Thẩm Niệm ở phía trước phẫn nộ dẫm lên giày cao gót, Cố Thừa Dịch đi chậm hơn một bước, móc ra điện thoại.
Cố Thừa Dịch: 【 Hiện tại thay tôi mua một thứ, đưa đến biệt thự. 】
Thôi trợ lý: 【 Mua gì! 】
Một giờ sau, Thẩm Niệm cùng Cố Thừa Dịch về đến nhà, liền thấy ở đại
sảnh bày một cái máy gắp thú không ăn khớp với khung cảnh sang chảnh
xung quanh biệt thự.
Bất đồng với mấy thú bông giá rẻ của máy gắp thú trong khu trò chơi điện tử kia, bên trong cái máy này toàn là các loại thú bông lông xù xù lớn
nhỏ không giống nhau, vừa nhìn liền biết ôm vào chắc thích lắm.
Thẩm Niệm có cảm giác, nhìn về phía Cố Thừa Dịch, hai người bọn họ mới từ khu trò chơi điện tử trở về, nên là.
Quả nhiên, anh gật gật đầu, thừa nhận là dấu tích chính mình: "Tùy tiện chơi."
Ý nghĩ của anh là, nếu muốn chơi gắp thú bông nhưng phải đi tới cái nơi
chướng khí mù mịt kia, còn phải chịu đựng mùi mồ hôi nồng nặc của người
khác, hít toàn khí độc hại, không bằng trực tiếp mua một máy bỏ trong
nhà.
Muốn chơi như thế nào liền chơi, muốn thú bông như thế nào liền gắp con đó, chơi suốt đêm cũng không có vấn đề gì.
Ở trong mắt người đàn ông tỏ vẻ tuyệt vời, Thẩm Niệm chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Gắp thú bông chỉ là một trò tiêu khiển, đâu có ai dở hơi vì bắt không gắp được thú bông mà trực tiếp mua về nhà chơi đâu?
Nhưng mà, ngẫm lại nam chính làm như vậy cũng có lòng, cô cảm thấy thật ấm áp.
"Cảm ơn."
Cố Thừa Dịch ánh mắt hơi lóe, không đối diện cô: "Muốn chơi cái gì, mua về chơi, đừng đi tới nơi kia nữa."
Thẩm Niệm: "..."
Nam chính anh ngốc nghếch lắm tiền tật xấu sợ là trị không hết.
"Đi rửa tay ăn cơm."
Ở biệt thự qua đêm 2 lần rồi, nhưng Thẩm Niệm là lần đầu tiên nhìn thấy
một người khác trong bếp, người đàn ông trung niên tóc hơi bạc.
Người đàn ông cùng thím Trần bưng thức ăn lên, không nói nhiều lắm, vùi đầu làm việc.
Chú ý tới tầm mắt Thẩm Niệm, Cố Thừa Dịch nói: "Chồng của thím Trần, họ Hồ."
Thẩm Niệm gật gật đầu, không nói gì.
Ăn cơm tối xong, thấy trời còn sớm, Thẩm Niệm thay giày đế bằng đi xung quanh tản bộ cho tiêu cơm.
Toàn bộ đỉnh núi này đều là đất tư nhân của Cố Thừa Dịch, xung quanh còn có không ít chỗ lắp camera.
Hai buổi tối trước ở lại đây không chú ý, ban ngày ra vào một lần cô
nhìn thấy ở dưới chân núi biệt thự còn có bảo vệ mặc đồ đen đi tuần tra.
Trước đó, Thẩm Niệm không tưởng tượng chính xác được người giàu nhiều
tiền sẽ sinh hoạt như thế nào, hai ngày nay đi theo nam chính cô cũng
trải nghiệm được một chút mùi vị kẻ có tiền a.
Mặc đồ hàng hiệu ngước ngoài, đồ ăn có người nấu, ở biệt thự trên một
đỉnh núi, tất cả đều là siêu xe, ăn, mặc, ở, đi lại đều cực xa xỉ.
May mắn thay, không tới mức "Mỗi ngày đều tỉnh lại ở trên giường hai trăm mét".
Bằng không mỗi ngày chỉ có thể ở trong biệt thự đi tới đi lui, chắc phải tới hai ba nghìn bước, không bao giờ lo lắng buồn chán.
Thẩm Niệm miên man suy nghĩ, đem chính mình chọc cười.
Ở bên ngoài tản bộ nhàm chán, đột nhiên nhớ tới nam chính cố ý mua máy gắp thú bông, cô liền quay về.
Máy gắp thú bông ban đầu đặt ở phòng khách không biết bị dọn đi đâu.
Thẩm Niệm hai mắt mở to tìm kiếm, còn chưa hỏi, thím Trần từ phòng bếp
đi ra: "Thẩm tiểu thư đang tìm máy gắp thú bông sao? Tất cả chuyển đến
phòng tập thể thao rồi."
Thím Trần là người ôn nhu, tuy tầm mắt không dừng lại ở bộ ngực không có mấy thịt của Thẩm Niệm, nhưng cô vẫn cảm nhận được cái loại hít thở
không thông xấu hổ này.
Giống như đang nói: Hai cái tiểu màn thầu này không tẩm bổ đầy đủ, liền sẽ teo lại thành sân bay đấy.
Thẩm Niệm đơ mặt, xoay đi như chạy trốn.
Phòng tập thể thao ở lầu một tìm khá dễ, cô đẩy cửa bước vào, liếc mắt
nhìn một cái liền thấy máy gắp thú bông mày sắc không ăn nhập vào đâu
trong góc phòng tập thể thao, giày đế bằng dẫm đạp tức giận bày ra tư
thế, sau đó.. Nắm lên mấy đồng xu.
Không biết là mấy xu này từ đâu ra, mà đầy một cái rương to đặt ở bên cạnh, sợ là đem nhét đầy cái máy cũng không hết nữa.
Thẩm Niệm dứt khoát quyết đấu cùng máy gắp thú bông.
Chờ Cố Thừa Dịch xử lý hết công việc bị bỏ bê do ra ngoài ban ngày đi
xuống lầu, liền thấy sắc mặt thím Trần do dự nhìn tổ yến trong tay:
"Thẩm Niệm không uống sao?" Cả cái biệt thự này chỉ có một mình Thẩm
Niệm là uống tổ yến.
Thím Trần: "Thẩm tiểu thư ở phòng thể thao, hiện tại còn chưa thấy ra."
"Đưa cho tôi đi." Cố Thừa Dịch vươn tay.
Thím Trần cao hứng mà buông nhiệm vụ, thấy Cố Thừa Dịch đi, vội hỏi:
"Tiên sinh, ngày mai có phải bắt đầu thêm chút những thứ khác hay
không?"
"Thím quyết định đi."
"Được."
Cũng không biết thím Trần đánh cái chủ ý gì với Cố Thừa Dịch, anh bưng
chén tổ yến hầm đu đủ mới vừa nấu đi vào phòng tập thể thao.
Sau đó liền thấy Thẩm Niệm sống không còn gì luyến tiếc đem người dán lên máy gắp thú, mở to mắt nhìn móng vuốt di chuyển.
"Ăn một chút đi."
"Ừm." Thẩm Niệm lưu luyến trở về, thở phì phì lẩm bẩm, còn không quên
trách móc: "Cái trò chơi này cùng tôi tương khắc với nhau hay sao ấy,
tôi gắp thế nào cũng không gắp được một con."
Cố Thừa Dịch: "..."
Không phải đã kêu Thôi trợ lý cài máy đến trình độ dễ nhất rồi sao?
Anh chớp chớp mắt, cầm lên hai đồng xu, chính mình chơi một lần.
Năm giây sau, hai người trừng mắt nhìn con thú bông lông xù kia chỉ một lần đã bị gắp, nhìn nhau không nói gì.
Cố Thừa Dịch: Đầu óc Thẩm Niệm càng ngày càng kém đi.
Thẩm Niệm: Nam chính như thế nào càng ngày càng nhiều ưu điểm vậy?
Hai suy nghĩ hoàn toàn không bao giờ giống nhau, khó được ăn ý mà đưa ra quyết định nhất quán: Vẫn là tắm rửa đi ngủ.
Lại là một buổi tối đơn thuần đắp chăn nói chuyện phiếm.
Khác nhau là, Thẩm Niệm nằm mơ.
Trong mơ, cô từ nước ngoài trở về tìm được Cố Thừa Dịch nhiều năm qua vẫn luôn độc thân giữ mình trong sạch.
Bối cảnh là quán cà phê cùng ngày cô xuyên sách, lắp bắp nói: "Thừa Dịch, năm đó em rời bỏ anh là bất đắc dĩ."
Cố Thừa Dịch mắt lạnh nhìn, chờ cô bẻ ra cái lý do "Bất đắc dĩ".
Sự tình phát triển đến đây, Thẩm Niệm lập tức ý thức được câu kế tiếp sẽ là: "Cố tổng, làm một cái giao dịch thì thế nào?"
Chính là thời gian này cô nhớ rõ.
Nhưng mà, sự tình phát triển không như cô đoán trước.
Cô nói chính là: "Thừa Dịch, chín năm trước chúng ta đều là trẻ con
không có năng lực gì, em không cha không mẹ mọi việc đều dựa vào chính
mình, đi học đều phải nhờ người khác giúp đỡ, anh như vậy so với em là
quá tốt, nếu không phải em bỏ anh thì anh đâu có được ngày hôm nay?"
Cố Thừa Dịch sắc mặt lạnh lùng, giống như kết băng, chờ cô kỹ càng tỉ mỉ tự thuật đến tột cùng có bao nhiêu bất đắc dĩ.
