"Gâu!"

Nghe thấy âm thanh, Thẩm Niệm quay đầu lại liền thấy cách hai mét có một con chó to lộ cái bụng mềm mại, hướng cô chạy tới, hung hăng đem cô nhào trên mặt đất, ôm gắt gao.

Ôm đến thật chặt, hô hấp khó khăn.

Dùng sức đẩy hai lần không được, đổi thành chân đẩy, vẫn là không đẩy ra được.

Lại giãy giụa hai lần, Thẩm Niệm hô hấp không thuận từ trong mộng tỉnh lại, phát hiện thực sự có người cao như con chó to ôm cô.

Con chó này họ Cố, tên Thừa Dịch, là con người có giá trị tối cao toàn thành phố Giang Đông.

Lúc này liền đến a.

Sau khi tỉnh lại, Thẩm Niệm trong thời gian ngắn khó có thể đi vào giấc ngủ, dứt khoát nhìn người nào đó đang ngủ, thoải mái mà đánh giá.

Cố Thừa Dịch không hổ là nam chính tiểu thuyết, gương mặt này thật sự đẹp.

Rèm trong phòng che ánh sáng quá tốt, rất tối, Thẩm Niệm chỉ có thể nhìn hình dáng đại khái, dùng trí nhớ mặt Cố Thừa Dịch trong bóng tối hình dung ra hình dáng.

Nên nói cô vận khí tốt sao?

Quen được anh trước khi nam nữ chính tương ngộ, đem đóa hoa này cướp được gieo trong vườn của mình.

Cũng không phải.

Xét đến cùng, vẫn là nguyên chủ trở về sớm, nếu không cô sao có khả năng so được với nữ chính không được gặp Cố Thừa Dịch sớm.

Nghĩ đến nữ chính kia có chút kỳ quái, Thẩm Niệm nheo mắt lại.

Mặc kệ dưới ngòi bút của tác giả Cố Thừa Dịch là ai đi nữa, nếu hiện tại anh là bạn trai chính quy của cô, thì cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho Tô Điềm đem người của mình cướp đi.

Thẩm Niệm ngủ một mình được một tuần, đã có thói quen một người bá chiếm cả giường, dịch bên cạnh nhường nhường.

Giường lớn như vậy, không có đạo lý nào hai người trưởng thành chỉ nằm ở một góc nhỏ?

Nhưng mà, cô dịch qua không bao lâu, trong lúc ngủ mơ Cố Thừa Dịch cũng đi theo dịch qua.

Cô lại dịch, anh cũng dịch, chính là không muốn buông ra. (dễ thương quá)

Không có biện pháp, Thẩm Niệm đành phải để con chó to này ôm ngủ, nhắm mắt lại, tự mình thôi miên: Ngủ đi ngủ đi, về sau những ngày như vậy không còn nhiều lắm đâu, cũng không thể mỗi ngày không ngủ.

Ngày hôm sau, Thẩm Niệm thức dậy sớm.

Bình thường đều là Cố Thừa Dịch dậy sớm, tối hôm qua đại khái là bởi vì ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ quá mệt mỏi, làm việc và nghỉ ngơi lại không đủ, cho nên giờ vẫn chưa thức dậy.

Thẩm Niệm tay chân nhẹ nhàng xuống giường, đem cái gối nhét vào trong ngực Cố Thừa Dịch thay thế cho chính mình, nhẹ nhàng mà đóng cửa phòng tắm, đem động tác làm nhẹ nhất.

Chờ sau khi cô thu thập tốt ra thay quần áo, Cố Thừa Dịch còn đang ôm gối đầu ngủ ngon, cô lười đến phòng tắm lần nữa, liền đưa lưng về phía giường, từ trong ngăn tủ lấy ra chiếc váy hôm nay muốn mặc, phối hợp cả áo trong cho cùng màu.

Mặc xong quần áo, đeo túi xách lên, quay người lại liền bắt gặp một đôi mắt mê mang.

Thẩm Niệm: "..."

"Anh, dậy bao lâu rồi?"

Đây là một câu hỏi toi mạng, bất luận trả lời như thế nào cũng sẽ bị hoài nghi, mặc kệ trả lời cái gì cũng sẽ bị mắng.

Chuông cảnh báo trong đầu Cố Thừa Dịch rung động, nghiêm trang mà nói: "Anh mới chỉ thấy một chút lưng."

Thẩm Niệm thay quần áo đưa lưng về phía giường, trừ phi anh vòng đến phía trước xem, nếu không có thể nhìn thấy cái gì?

Nói nữa, đều là quan hệ yêu đương đứng đắn, làm cái gì cũng đều là hợp tình hợp lý, không phải chỉ là một phần lưng thôi sao?

Cố tổng tài càng nghĩ càng cảm thấy bản thân có lý: "Phía sau lưng bên phải xương bướm kia có một cục mụn, anh không ở nhà một tuần, có phải em một lần cũng không có tập thể dục đúng không?"

Cái này, người bị đuối lý lập tức biến thành Thẩm Niệm, chột dạ mà chuyển tầm mắt qua một bên.

Người nào đó trước khi đi công tác lúc ở trên đường về nhà còn cố ý dặn dò cô phải tập thể dục, không thể luôn nằm ở nhà, nếu sợ nóng thì đến bể bơi trong nhà bơi vài vòng, kết quả cô không phải là xem phim, thì cũng là ăn cái gì đó, đã quên không còn một mảnh.

Đáng chết, vì cái gì vừa vặn bị thấy vậy!

Không phải cục mụn kia, thì cô đâu bị bại lộ sự thật một tuần cô không có nghiêm thúc vận động cho đổ mồ hôi?

Thẩm Niệm nhìn trần nhà, nhìn thảm, chính là không dám nhìn người nào đó, "Khụ, cái đó, con người của em, không quá thích vận động."

Không thích vận động sao?

Trong đầu Cố Thừa Dịch xẹt qua tư liệu Điền trợ lý điều tra, Thẩm Niệm tập yoga đã nhiều năm.

"Anh tập cùng em."

"Không, không cần." Thẩm Niệm khóe miệng có chút vội nói, "Anh bận rộn như vậy, còn phải bớt thời gian tập thể dục cùng em, rất mệt đó."

"Sao có thể sẽ?" Cố Thừa Dịch chân sau hơi gập lại, ôm cái gối lưu đầy mùi của Thẩm Niệm, cười đến thong dong.

Thẩm Niệm trực giác sau câu "Sao có thể sẽ?" hẳn là còn có câu nói, đợi nửa ngày không chờ được, liền thấy người nào đó cười càng thêm.. Không thích hợp.

Tựa hồ giống như, có lẽ, khả năng, không sai, nghĩa khác còn có cái tên có tính khỏe mạnh là: Vận động trên giường.



Tưởng tượng đến có thể nhìn dáng người cực tốt của nam chính như vậy như vậy, Thẩm Niệm cổ họng phát khô, bên tai đỏ lên, vội vàng ném xuống một câu "Em đi ăn sáng trước!", vội vã cuống quít mà chạy trốn.

Phía sau, Cố Thừa Dịch nửa ngồi ở trên giường thấp giọng mà cười.

Vành tai anh cũng phiếm hồng, chỉ là thấy bộ dáng thẹn thùng chạy trốn của Thẩm Niệm rõ ràng nghe hiểu ám chỉ của anh, liền nhịn không được nhớ lại cục mụn của cô.

Thẩm Niệm phần lưng một mảnh bóng loáng, nào có cái mụn nào?

Là anh biết cô không vận động, lại chứng thực từ thím Trần, cố ý trêu cô thôi.

Chút giấu giếm bé nhỏ này không đáng kể để chột dạ thành như vậy, cô rốt cuộc là vì sao lại coi việc này như đại sự giấu giếm?

Cố Thừa Dịch thật sự không nghĩ ra mấu chốt trong đó.

Dù rạng sáng mới về đến nhà lại còn bị sai giờ, nhưng đến giờ ra cửa đi làm, Cố Thừa Dịch vẫn là thu thập tốt chuẩn bị ra cửa.

Chút thời gian trên đường này, anh ôm Thẩm Niệm ngủ trong chốc lát.

Hôm nay, Maybach không có ngừng ở vị trí trước kia, mà là dừng lại chính xác ở cửa chính tòa nhà của khoa học kỹ thuật Thiên Cảnh.

Chính phùng đi làm sớm cao phong, đám người tới tới lui lui, tất cả đều đem ánh mắt hướng về phía chiếc Maybach màu đen kia.

Bọn họ muốn nhìn chủ xe một chút, đến tột cùng là ai.

Thẩm Niệm cả kinh lông tóc cả người đều dựng thẳng lên, ai oán mà nhìn Thôi trợ lý ở ghế điều khiển: Anh hại tôi!

Thôi trợ lý: Tôi không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy.

Ghế sau, Cố Thừa Dịch buông ra gối - Thẩm Niệm - ôm, thay cô sửa soạn lại quần áo, không chút để ý hỏi: "Đơn xin thôi việc đâu?"

Thẩm Niệm ngẩn ra, theo sau gật đầu: "Hôm nay sẽ nộp."

"Cũng được." Cố Thừa Dịch đếm đếm số ngày: "Hai ngày này anh vừa trở về, sẽ bận một chút, nếu em tới công ty, anh cũng không thể chăm sóc tốt cho em được. Hôm nay nộp đơn thôi việc, thứ hai tuần sau mới đi làm."

"Dạ." Thẩm Niệm cũng suy nghĩ cẩn thận.

Thành phố Giang Đông thậm chí so với trong nước bên người Cố Thừa Dịch càng tốt hơn, tuy rằng là làm trợ lý, không phải quen làm kế hoạch, muốn bắt đầu từ đầu, là mười phần khiêu chiến.

Nếu cốt truyện cứ phát triển như bình thường, không bao lâu Tô Điềm cũng sẽ tới tập đoàn Cố Thị làm, nếu cô ở bên cạnh Cố Thừa Dịch, vậy sẽ dễ dàng tiêu diệt đào hoa hơn.

"Vậy, em đi làm trước đây."

Nghe thế, Thôi trợ lý trên ghế lái đi xuống, vòng qua đầu xe tới mở cửa ghế sau.

Bàn tay che ở trên nóc xe, cúi đầu liền thấy Thẩm Niệm vốn nên ra tới đang bị Cố Thừa Dịch ôm vào trong ngực.

Thôi trợ lý: "..."

Một ngụm cẩu lương thật lớn.

Là một trợ lý thức thời hiểu nhân tình, anh nhanh chóng đóng cửa xe, chờ ở bên ngoài. Đến nỗi tầm mắt người qua đường khác? Đâu có liên quan đến hắn.

Không bao lâu, cửa xe từ bên trong mở ra.

Thôi trợ lý khom lưng kéo cửa xe ra, nhìn theo Thẩm Niệm đầu cũng không quay lại mà chạy vào trong tòa nhà, sau khi trở lại ghế lái, biểu hiện như là cái gì cũng chưa nhìn thấy, thái độ tự nhiên mà hỏi: "Cố tổng, Thẩm tiểu thư về cùng một tổ với tôi sao?"

Trợ lý của Tổng tài tập đoàn Cố Thị chủ yếu chia làm hai tổ, Thôi trợ lý là tổ trong nước, Điền trợ lý là tổ nước ngoài.

Thẩm Niệm muốn chức trợ lý, Thôi trợ lý chắc hẳn muốn đem người về phía chính mình, để ngừa vạn nhất, vẫn là hỏi câu.

Việc rất muốn đương nhiên, Cố Thừa Dịch lại do dự một chút.

Muốn thăm dò Thẩm Niệm, đây là cơ hội quá tốt. Đem Thẩm Niệm ném bên Điền trợ lý bên kia, tiếng Anh, tiếng Ý, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Pháp, đều có thể thử ra trình độ sâu cạn của cô.

Nhưng, anh vẫn là từ bỏ.

Cơ hội thử còn rất nhiều, vạn nhất nếu Thẩm Niệm này không phải Thẩm Niệm ở nước ngoài chín năm kia, cô như thế nào xuống đài?

Cố Thừa Dịch: "Được."

Nghĩ nghĩ, vẫn là không quá yên tâm: "Đừng giao cho cô ấy việc quá khó."

Nếu không phải đang lái xe, Thôi trợ lý thiếu chút nữa che mắt.

Mới sáng sớm đã ăn mấy chén cẩu lương, họng muốn hỏng chết.

Cố Thừa Dịch sau khi trở về, có rất nhiều việc đọng lại cần xử lý, toàn bộ buổi sáng đều mở cuộc họp, vội đến thiếu phương pháp.

Mà khoa học kỹ thuật Thiên Cảnh bên này, việc Thẩm Niệm buổi sáng xuống từ Maybach đã truyền khắp công ty từ trên xuống dưới.

Thẩm Niệm đi phòng trà rót ly nước, gặp gỡ đồng nghiệp cũng lại đây lấy nước HR (phòng nhân sự), còn có lão tổng Chu Thụ theo sát HR lại đây.

Phòng trà không có những người khác, nhóm HR như vui đùa với Thẩm Niệm nói: "Thẩm Niệm, thì ra cô có tiền như vậy nha."

Cuối cùng cũng đến!

Thẩm Niệm lắc đầu: "Đó là của bạn trai tôi."

"Bạn trai ư."

HR là bộ phận có nhiều phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, các cô nghe rồi cười đến thực ý vị thâm trường.



Các cô không cho rằng Thẩm Niệm đột nhiên một ngày lại dùng hàng hiệu sẽ kết giao bạn trai bình thường, khả năng có người bao dưỡng lớn hơn.

Chu Thụ nhíu nhíu mày: "Thẩm Niệm, cô đi theo tôi."

Thẩm Niệm đi theo Chu Thụ đến văn phòng của anh ta, đi vào cô liếc mắt một cái liền thấy trong văn phòng có máy lọc nước, còn có gì không rõ nữa?

"Thẩm Niệm, bạn trai cô là Thôi trợ lý tập đoàn Cố Thị - Thôi Tân Đạt?" Chu Thụ gặp qua Thôi trợ lý, đây cũng là kết quả quan sát của anh sau khi Thẩm Niệm ở phòng trà lấy nước kết hợp với nguyên nhân quá khứ.

Thẩm Niệm: "Không phải, là Cố Thừa Dịch."

Chu Thụ hít hà một hơi: "Vậy cô tới nơi này của tôi.."

Hào quang nam chính quá lớn, Thẩm Niệm cũng sớm đoán được sau khi bị phát hiện sẽ có hậu quả gì, nên cô mới kêu Thôi trợ lý lái xe đỗ xa một chút. Hôm nay, có lẽ là vì cố ý thúc giục cô sớm một chút từ chức đi?

Đơn xin thôi việc kỳ lạ kia không có khả năng lấy ra, nên Thẩm Niệm đã viết một đơn khác, đặt ở trong ngăn kéo bàn làm việc, nhưng lúc này hai tay lại trống trơn, chỉ đành phải thuyết minh miệng.

"Tôi thích công việc lập kế hoạch trò chơi hơn."

Chuyện này, Chu Thụ cũng có biết, Viên Kiệt trước khi rời đi có nói qua rất nhiều lần rằng năng lực học tập tiếp thu và năng lực thích ứng của Thẩm Niệm rất mạnh, không tiếc lời khen hiệu suất và năng lực làm việc của cô.

Trước kia Chu Thụ còn cảm thấy người mới vừa tốt nghiệp có thể làm được như nhân viên đã công tác mấy năm cũng không dễ dàng, hiện tại ngẫm lại, Thẩm Niệm là bạn gái Cố Thừa Dịch kia mà! Chút trình độ này nếu làm không được, thì sao có thể loạt vào mắt xanh của vị kia chứ?

Thẩm Niệm tiếp tục lấy nam chính làm lá chắn: "Hiện tại anh ấy không cho tôi tiếp tục đi làm ở đây nữa, nên tôi.."

"Không quan hệ, không có việc gì lớn." Chu Thụ làm sao có thể vì một vị trí kế hoạch nho nhỏ mà đắc tội với Tổng tài tập đoàn Cố thị, càng không nói Thẩm Niệm còn đang trong thời gian thử việc, lúc nào đi vẫn được, cho dù là ngồi ở vị trí tổng giám, anh cũng dám giữ lại sao?

"Cô đem công việc bàn giao một chút, sau đó tôi sẽ nói một tiếng với bên HR kia, tổng kết tiền lương tháng này của cô."

Thẩm Niệm: "Đơn xin thôi việc ở trong ngăn kéo, đợi chút tôi liền nộp lên."

"Việc này không quan trọng." Nghe ra Thẩm Niệm là sớm chuẩn bị từ chức, Chu Thụ trong lòng thoải mái nhiều, ít nhất sẽ không bị nói thành anh ép Thẩm Niệm thôi việc.

Trước khi nghỉ trưa, việc Thẩm Niệm thôi việc lại lần nữa truyền khắp công ty.

Đinh Hạ Vân hôm nay không tới công ty đi làm cũng biết, còn gửi cả WeChat riêng dò hỏi.

Đinh Hạ Vân: 【 Chị Niệm, sao chị lại đột nhiên muốn từ chức vậy? 】

Thẩm Niệm: 【 Cũng không phải đột nhiên, anh ấy muốn chị thôi việc, bởi vì phải đi công tác, nên mới kéo dài hơn một tuần. 】

Đinh Hạ Vân: 【 À à, vậy là tốt rồi. 】

Thẩm Niệm: 【 Ai nói cho em biết thế? 】

Đinh Hạ Vân: 【 Nhiều người lắm, buổi sáng chị được Maybach đưa đi làm, em cũng biết nữa. Chẳng qua em nghĩ chắc là Cố tổng, liền không nói cho chị. 】

Thẩm Niệm: 【 Là anh ấy. 】

Đinh Hạ Vân: 【 Vậy sau này chị còn đi làm sao? 】

Thẩm Niệm: 【 Đương nhiên. 】

Đinh Hạ Vân: 【 Ha ha, em còn tưởng rằng chị đi làm thiếu phu nhân hào môn hưởng phúc rồi chứ. 】

Thẩm Niệm: 【 Mặc kệ làm cái gì, phụ nữ vẫn nên có sự nghiệp của chính mình mới tốt, tầm nhìn rộng, sẽ không rối rắm khi ở bên nhau. 】

Đinh Hạ Vân: 【 Đây là truyền bá kinh nghiệm? 】

Thẩm Niệm: 【 Là xem nhiều tin tức. 】

Đinh Hạ Vân: 【 Tốt đi. 】

Thời gian nghỉ trưa, ở nhà ăn Thẩm Niệm lấy chén thịt kho tàu, tìm một vị trí ngồi xuống.

Nháy mắt, đối diện nhiều thêm một người, là người bên HR: "Cô không ngại nếu tôi ngồi chỗ này chứ?"

Thẩm Niệm: "Cô ngồi đi."

Thẩm Niệm vùi đầu ăn, người kia cũng ăn một chút cơm, chủ động đáp lời: "Thẩm Niệm à, bạn trai cô thật sự là Tổng tài tập đoàn Cố Thị kia a?"

HR kia trên mặt tràn ngập bát quái cùng hoài nghi, cô ta không tin Thẩm Niệm cùng Cố Thừa Dịch sẽ là quan hệ kết giao nam nữ bằng hữu bình thường.

Người như vậy, dù giải thích như thế nào, vẫn là sẽ tin tưởng những gì bản thân muốn tin tưởng.

Thẩm Niệm không muốn tốn nhiều miệng lưỡi: "Đúng vậy, chúng tôi là bạn học cấp 3."

HR: "Vậy hai người làm sao ở bên nhau vậy?"

Vấn đề này, dù Đinh Hạ Vân có quan hệ tốt với cô tới hỏi, Thẩm Niệm cũng không thể nào nguyện ý trả lời, rốt cuộc là do liên lụy tới việc kết giao cùng chia tay thời cấp 3.

Huống chi HR cũng không thân với cô lại còn mang thành kiến nhìn người tới dò hỏi, đương nhiên là cô càng không muốn nói, cười cười, cúi đầu ăn.

HR không cam lòng, lại hỏi: "Có quan hệ gì? Tình yêu sao, có chuyện gì không thể nói với người khác."

Lời này như là nói: Hai người các người nếu không phải quan hệ người bao dưỡng cùng bị bao dưỡng, là nói dối.

Thẩm Niệm tính tình tốt cũng tức giận.

Nuốt miếng thịt trong miệng xuống, cô ngẩng đầu lên, lạnh lùng mà quét mắt liếc HR một cái, phun ra bốn chữ: "Cho cô đánh rắm!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play