"Ngốc nghếch lắm tiền" Cố
Thừa Dịch bị kích thích đến nỗi không để ý tới một vấn đề: Thẩm Niệm
có thể lần lượt phủ nhận "Không phải anh ta" với Tần Ngọc Huân và Nhậm
Hành Duệ nhưng vì sao đến hắn lại phải nói dối?
Đây là chột dạ nha.
Cố tình hỏi lại để tránh câu trả lời chính, khiến cho người ta cảm thấy mình không có khả năng, không truy cứu đáp án thật nữa.
Nhưng Cố Thừa Dịch đang chịu kích thích lớn lại không nghĩ tới mặt này.
Ở bên cạnh, Đinh Hạ Vân rất muốn biết quan hệ giữa bạn trai cũ ngốc
nghếch lắm tiền, Thẩm Niệm khẽ mỉm cười không nói, cô cũng thức thời
không hỏi nhiều.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đổi thành chủ đề bình thường khác.
Thẩm Niệm nói không nhiều, chỉ ăn ăn nướng nướng, chủ yếu vẫn là Đinh Hạ Vân bô bô nói, chỉ một lát đã nói đến style mới Chanel mới ra gần đây
lát nữa muốn đi xem, một lúc sau lại nói đến chút nữa muốn đi mua son.
Thôi Tân Đạt không nghe được cái gì tin tức hữu dụng gì, chuyên chú cúi
đầu ăn thịt nướng, tốc độ của hắn rất nhanh nhưng có nhanh đi nữa cũng
không bằng tốc độ tiêu diệt của Cố Thừa Dịch.
Có lẽ là đang hóa bi phẫn thành ham muốn ăn đi, Cố Thừa Dịch hiếm khi ở
trong một quán ăn điều kiện không được tốt này ăn cơm, còn ăn không ít.
Thôi Tân Đạt không khỏi lý giải cái gọi là "bạn trai cũ ngốc nghếch lắm tiền" một phen.
Xét giá đất ngày hôm nay của Giang Đông, chỉ trong một lần lấy ra ít
nhất cũng phải hơn mười vạn tiền đặt cọc, trừ vị lão đại trước mặt ra
thì còn là ai được nữa?
Được rồi, coi như nhìn rõ khúc mắc giữa Cố tổng và vị "Niệm Niệm tỷ" này rồi.
Số tiền hơn mười vạn này có khả năng là phí chia tay rất lớn, vị Niệm
Niệm tỷ không hề nhớ tới tình cũ muốn cắt đứt quan hệ, tổng giám đốc nhà mình thì lại là bộ dáng nhớ mãi không quên.
Vậy nên thân là một trợ lý tri kỷ nên làm chút gì đó phải không?
Thôi trợ lý lâm vào tình trạng rối rắm giữa lương tâm và lý trí, lương
tâm nói hắn không nên làm gì nhóm cô gái yếu đuối đó, lý trí lại nói hắn nên làm chút gì đó mới có thể thăng chức tăng lương.
Không đợi hắn lại rối rắm, một cuộc điện thoại đến nói công ty có việc.
Cố Thừa Dịch xoay người rời đi, Thôi Tân Đạt trả tiền, hắn giơ điện thoại lên chụp ảnh Thẩm Niệm.
Ý định ban đầu của hắn vốn không biết tên đầy đủ, nhưng chỉ cần có tấm
hình là có thể tiến hành điều tra được, chụp ảnh xong, hắn phóng to ảnh
chụp rồi đặt lên quầy tiếp tân, "Tôi trả giúp bàn của vị này."
Tiếp tân: "Được."
Thôi Tân Đạt nhanh chóng quẹt thẻ kí tên, nghĩ rằng mình ở trong này trì hoãn không ít thời gian, hẳn tổng giám đốc đã đi xa.
Chờ ra ngoài mới phát hiện Cố Thừa Dịch cũng chưa đi xa, đang dựa vào
lan can bên cạnh, dùng ánh mắt phức tạp xa xa nhìn về phía Niệm Niệm tỷ kia.
"Cố tổng."
Một tiếng này làm Cố Thừa Dịch hoàn hồn, ném ra một chữ "Đi" liền quay đầu bước đi.
Không nhìn lại.