"Thẩm Niệm" còn nói thêm: "Người nọ chỉ giúp đỡ em xuất ngoại, sau đó
mọi việc hết thảy đều dựa vào chính mình. Anh có thể tưởng tượng ra
không? Một cô gái mười mấy tuổi tha hương trên đất khách xa xôi, mỗi
ngày trừ bỏ phải hao tâm với việc học nặng nề, còn phải làm thêm kiếm
tiền đóng học phí với trang trải sinh hoạt. Ở nước ngoài, người da vàng
không được đối đãi bình đẳng, nếu muốn bình đẳng, đều phải có mạnh hơn
người khác."
"Con trai còn có thể thông qua lao động, đánh nhau để người khác phát
hiện bọn họ có sức mạnh, em thì có thể làm gì chứ? Chỉ học tập với làm
thêm thôi đã tiêu hao thời gian cùng công sức của em rồi, khi đó em luôn nhớ tới lúc học cao trung.."
Đầu tiên là làm vẻ đáng thương, thu hút sự đồng tình cùng thương tiếc
của người khác, đồng thời lôi kéo kỷ niệm quá khứ làm tăng thêm đồng
cảm.
Giám đốc Thẩm vỗ tay tán dương, đây hẳn là cảnh sẽ xảy ra nếu cô không xuyên sách.
Trong nguyên tác không có miêu tả kỹ càng tỉ mỉ cảnh này, có thể là tác giả sợ bị người đọc chửi mắng, nên cho qua nhanh.
Tiếp theo cô nhìn thấy quá khứ.
"Thẩm Niệm" nhớ lại lúc hai người bọn họ học cao trung xảy ra rất nhiều
chuyện, sắc mặt Cố Thừa Dịch không có bao nhiêu hòa hoãn, vẫn mặt liệt
lạnh lùng như cũ, giống như ai cũng nợ anh 300 vạn vậy.
Có chút xa lạ.
Thẩm Niệm nhíu mày, "Cố Thừa Dịch" này với Cố Thừa Dịch mà cô biết rất khác nhau.
Vứt bỏ hiểu biết của cô đối với nguyên tác, nhận thức nam chính nguyên
tác, cô nhận ra Cố Thừa Dịch sẽ vì cô nấu canh gừng, buổi tối không cho
cô ăn ngọt, mỗi ngày trước khi ngủ sẽ uống sữa bò, còn tưởng mình giấu
được thói quen con nít, khi ngủ chỉ thuần khiết ôm cô làm gối ôm.
Thậm chí có chút giống mấy cô gái nhỏ, đến giận hờn, cũng rất giống.
Còn "Cố Thừa Dịch" này thật sự rất lạnh lùng, "Thẩm Niệm" còn đang thao
thao bất tuyệt mấy lời kịch giả dối, không chú ý tới trong mắt "Cố Thừa
Dịch" toàn là trào phúng.
Cốt truyện trong guyên tác, thời điểm bạn gái cũ trở về cũng là lúc nam nữ chính trải qua tình một đêm với nhau.
Bạn gái cũ xuất hiện với mục đích nhằm làm nữ chính ghen, thông qua khối đá kê chân này thúc đẩy tình cảm nam nữ chính phát triển, tác giả giả
thiết như vậy, nam chính tất nhiên là sẽ không bị bạn gái cũ dễ dàng xảo ngôn hoa mỹ lừa gạt.
Thân thể không được, tình cảm cũng không được.
Rất nhanh đề cập đến tiền, "Cố Thừa Dịch" xem "Thẩm Niệm" giống như đang xem khỉ diễn xiếc, thật buồn cười.
Từ từ đã!
Thẩm Niệm lắp bắp kinh hãi.
Nếu bạn gái cũ đang ở hiện trường yêu cầu quay lại, vì cái gì trong khoảng thời gian này không thấy nữ chính xuất hiện?
Cô đang trong trạng thái từ xem kịch biến thành tự hỏi, Thẩm Niệm không
khỏi từ trong mơ tỉnh lại, ánh mắt còn có chút mơ hồ do đột ngột tỉnh
dậy, rất nhanh cô tỉnh táo.
Cô, rốt cuộc nhớ tới bản thân đã xem nhẹ một chuyện quan trọng gì thì phải.
Thẩm Niệm cho rằng cô đi làm ở cái công ty nhỏ xa xôi kia thì sẽ không
gặp được nữ chính, sẽ không liên lụy tới cốt truyện, sẽ có kết cục tốt
đẹp.
Nhưng, hiện giờ cô cùng Cố Thừa Dịch dây dưa với nhau, mà nữ chính vẫn như cũ không có xuất hiện.
Theo lý mà nói, lúc này hẳn là phải cùng với nam chính đụng chạm da thịt, nữ chính không có xuất hiện làm cô hoài nghi.
Nữ chính mất tích chăng?
Thẩm Niệm hoàn toàn mông lung, cô đến tột cùng có phải xuyên sách không đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT