Khác với những loại nguyền ấn nô lệ thông thường hoạt động theo cách khiến đối tượng đau đớn, cưỡng ép họ nghe lời.

Loại nguyền ấn của Dunkel tác động trực tiếp lên tâm trí, biến những mệnh lệnh của cậu trở thành "mong muốn" của đối tượng. Chính vì vậy, dù là kẻ có ý chí mạnh mẽ hay cương liệt cỡ nào cũng khó mà chống cự.

Bình thường thì Evelyn thà chết chứ nhất quyết không chịu phục tùng một con người, đáng tiếc, lần này thì cả mong muốn cũng không theo ý cô nữa rồi.

Dunkel rất ít khi sử dụng nguyền ấn nô lệ, khá là phiền lại còn không tiện bằng nắm đấm. Nếu Evelyn không một mực chửi rủa con người thì cậu cũng lười bắt cô phải nghe lời mình.

Ghét con người đúng không?

Làm nô lệ của con người một ngày cho biết nhé.

Nửa giờ sau, Dunkel và Evelyn thuê một chiếc tàu bay cá nhân hạng cao cấp khởi hành rời khỏi Shina. Chi phí hiển nhiên là do Evelyn bỏ ra.

"Chà..."

Đứng trên boong tàu, Dunkel phát ra một tiếng thở dài nhàm chán.

"Quên mất là bầu trời Shina giới hạn tốc độ của tàu bay."

Trừ phi là có công văn đặc chuẩn từ hoàng gia cho những việc khẩn cấp, nếu không thì tốc độ tối đa của các loại tàu bay trên bầu trời Shina có một giới hạn không được phép vượt qua. Cho nên dù có thuê loại tàu bay cao cấp hàng đầu thì vẫn phải mất một thời gian dài trước khi rời khỏi không phận Shina.

"Này."

Rảnh rỗi không biết nên làm gì, Dunkel gọi Evelyn, người vừa rời khỏi khoang lái sau khi thiết lập hành trình bay tự động tới Minerva cho tàu bay.

"..."

Nghe tiếng gọi, cô quay đầu nhìn qua, cơ thể mất tự nhiên đi tới bên này.

Tuy rằng tâm trí bị thao túng, nhưng có vẻ cơ thể cô vẫn còn nhớ việc mình ghét nhân loại tới cỡ nào, dẫn đến hành động có hơi cứng ngắc.

"Nói một chút về ma thú bị phong ấn bên dưới Smaragd ta nghe xem. Có phải cái loại ma thú đã xâm chiếm vào Aurora không?"

Dunkel hỏi.

Cậu đã nghe sơ lược chuyện lời nguyền từ Elsie, nhưng sơ lược thì cũng chỉ là sơ lược, có một vài điểm không được rõ ràng cho lắm. Cơ mà chủ yếu là Dunkel chán và cần chủ đề gì đó để nói chuyện mà thôi.

"Không."

Evelyn phủ nhận.

"Những ma thú ngoại lai xâm chiếm Aurora xuất hiện cách đây hơn tám mươi năm. Còn ma thú bị phong ấn dưới Smaragd theo ghi chép được yêu tinh tộc lưu trữ là thuộc hạ tà thần thượng cổ tồn tại từ thời đại thần linh?"

"Tà thần? Thời đại thần linh?"

Dunkel thì thầm tự nói, cậu có chút ấn tượng với hai khái niệm này.

Trong lúc tìm hiểu thông tin ở thư viện của Felt, Dunkel có từng đọc lướt qua rồi.

Thời đại thần linh là quá khứ cách hiện tại rất xa, rất xa. Xa tới nỗi không còn lại nhiều thông tin hay tài liệu ghi chép về nó nữa.

Những lưu trữ còn lại cũng chỉ được truyền lại dưới hình thức truyền thuyết không rõ thực hư.

Có người nói đó là thời đại chư thần và những chủng loài khác cùng nhau sinh sống, cùng nhau tiến tới.

Có người nói, thời đại thần linh là thời đại các vị thần thảo phạt lẫn nhau để tranh giành ngai vị thống trị tối cao.

Cũng có người cho rằng căn bản không tồn tại cái gọi là "Thời đại thần linh".

Dù sao thì cũng qua lâu như vậy rồi, đã chẳng còn gì có thể xác thực nó có thật hay không.

Còn tà thần thì là một trong những vị thần đã tham gia chiến tranh thần thánh trong truyền thuyết thứ hai. Một vị thần tàn bạo yêu thích hỗn loạn và giết chóc, cuối cùng thất bại và bị phong ấn đâu đó trên Aurora này.