Một tiếng sau, Thẩm Niệm và Đinh Hạ Vân ăn xong, chuẩn bị trả tiền.
Đinh Hạ Vân muốn mời khách, Thẩm Niệm đề nghị chia đôi, sau đó nghe được tiếp tân nói: "Hai vị, hóa đơn của hai người đã được thanh toán rồi."
Hai người hai mặt nhìn nhau, cả hai đều không hiểu.
Đinh Hạ Vân: "Là chị trả sao?"
Thẩm Niệm: "Có phải trả sai rồi không?"
Tiếp tân nhìn Thẩm Niệm nói: "Xin yên tâm, không trả sai, lúc ấy vị tiên sinh đó còn lấy ảnh của cô ra để thanh toán một lượt."
Nói như vậy càng mờ mịt.
Người kia họ Lôi sao? Làm chuyện tốt không cần lưu danh cơ đấy.
Dùng ảnh chụp của Thẩm Niệm để thanh toán có nghĩa là có quen biết.
Đinh Hạ Vân: "Niệm Niệm tỷ, người này có lẽ người quen của chị, chị nghĩ lại xem."
Thẩm Niệm suy nghĩ một lúc vẫn không ra, nếu như quen biết lại còn trong cùng một tiệm cơm, vì sao khi thanh toán đến cả cái tên cũng không để
lại?
Cũng không phải hẹn ăn cơm với bạn trai, không quấy rầy.
"Xin lỗi, có thể cho tôi xem một chút giấy tờ của vị tiên sinh kia không?"
"Được." Tiếp tân tìm giấy tờ, thuận tiện cho Thẩm Niệm xem phần kí tên trên máy tính tiền, "Cô xem đi."
Phía trước là một hàng chữ kí rồng bay phượng múa, chữ kí thứ hai thì
hòa hoãn hơn nhiều, có thể nhìn rõ chữ đầu tiên là: Thôi.
Thôi?
Nguyên chủ xuất ngoại nhiều năm, không có nhiều bằng hữu quan hệ tốt
lắm, gần đây nhất là lần nguyên chủ muốn biết tình hình gần đây của Cố
Thừa Dịch nên liên hệ mời mọi người ăn cơm, nhưng không có họ Thôi.
Thẩm Niệm bó tay cũng đành bỏ qua, "Cảm ơn."
Khi ra ngoài Đinh Hạ Vân vẫn còn tưởng tượng đến tình tiết yêu đương
trong tiểu thuyết, hai mắt phủ đầy trái tim màu hồng phấn bị từ "Chanel" của Thẩm Niệm đánh tan, tranh thủ thời gian kéo cô vào trong cửa hàng.
Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị.
Sau khi Cố Thừa Dịch trở về liền mời một đám nhân viên cấp cao vào phòng họp mở cuộc họp dài ba tiếng.
Với tư cách là trợ lý của tổng giám đốc, Thôi Tân Đạt chỉ hận không thể
phân thân thành hai nửa, vất vả đợi đến khi cuộc họp kết thúc, phân phó
công việc xuống dưới xong rốt cuộc mới rảnh rỗi tán gẫu với một trợ lý
khác.
Thôi Tân Đạt chặn Điền Vũ Thời tại phòng trà, đưa ảnh mình chụp cho anh
xem. Điền Vũ Thời là bạn học thời đại học của tổng giám đốc, biết không
ít chuyện.
"Cậu biết người này không?"
Điền Vũ Thời nhìn rồi lắc đầu, "Tôi chưa từng thấy qua, không có ấn tượng."
Thôi Tân Đạt ghét bỏ nói, "Tôi có nhiều việc, cậu đi tìm hiểu đi."
Mặt Điền Vũ Thời kiểu như là "Cậu bị ngu à?", tổng giám đốc thiếu người
à? Lại còn ném việc tư cho anh xử lý, sao không lên trời luôn đi?
Nếu có thể thì Thôi Tân Đạt đã không đem chuyện trọng yếu như vậy cho
người khác xử lý, đáng tiếc là ngày mai Cố tổng muốn đi công tác, anh
phải đi cùng sang châu Âu, mấy ngày tiếp theo sẽ không ở trong nước nên
không thể không đem chuyện này cho đồng chí ở trong nước làm.
Để tránh Điền Vũ Thời không coi trọng làm qua loa cho xong, Thôi Tân Đạt thoáng lộ ra hai câu: "Người này liên quan đến thời gian làm việc của
tổng giám đốc sau này, hiểu chưa?"
Dùng thuật ngữ chuyên nghiệp để giải thích thì chính là thời gian làm
việc của tổng giám đốc giống với thời gian làm việc của Cố tổng, Cố tổng tâm tình tốt thì tổng giám đốc làm việc ít đi, ngày tháng trôi qua nhẹ
nhàng hơn.
Nhưng Cố tổng tâm tình không tốt thì ai đến vùng sâu vùng xa, ai đi giúp đỡ người nghèo đều không có con số cố định.
Điền Vũ Thời gật đầu, anh cũng không sinh ra cái ý tưởng đen tối gì: "Cứ giao cho tôi."
Sáng hôm sau, Cố Thừa Dịch và Thôi Tân Đạt bay sang châu Âu, Điền Vũ Thời tìm người điều tra cô gái trong tấm ảnh.
Tin tức ban đầu đến rất nhanh, đây là một cô gái vừa mới về nước nửa
tháng, đi làm tại một công ty game nhỏ, vẫn đang trong giai đoạn thử
việc, biểu hiện không tệ.
Điền Vũ Thời suy nghĩ: Người này lớn lên cũng coi như xinh đẹp, nhưng
dựa vào cái gì sẽ trở thành người làm thay đổi thời gian làm việc đây?
Đến ngày thứ tư, Điền Vũ Thời nhận được tin tức kế tiếp: "..."
Tại châu Âu xa xôi Thôi Tân Đạt nửa đêm đang ngủ ngon bị một hồi điện
thoại đánh tỉnh, mơ mơ màng màng nhận cuộc gọi, đầu bên kia rống lên một trận: "Cậu thật là lòng dạ hiểm độc, thế mà lại để cho tôi đi điều tra
bạn gái cũ của Cố tổng, cậu chê tốc độ bị ném tới vùng núi của tôi không đủ nhanh đúng không!"
"Hả.. Gì?" Nghe được một đống đấy Thôi Tân Đạt thanh tỉnh không ít, "Cậu điều tra được cái gì rồi.." Sao?
Còn chưa nói xong Điền Vũ Thời đã cúp máy.
Lần gọi quốc tế này đơn giản chỉ gọi để xả giận, không dùng làm ǵ được.
Thôi Tân Đạt phỉ nhổ "Thật không phải một đồng sự đáng yêu", cũng coi
như chính thức xác nhận vị Niệm Niệm tỷ này là bạn gái cũ của tổng giám
đốc.
Nhưng mà đến cái tên còn không biết, lại còn hơn nửa đêm bị đánh thức vẫn có chút không cam lòng mà.
Ba ngày sau, hai người giải quyết xong công việc ở châu Âu liền trở về nước
Thời gian đến sân bay là lúc bảy giờ tối, Điền Vũ Thời tới đón, một bên
báo cáo chuyện quan trọng hôm nay, một bên đưa Cố Thừa Dịch về công ty.
"Cố tổng, công ty còn có một số văn bản tài liệu khẩn cấp, ngài xem rồi ký vào là có thể về nhà nghỉ ngơi."
Cố Thừa Dịch xoa xoa mi tâm, "Đã biết."
Thừa dịp Cố Thừa Dịch nhắm mắt nghỉ ngơi không chú ý, Thôi Tân Đạt không ngừng nháy mắt với Điền Vũ Thời: Nói đi, mau tranh thủ lúc này nói đi!
Điền Vũ Thời làm như không thấy, nói cái rắm, chủ động thú nhận mình
không muốn sống đi điều tra bạn gái cũ của tổng giám đốc hả? Đây là ngại anh độc thân chưa đủ lâu sao?
Thôi Tân Đạt: "..."
Một chút ăn ý cũng không có!
Hai người mắt đi mày lại vô số lần, bị Cố Thừa Dịch phát hiện.
"Chuyện gì?"
Thôi Tân Đạt quyết đoán bán đứng đồng đội: "Điền trợ lý có việc muốn nói!"
Cố Thừa Dịch: "Nói"
Điền Vũ Thời: "..."
Mẹ nó, nếu có đi vùng núi cũng phải kéo thằng này đi cùng!
Cố tổng ghét nhất do dự ấp a ấp úng, Điền Vũ Thời bị hố một phen, không
thể không nói, thuận tiện hố lại, "Trước khi Cố tổng đi công tác Thôi
trợ lý có đưa cho tôi một tấm hình, để cho tôi điều tra."
Thôi Tân Đạt: "..."
Co rụt cổ, thu nhỏ cảm giác tồn tại.
Cố Thừa Dịch mắt lạnh nhìn qua Thôi Tân Đạt đang chớp mắt tỏ vẻ vô tội, "Tiếp tục."
Điền Vũ Thời: "Thẩm Niệm, 27 tuổi, nữ, không cha không mẹ, độc thân,
hiện tại đang làm lập trình trò chơi tại khoa học kỹ thuật Thiên Cảnh,
nhà ở tiểu khu số 34 Thiên Tín phòng 603, đã mua nhà tại tiểu khu Hằng
Tâm, ba ngày sau ngân hàng sẽ cho vay."
Câu nói cuối cùng kia đã thể hiện ý đồ rất rõ ràng.
Thời gian ngân hàng cho vay đã tới, nếu Cố Thừa Dịch muốn khóa thẻ lúc này sẽ không bỏ qua thời cơ tốt như vậy
Nhưng vì sao không khóa?
Vì sao lại không khóa? Kia chính là bạn gái cũ vì ngại Cố Thừa Dịch
nghèo muốn chia tay huyên náo đến đặc biệt khó coi, không cho hắn một
chút sắc mặt tốt, chẳng phải tổng giám đốc mà bọn họ biết chính là Cố
tổng keo kiệt mang thù ư!
Nhưng Cố Thừa Dịch vẫn không nói gì.
"Khụ." Thôi Tân Đạt đã đắc tội cũng không sợ đắc tội thêm một chút, nhỡ
đâu là cứu vớt thì sao? Vì thế không sợ chết hỏi một câu, "Tuần này có
đối tượng khác phái nào tới gần Thẩm tiểu thư không?"
Khác phái?
Điền Vũ Thời lén lút nhìn về phía sau, lông mày Cố Thừa Dịch bất tri bất giác nhíu lại, anh chọn không chuẩn chủ đề về bạn gái cũ nên mới mất
hứng hả, vẫn nên nói về chủ đề khác phái thôi.
"Có."
Chỉ một từ mà nháy mắt mắt Cố Thừa Dịch mở ra, con mắt hình viên đạn phóng tới.
Toàn thân Điền Vũ Thời rùng mình, khát vọng sống bộc phát, tốc độ nói
tăng nhanh: "Một người là hướng dẫn tạm thời của Thẩm tiểu thư Viên
Kiệt, bởi vì mẹ ở nhà bị bệnh nên dự định xin nghỉ ba ngày, một người là IT của khoa học kỹ thuật Thiên Cảnh Tào Khoan, vì ở gần nên thường
xuyên tan tầm cùng nhau."
Điền Vũ Thời không nói theo tin tức Thẩm Niệm đối với hai người kia không có cảm giác nào.
Người đầu là hướng dẫn tạm thời truyền đạt kinh nghiệm nên cô đối với
anh là tôn trọng, người thứ hai mặc dù là nơi ở tương đối gần nhưng khi
đi làm tan làm dù ngồi cùng tuyến tàu điện ngầm đều không nói chuyện.
Tuy nhiên thời điểm này để sống thì tất nhiên phải dời mục tiêu rồi!
Tào Khoan, thật xin lỗi.
Mặc dù anh ở Thiên Cảnh không có khả năng bị tổng giám đốc sung quân đến vùng sâu vùng xa nhưng vẫn sẽ rất xui xẻo, ai bảo anh mơ ước nữ nhân
của tổng giám đốc cơ.
Điền Vũ Thời: "Lúc này có lẽ Thẩm tiểu thư đang ở nhà."
Về phần đang ở nhà làm gì, anh không biết cũng không dám nói.
Trong xe, không khí trầm mặc đến hít thở không thông.
Thật lâu sau Cố Thừa Dịch mới mở miệng: "Đến công ty trước đi."
Tiếp theo sao, hừm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT