Liền sau đó, Aric chớp lấy cơ hội, đá vào thân đao, đẩy nó qua một bên rồi nhanh nhẹn xoay dao chém vào cổ Arthur. Cảm thấy không ổn, Arthur nhảy lùi ra sau, mũi dao của Aric chỉ suýt soát quét qua cổ hắn.
"Nếu ngươi muốn đánh nhau, thì ta không ngại đâu."
Aric trầm giọng xuống, cảm thấy chút tự tin, nếu đối thủ chỉ có trình độ này thì hắn hoàn toàn có thể đối phó được.
"Đúng là thú vị thật, ngươi thú vị lắm đó."
Yamato tự tin mỉm cười.
"Dễ dàng đạt được mục đích thì nhanh chán lắm, phải có chút thử thách như thế này mới có thể gọi là kích thích chứ."
Ầm!
Gã nói rồi bước lên một bước, bàn chân giẫm xuống, mặt đất ầm ầm rung chuyển. Chỉ thấy cả người hắn như mũi tên rời khỏi cánh cung, hóa thành một tia sáng đỏ rực chói mắt mà lao tới, dẫn theo uy thế kinh người xới tung đất đá trên đường đi của mình, để lại phía sau một vết hằn sâu kéo dài.
Aric cũng không chịu kém cạnh, hắn thi triển ma thuật cường hoá, lao lên nghênh chiến, trực tiếp đột phá bức tường âm thanh, trở thành một luồng sáng lạnh lẽo.
ĐÙNG!
Một tiếng vang thật lớn, hai luồng ánh sáng đối nghịch, một xanh một đỏ trong nháy mắt va chạm vào nhau, nhấc lên một trận cuồng phong bắn phá khắp nơi. Năng lượng bạo ngược và sóng xung kích đem phạm vi trăm mét xung quanh càn quét nát tan, cát bay đá chạy, khói bụi cuốn lên mịt mù.