Nếu như ma thú bị phong ấn bên dưới Smaragd thật sự là thuộc hạ của tà thần thì khác nào khẳng định truyền thuyết là thật.

"Thông tin này có bao nhiêu phần trăm tin cậy vậy?"

"Không biết."

"Ta cũng đoán được."

"..."

"..."

Hai người lại chìm vào im lặng.

Không tìm ra chủ đề để tiếp tục, Dunkel dứt khoát nằm vật ra boong tàu làm một giấc.

***

Sau hơn một ngày bay, hai người cuối cùng cũng tới được bến tàu gần Smaragd nhất, thủ đô của Minerva.

Do Minerva chỉ là một vương quốc nhỏ, hệ thống tàu bay vẫn chưa được phân bố rộng rãi, dùng phương tiện khác thì không được nhanh như vậy nên bắt đầu từ đây, Dunkel dự tính sẽ bộ tới Smaragd.

Nhưng mới đi được một đoạn, Dunkel phát hiện một vấn đề.

"Ngươi... Quá chậm."

Cậu bất đắc dĩ nhìn Evelyn đang thở hồng hộc với mồ hôi lấm tấm trên mặt.

Trước đây khi đi cùng Celina, Dunkel chưa bao giờ gặp phải tình trạng này. Bất kể cậu có chạy nhảy ra sao, cô luôn nhanh chóng tìm thấy và bắt kịp cậu.

Còn bây giờ, cậu đã cố tình thả chậm tốc độ xuống tới mức mà tự mình thấy nằm lăn còn nhanh hơn, nhưng dù vậy, Evelyn vẫn khó mà theo kịp được. Cả vấn đề thể lực nữa, chưa đi được bao xa mà cô đã bắt đầu thấm mệt, mồ hôi nhễ nhại khắp người rồi.

Thật bất tiện.

Dunkel tặc lưỡi một tiếng, nhấc Evelyn lên theo kiểu bế công chúa.

"Ưm... A?"

Vẻ kháng cự xuất hiện trên mặt Evelyn, cơ thể cô vừa cựa quậy vừa run lên nhè nhẹ, phản ứng bài xích trở nên kịch liệt.

"Yên đi."

Dunkel gõ vào đầu Evelyn, đập cho cô choáng váng, nhịn không được đưa tay ôm cái trán sưng tấy của mình, thành thật nằm im.

"Ta chạy, ngươi chỉ đường. Không cần phải ghé qua tộc của ngươi đâu, cứ chỉ thẳng tới chỗ các ngươi đã giao chiến với con ma thú kia là được."

Không cho Evelyn có thời gian đáp ứng, hay hỏi tại sao cậu lại muốn tới đó, Dunkel phóng thẳng lên bầu trời với tốc độ vũ trụ cấp ba trong tiếng hét kinh hãi của cô.

***

Với tốc độ của Dunkel, chỉ mất nửa ngày để hai người băng qua muôn trùng khoảnh cách, đâm sâu vào trong biển cây của đại ngàn Smaragd bao la, tới được nơi mà trận chiến của anh hùng Sieghart và ma thú xảy ra.

Đó là một bờ sông trông rất nên thơ xinh đẹp, hai bên bờ cỏ mọc xanh um, những rặng cây đổ bóng xuống mặt nước trong xanh gợn sóng lăn tăn, nếu vào thời điểm bình minh hoặc hoàng hôn thì sẽ lại càng thơ mộng hơn nữa.

Thực tế thì nơi này cách khu vực định cư của yêu tinh tộc không quá xa, chỉ có vài chục cây số, nhưng vì cấu trúc như một mê cung tự nhiên khổng lồ của Smaragd mà có cảm giác như chúng nằm ở hai nơi rất xa nhau vậy.

Thả Evelyn xuống đất, Dunkel lặng lẽ nhìn mặt sông, ra chiều suy ngẫm, mặc cho cô lảo đảo bụm miệng như sắp ói đến nơi, di chuyển liên tục suốt một chặng đường dài bằng tốc độ như vậy.

Phải gần cả phút sau Evelyn mới có thể ổn định lại tình trạng, cô cũng nhìn về khúc sông, sắc mặt nhanh chóng biến ảo.

"Nơi này..."

Trông giống hệt như lần đầu cô và những người còn lại tới.

Nhưng rõ ràng nó đã bị phá hủy trong cuộc chiến rồi mới đúng.

Evelyn bổng cảm thấy một dự cảm không lành.

Dunkel chầm chậm đi từng bước, hướng thẳng đến mặt sông, những cơn gió nhẹ thổi lướt qua mặt cậu khiến tóc mái khẽ khàng lay động.

Khi chỉ còn cách mặt sông một bước, Dunkel dừng lại, cậu nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi. Khung cảnh xung quanh bắt đầu biến đổi, dòng nước trong xanh bỗng hóa thành cát nóng, cỏ cây hai bên cũng biến thành bộ dạng xơ xác đìu hiu, hoàn toàn chẳng còn chút dấu hiệu gì của quanh cảnh thơ mộng vừa rồi.

Ngay lập tức, dòng cát nổi lên sóng lớn, gió lốc cuồn cuộn, sắc lạnh như dao mạnh mẽ thổi tới chỗ Dunkel, nhưng cũng chỉ có thể làm tấm áo khoác dài trên người cậu hơi bay lên một chút, ngoài ra thì chẳng còn tác dụng gì nữa.

Đòn đánh phủ đầu thị uy không có hiệu quả, quái vật dường như đã nhận ra người thiếu niên trên bờ có chút không đơn giản, nó cũng không thăm dò thêm nữa mà dần dần hiện thân. Cát trong lòng sông đột ngột dâng cao, chẳng mấy chốc đã vượt quá đầu Dunkel, và vẫn còn tiếp tục nâng lên, giống như có thứ gì đó rất lớn chuẩn bị chui ra khỏi mặt sông. Nhưng sau cùng lại chẳng có gì chui ra ra cả, mà khối cát vừa dâng lên khi nãy đó từ từ biến thành hình dạng của một con rắn khô khốc ghê tởm dài tới mấy chục thước, chỉ cái đầu của nó thôi cũng đã to hơn cả người Dunkel rất nhiều.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, cơ thể to lớn vừa được cấu thành từ cát của quái vật hóa thành bụi đất, nổ tung tóe rồi rơi trở về lòng sông.

Trên bờ, Dunkel từ tốn rút tay về.

Song, mọi chuyện còn chưa kết thúc, đất cát lại nhanh chóng tụ hợp lại thành hình dạng của một con quái vật.

"Ngươi là ai?"

Nó mở to cái miệng khô nóng của mình, ồm ồm hỏi Dunkel.

"Ngươi còn sống?"

Một tiếng hét chấn kinh vang lên, nhưng nó không tới từ Dunkel mà từ Evelyn ở phía sau cậu.

Kinh ngạc, sững sờ, sợ hãi... Biểu cảm trên mặt cô lúc này là tập hợp của tất cả những cảm xúc ấy.

Con quái vật mà bọn họ đã tốn rất nhiều công sức, nhiều lần rơi vào tình huống nguy hiểm tính mạng mới có thể tiêu diệt được vậy mà vẫn còn sống.

Không chỉ có vậy, dường như nó còn mạnh hơn khi trước rất nhiều. Ít nhất khi vừa mới được giải trừ phong ấn, nó còn chưa có khả năng tạo ảo giác. Còn là loại ảo giác mạnh tới mức tác động lên cả một khu vực rộng lớn nữa chứ.

Tiếng hét của Evelyn cũng làm cho quái vật đất cát chú ý tới cô.

"Ta nhận ra ngươi."

Nó nói.

"Người đi cùng cái tên suýt tiêu diệt ta lần trước. Lần đó nguy hiểm thật đấy, chút nữa thì hắn đã thành công rồi. Nhưng ta cũng phải cảm gửi lời cảm ơn ơn hắn. Nếu không nhờ sinh lực lấy được từ lời nguyền của tên đó, ta đã không thể thực hiện nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho đồng thời tiến hoá lên một tầm cao mới như bây giờ rồi..."

Ầm!

Cơ thể vừa mới được tái cấu trúc của nó lại bị đánh nát tan rồi lại nhanh chóng hợp nhất.

"Thiếu niên, trông ngươi dường như rất thiếu kiên nhẫn thì phải? Không thể để người khác nói hết lời được sao?"

"Không cần, ta biết đủ thông tin mình cần rồi."

Dunkel lại giơ nắm tay tên, đấm mạnh về phía trước một cái.

"Giờ ta chỉ việc tiêu diệt ngươi và dẹp cái lời nguyền đi thôi."

Lần này không chỉ cơ thể của con quái vật, mà cả mặt sông đất cát cũng bị cậu oanh tạc nổ tung toé.

"Vô dụng, vô dụng thôi."

Giọng nói của con quái vật mang theo mấy phần mỉa mai vọng lên từ dưới sông.

"Nhờ sinh lực to lớn lấy được từ lời nguyền, ta hiện tại đã đạt tới cảnh giới của sự bất tử, chỉ như vậy thì không hạ được ta đâu."

Mặt sông cát nóng cuộn trào dâng cao, nâng lên như một cơn sóng khổng lồ cao hàng chục mét, trào phúng Dunkel.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play