Tác động thẳng vào linh hồn của một sinh vật nào đó để cưỡng chế lôi ký ức ra sẽ tạo nên những tổn thương không thể hồi phục. Nặng thì linh hồn tan biến, triệt để chết đi. Nhẹ thì tinh thần bất ổn, không biến thành đồ điên cũng thành đồ ngu.

Dunkel có cách ôn hoà và nhẹ nhàng hơn, chỉ là sẽ tốn thêm chút lực. Nhưng cậu không định lãng phí lòng thương hại của mình cho những thứ như thế kia. Dùng cách này vừa nhanh lại vừa trực tiếp.

Nhưng khi cậu vừa bắt đầu dò xét, sâu trong linh hồn của gã sinh vật bắt đầu tuôn ra một luồn sức mạnh chứa đầy ác niệm, khiến linh hồn hắn sụp đổ và biến mất. Nhanh tới mức gã sinh vật thậm chí còn không thể làm ra bất kỳ phản ứng nào thì đã biến mất khỏi đất trời.

"Cấm chế à?"

Dunkel nhíu mày.

Dùng tới cách cực đoan thế này để bảo vệ thông tin, thế lực đứng sau tên này cũng đủ độc đoán đây. Hoặc cũng có thể tên này chỉ là hạng tôm tép, có mất cũng chẳng sao. Dù là nào thì hắn cũng đã chết không thể chết hơn, không đối chứng được.

Tuy là không nhìn được quá nhiều, Dunkel vẫn thấy được vài thông tin quan trọng trước khi linh hồn gã sinh vật sụp đổ mất.

Một là bọn chúng là những tồn tại ngoại lai, đang tiến hành kế hoạch nào đó xâm lược thế giới này. Về điểm ấy, chúng có vẻ không tránh khỏi liên hệ với lũ Ma Thú đã từng tràn vào thế giới.

Hai, chúng có ác ý và chút sự e dè với Á Nhân. Loại ác ý và e dè này tới từ bản chất, giống như thú ăn cỏ nhìn thấy thú săn mồi, như động vật thấy được thiên địch.

Cái này khiến Dunkel chú ý nhiều hơn.

Nhưng vì thông tin chỉ có nhiêu đó, cậu không thể đưa ra quá nhiều suy đoán được.

Cộng thêm chuyện cấm chế, lần sau có gặp lại bọn sinh vật này thì dám chừng vẫn chẳng thu được bao nhiêu thông tin. Nghĩa là để tiếp cận sự thật giờ chỉ còn mỗi cách thông qua Ý Chí Của Thế Giới mà thôi.

Dunkel thở dài, cảm thấy mình vừa phí sức vô ích.

Cuối cùng là thông tin mà Dunkel đánh giá là không có bao nhiêu giá trị, tất nhiên đánh giá đó lấy bản thân cậu làm tiêu chuẩn.

Lý do mà gã sinh vật dị dạng này xuất hiện ở đây là vì một nguồn năng lượng lớn, có thể là một mê cung, sắp thức tỉnh.

Cái gọi là mê cung, Dunkel đã từng đọc được một ít về chúng khi ở thư viện của con nhỏ nấm lùn tự luyến kia.

Về cơ bản thì đó là những di tích bí ẩn tồn tại từ thời viễn cổ, cách một thời gian sẽ có một mê cung xuất hiện ở đâu đó trên thế giới. Những ai chinh phục được mê cung sẽ đạt được tiền tài và sức mạnh to lớn không tưởng.

Tương truyền Tứ Phương Thần Khí cũng được lấy ra từ mê cung. Dunkel không biết Tứ Phương Thần Khí là cái gì, nhưng tên nghe kêu như vậy thì chắc hẳn cũng phi thường lắm.

Nên là mỗi lần có mê cung xuất hiện, đó đều là một tin tức lớn gây náo động cả khu vực.

Nhìn bộ dạng này thì phải cỡ vài ngày nữa cái mê cung này mới mở ra được. Mà, nói cho cùng thì mấy thứ như vậy chẳng dấy lên được chút hứng thú nào cho Dunkel cả.

Đã không có hứng thú, chẳng có lý do gì ở lại, Dunkel tiêu hủy xác của gã sinh vật dị dạng rồi xoay người bỏ đi. Trên đường trở về còn không quên ghé qua xem thử tình trạng của Quy Giáp Long.

Từ xa, cậu đã có thể nhìn thấy cơ thể đồ sộ của nó. Khác với lúc nãy, Quy Giáp Long bây giờ không tỏ vẻ hung hăng tàn bạo sẵn sàng tấn công bất cứ thứ gì lọt vào tầm mắt nữa mà chỉ lười biến nhấc từng bước chân nặng nề của mình, chậm chạp trở ra khu rìa núi Schildpatt. Nhận ra có người đang tới gần, Quy Giáp Long ngoáy cái đầu lâu khổng lồ của mình lại nhìn, đôi mắt to lớn nhanh chóng khoá chặt Dunkel.

Nó rống lên một tiếng chấn động màn nhĩ, lập tức thay đổi lộ trình, mang cả thân thể đồ sộ lăn ầm ầm tới chỗ Dunkel.

Trông thấy hành động này của Quy Giáp Long, Dunkel lại không phản ứng gì, thậm chí còn đứng đơ ra tại chỗ. Bởi vì vừa nãy, cậu nhìn thấy lý tính bên trong đôi mắt của nó, cộng thêm việc kẻ thao túng tác động vào trí não Quy Giáp Long giờ đã chết, hiện tại hẳn nó đã thoát khỏi tình trạng điên cuồng rồi.

Quả nhiên, như Dunkel dự đoán, khi chỉ còn cách cậu gần mười thước, Quy Giáp Long dừng lại, vươn cái đầu sần sùi to lớn ra trước mặt cậu, cúi sát mặt đất, như một chú cún chờ đợi chủ nhân xoa đầu. Dường như đây là hành động thể hiện lòng biết ơn của nó.

Dù bị thao túng, tâm trí Quy Giáp Long vẫn còn nguyên đó, nó có thể nhận ra nhân loại này là người đã cố ngăn cản nó lại. Sau khi cậu tiến vào thung lũng không bao lâu, tình trạng trí não bị tác động vào cũng không còn, trí tuệ vốn không kém gì con người, Quy Giáp Long nhanh chóng đoán được chuyện này chắc chắc có liên quan tới kẻ trước mặt.

Người này là ân nhân của nó.

"Không sao rồi phải không?"

Dunkel cười ngạt, vươn tay ra sờ nhẹ lên da đầu sần sùi của Quy Giáp Long, nó vui vẻ rống lên một tiếng, há miệng cắn nhẹ vào tay Dunkel, nhấc cậu ném lên lưng mình rồi ung dung từ tốn trở lại lộ trình ra rìa dãy núi. Nó muốn tiễn cậu một đoạn như cách mà bản thân biểu đạt lòng biết ơn.

Quy Giáp Long lao đi vun vút, để lại dư chấn ầm theo mỗi bước chạy. Bởi vì không gấp, Dunkel cũng không bão nó chạy hết tốc lực, nhưng dù vậy, lấy tốc độ của nó, còn chưa tới nửa giờ đồng hồ mà cả hai đã sắp xuống tới chân núi rồi.

"Được rồi, tới đây thôi."

Dunkel gõ nhẹ đầu Quy Giáp Long mấy cái, ra hiệu cho nó dừng lại.

Theo cậu đoán, đã qua lâu như vậy, con nhóc nấm lùn kia chắc hẳn đã liên lạc và gọi người được rồi, dám chừng hiện giờ đã có người đến được dưới chân núi. Bây giờ mà xuất hiện cùng Quy Giáp Long thì thể nào cũng kéo theo một mớ phiền toái.

Chào tạm biệt con rùa cá sấu hiền lành đó, Dunkel đi theo đường vòng trở về Golden Schloss.

Quy Giáp Long cũng khôi phục tập tính sinh hoạt của mình, tìm góc nào đó ngủ một giấc. Rút kinh nghiệm từ việc bị thao túng, nó vùi mình sâu xuống lòng đất và che giấu hơi thở của mình, ngụy trang để không ai bắt gặp. Xong xuôi, nó mới yên tâm nhắm mắt lại làm một giấc.

Đúng như Dunkel dự đoán, cậu vừa rời đi chưa bao lâu, đã có hai bóng người tiếp cận dãy núi với tốc độ cực nhanh, vượt xa vận tốc âm thanh. Họ đáp xuống khu vực ban đầu mà Dunkel cùng Felt đụng phải Quy Giáp Long và giao chiến với nó.

Đó là một chàng trai trẻ anh tuấn và một cô bé trông chỉ vỏn vẹn mới hơn mười tuổi.

Nếu Dunkel còn ở đây, cậu sẽ lập tức nhận ra thân phận của hai người này. Cô gái nhỏ kia là người đồng hành cùng cậu trong khoảng thời gian tìm đường tới Shina, phiên bản trẻ hoá của Hồng Ngọc Long Vương cao quý, Celina Drache. Người còn lại, nhân vật nổi tiếng bậc nhất của Shina, theo cách nào đó còn nổi hơn cả đế vương Shina hiện tại, Sieghart Leona.

Nhận được tin Quy Giáp Long nổi điên từ Felt, biết được tình huống nghiêm trọng thế nào, hai người đã lập tức tới đây trước, đồng thời quân đội tập hợp trong thời gian nhanh nhất, để đề phòng cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Chẳng qua khi cả hai tới nơi, họ chẳng thể thấy Quy Giáp Long hay người đang giao đấu cầm chân nó theo lời Felt ở đâu cả, thứ họ tìm được chỉ là những mảng núi rừng vỡ vụn và đổ nát, dấu hiệu còn sót lại của một trận chiến dữ dội.

Nếu là trước đây, dù Quy Giáp Long có ẩn giấu thế nào đi nữa, với ưu thế áp đảo của một Long Vương, chỉ cần liếc mắt một cái là cô đã có thể tìm ra nó. Đáng tiếc, thực lực hiện tại của cô sợ là còn chẳng phát huy được hai ba phần mười thời kỳ toàn thịnh, muốn phát hiện Quy Giáp Long đang náu mình sâu trong lòng đất thì sẽ là một phen phí sức.

Tuy nhiên, dù không phát hiện được Quy Giáp Long đang ở nơi nào, Celina vẫn cảm thấy được khí tức của năng lượng sống mà nó để lại sau cuộc chiến. Ngoài ra còn có một dạng năng lượng khác mờ nhạt hơn.

"Hơi thở năng lượng này..."

Celina nhíu mày khi cảm thấy được năng lượng có phần quen thuộc vì đã sáng tối cùng nhau suốt một thời gian.

"Dunkel sao? Lẽ nào người đã giao đấu với con rồng đó là cậu ư?"

Bởi vì tình huống gấp gáp, Sieghart và Celina chỉ nghe thông tin đại khái từ Felt mà không đào sâu vào những chuyện râu ria như diện mạo của người giao đấu cùng Quy Giáp Long.

Giờ cẩn thận suy nghĩ, một người lạ mặt đủ mạnh để cầm chân cả một con rồng mất kiểm soát nhưng Sieghart không biết tới, hẳn phải là một kẻ ngoại lai vừa tới Golden Schloss, thậm chí là chỉ vừa đặt chân lên Shina. Khả năng kẻ đó là Dunkel thật sự rất cao.

Cảm thấy tình huống có vẻ còn rắc rối hơn chỉ là một con rồng phát điên, Celina nhíu mày, vẻ nghi ngờ dần hình thành trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô. Cùng Sieghart, Celina đi theo hơi thở năng lượng mờ nhạt còn sót lại của Dunkel rồi đặt chân đến nơi cuối cùng mà cậu và Quy Giáp Long va chạm.

Tuy nhiên, vẻ nghi hoặc trên mặt của Celina không biến mất, mà lại còn nồng đậm hơn.

"Đây vẫn chưa phải nơi cuối cùng mà năng lượng của cậu ta lưu lại."

Cô thì thầm tự nói.

"Ngài sao vậy?" Trông thấy vẻ mặt khác thường của Celina, Sieghart lo lắng hỏi.

Song, Celina chỉ nhìn về cuối chân trời phía xa, không nói không rằng mà phóng thẳng đi, để lại Sieghart với vẻ mặt khó hiểu pha lẫn lo nghĩ. Gãi gãi đầu, mặc dù không rõ Celina đang nghĩ gì, Sieghart vẫn quyết định bám sát theo cô.

Chẳng mất quá nhiều thời gian, hai người đã tới một thung lũng... Hoặc ít nhất đã từng như thế.

Sieghart không biết mình nên gọi nơi này là gì khi mà hình hài cũ của nó đã bị thay đổi hoàn toàn, vách núi bị một sức mạnh vô hình nào đó chém đôi và đổ sụp, cả một cánh rừng bị thổi bật rễ và quan trọng nhất, bắt mắt nhất là một miệng hố thiên thạch có đường kính lên đến hàng trăm mét.

So với vết tích bên ngoài, rõ ràng tình hình chiến đấu ở đây phải kịch liệt và nghiêm trọng hơn nhiều.

"Cái đó là... Di tích sao?"

Không hổ với danh phong anh hùng, Sieghart lập tức phát hiện ra dao động năng lượng to lớn bất thường ở nơi này.

"Vẫn chưa hoàn toàn mở ra, chuyện này có liên quan gì tới việc Quy Giáp Long nổi điên không đây?"

Suy ngẫm một lúc mà vẫn không chắc được đáp án, Sieghart nhìn sang Celina.

"Ngài nghĩ như thế nào?"

Nhưng một lần nữa, Celina lại không thèm để ý tới Sieghart, hiện giờ có thứ đáng để cô quan tâm hơn.

"Hơi thở tới đây là biến mất..."

Vẻ nghi ngờ trên mặt cô biến thành lo nghĩ.

"Cậu ta đã chiến đấu với ai?"

Ngoài năng lượng của Dunkel, Celina còn thấy được một nguồn năng lượng khác, một thứ năng lượng nhơ nhuốc đủ khiến cô ghê tởm từ tận đáy lòng mình.

"Không, nếu là Dunkel thì câu hỏi phải là cậu ta đang suy tính cái gì mới đúng."

Tuy thời gian đồng hành cùng Dunkel Ciel không thể nói là quá lâu được, nhưng nhiêu đó vẫn đủ để Celina hiểu phần nào tính cách của con người đó. Chỉ nhìn vẻ ngoài thì cậu ta có vẻ là một người điềm tĩnh ghét phiền toái, song Celina có thể nhận thấy phía sau gương mặt hời hợt đó là sự kiêu ngạo và điên loạn khó tưởng.

Những nơi Dunkel Ciel đi qua chắc chắn sẽ không có yên bình.

Bây giờ, mong muốn của Celina chỉ có một, thực hiện mong muốn của Sieghart.

Đó chính là một thiên hạ thái bình thịnh thế không còn cái ác hay hỗn loạn.

Nếu như tồn tại mang tên "Dunkel Ciel" trở thành nguy cơ ảnh hưởng lý tưởng đó, cô buộc phải...

"Chỉ hy vọng khi gặp lại, hai ta sẽ không ở thế đối nghịch..."

Celina vô thức siết chặt hai tay, khi nghĩ tới khả năng Dunkel đứng ở bên kia chiến tuyến, không rõ sao cô lại cảm thấy khó chịu và cả một chút... Khổ sở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play