“Mấy năm nay, cháu mang theo hai đứa trẻ trải qua những tháng ngày ở hầm lò kia cũng chẳng được coi là cuộc sống của một con người nữa, bây giờ cháu với ba bọn trẻ đã ly hôn rồi, phía bên binh đoàn Nội Mông kia cũng không còn nơi để cháu đặt chân lên nữa rồi, nếu như hộ khẩu của cháu với bọn trẻ không đăng ký được, vậy thì cháu đúng là thực sự không còn con đường sống nào nữa rồi. Cố Thuấn Hoa sống là thanh niên trí thức, chết đi cũng là thanh niên trí thức, cháu đâm đầu tự tử ở trong văn phòng thanh niên trí thức là được rồi!”
Nghe được những lời này của cô, chủ nhiệm Tôn vội vàng nói: “Điều này không thể nói lung tung được đâu, Thuấn Hoa, đây không phải là việc có thể lôi ra làm trò đùa được, cháu đừng kích động, chúng ta từ từ suy nghĩ biện pháp.”
Mấy người cán bộ nhân sự ở bên cạnh cũng đều vội vàng khuyên theo.
Cố Thuấn Hoa là không còn đếm xỉa đến gì nữa rồi, còn cần mặt mũi gì nữa chứ, dù sao thì cho dù bị cuốn theo không thể ngừng lại được, thế nào thì cũng phải hạ xuống thôi.
Cố Thuấn Hoa: “Chú ba, cháu là thanh niên trí thức của thủ đô, ly hôn rồi, là người độc thân, dựa theo chính sách, thủ đô chúng ta phải tiếp nhận cháu chứ! Này có lý gì mà không thể chấp nhận được chứ?”
Chủ nhiệm Tôn khó xử phe phẩy tờ giấy chứng nhận trở về thành phố kia: “Thế nhưng không phải là vì cháu còn mang theo hai đứa trẻ về hay sao, tình huống đặc biệt!”
Cố Thuấn Hoa: “Chính sách không nói là không nói có thể giúp thanh niên trí thức đăng ký hộ khẩu cho con cái, thế nhưng cũng không hề nói thủ đô chúng ta chỉ tiếp nhận hộ khẩu của mẹ không tiếp nhận hộ khẩu của con cái đúng chứ?”
Tôn chủ nhiệm suy nghĩ: “Đúng là không nói đến việc không cho tiếp nhận hộ khẩu của con cái.”
Cố Thuấn Hoa: “Chú, vậy dựa theo ý của chú, cháu là thanh niên trí thức có giấy chứng nhận trở về thành phố, hẳn là phải đăng ký hộ khẩu cho cháu, vậy con của cháu mới có ba tuổi, ly hôn xong phân cho cháu nuôi, hai đứa cũng phải nên đi theo cháu, chúng ta đúng là không có tiền lệ này, thế nhưng đường là để người đi, chú có thể thương xót cho cháu, giơ cao đánh khẽ thôi có được không ạ?”
Chủ nhiệm Tôn nhìn về phía Cố Thuấn Hoa, ông ta có thể nhìn ra được, bé gái nhỏ buồn phiền cũng không hề hé răng trước đây, đã thay đổi tính cách rồi.
Có điều nghĩ kỹ lại cũng đúng, bất cứ ai ở cái nơi khỉ ho cò gáy như thế chịu đựng suốt tám năm, cũng đều phải thay đổi thôi.
Ngay sau đó ông cũng chỉ có thể nói: “Thuấn Hoa, cháu đừng sốt ruột, việc này chúng ta cứ nghiên cứu thêm đã, nhất thời cũng không thể giải quyết xong được.”
Đây là lần đầu tiên Cố Thuấn Hoa đến nơi này, trong lòng cô biết rõ rằng không thể nào thành công được, lần này đến cũng chỉ là làm ầm ĩ lên một trận trước, để cho trong lòng những người trong văn phòng thanh niên trí thức có một ngọn nguồn, sau này cô sẽ tiếp tục đến lần thứ hai lần thứ ba nữa, thật sự không được thì vẫn phải dùng đến chiêu la lối khóc lóc, phỏng chừng có thể thành công giải quyết được sự việc rồi.
Suy cho cùng, chuyện này không có chính sách nào nói rằng có thể giải quyết được, cũng không có chính sách nào nói rằng không thể giải quyết được, văn
phòng thanh niên trí thức đăng ký hộ khẩu cho, cũng chỉ là một hành động tiện thể, không vi phạm nguyên tắc gì cả.
Chỉ có điều hiện tại là thời kỳ kinh tế có kế hoạch, mọi người làm việc đều theo chủ nghĩa giáo điều, cũng rất sợ nhỡ đâu xảy ra chuyện gì đấy, không có ai sẽ vị một thanh niên trí thức bình thường làm ra những hành động thừa thãi.
Thế nhưng trong lòng Cố Thuấn Hoa có một quyển sách, cũng được sắp xếp chiều hướng phát triển của thế giới này rồi, biết được những thay đổi trong tương lai là những điều mà mọi người đều không dám tưởng tượng đến.
Giữa những hàng chữ, cô cũng có thể đọc hiểu được một đạo lý: Muốn làm việc gì cũng phải sẵn sàng không đếm xỉa đến mọi thứ xung quanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT