Trong tiểu thuyết đề cập, nam chính Cố Thừa Dịch rất để ý đến đoạn tình cảm thời niên thiếu kia.

Không phải bởi vì yêu mối tình đầu kia bao nhiêu mà là do --bị lừa.

Mười tám tuổi chính là thời điểm thiếu niên cuồng nhiệt nhất, khó khăn lắm mới thích một người, kết quả là nữ phụ Thẩm Niệm bên ngoài giả dạng thanh thuần thiện lương, kỳ thật nội tâm bại hoại ngại bần yêu phú, là một Bạch Liên Hoa chuyên lừa gạt tình cảm.

Làm cho cõi lòng thiếu niên tan nát rơi đầy đất.

Nếu nguyên chủ đưa ra lý do chia tay như "Chúng ta không hợp nhau" hay "Em muốn xuất ngoại" thì có lẽ Cố Thừa Dịch đã không để ý đến vậy, có ai yêu cầu cô phải chết khi chia tay đâu.

Vì sao chia tay á? Bởi vì anh nghèo a!

- -Cái lý do chia tay như vậy, đổi thành Thẩm Niệm, chắc nảy sinh bóng ma tâm lý cả đời không dám bàn chuyện yêu đương.

Đáng tiếc.

Tìm đường chết là nguyên chủ, cõng nồi* lại là Thẩm Niệm, vì vậy cô chỉ có thể thành thành thật thật thu thập cái cục diện rối rắm này, tranh thủ tìm đường sống thôi.

*Cõng nồi: Đổ vỏ.

Ngồi trên con đường của tiểu phú bà có 300 vạn.

Tiểu thuyết dùng một đoạn rất dài để miêu tả tài năng kinh doanh của Cố Thừa Dịch, tuổi còn trẻ liền một tay sáng lập ra đế quốc thương nghiệp lớn như vậy. Vốn được thiết kể để làm nổi bật nhân vật nam chính cao phú soái nên hơn phân nửa xí nghiệp trong nước đều là của hắn, có quan hệ với hắn đều phải cho hắn mặt mũi.

Để không trở thành pháo hôi thì có thể tạm thời đắc tội, nhưng không thể đắc tội quá nhiều, miễn cho sau này vạn nhất phạm đến hắn hay bằng hữu của hắn đỡ bị làm khó dễ.

Hai mắt Thẩm Niệm híp lại, theo như kịch bản lộ vẻ tham tiền: "Cố tổng hào phóng, một lời đã định."

Ánh mắt của bạn gái cũ tham tiền chỉ thiếu hiện lên hai cái ký hiệu tiền tệ trong mắt, thô tục!

Tục không chịu được!

Cố Thừa Dịch, người có được toàn bộ đế quốc thương nghiệp chỉ cảm thấy hết sức đau mắt, chắc chắn khi hắn mười tám tuổi bị xe đâm hỏng đầu óc rồi, không thì sao có thể coi trọng loại người phiền phức này?

Không muốn nhiều lời, càng không muốn hao tổn tế bào não và thời gian quý báu lên người bạn gái cũ, nam nhân mặc âu phục móc trong túi quần ra một sấp chi phiếu, viết soàn soạt một chuỗi con số rồi xé.

"300 vạn đây, cầm tiền và làm tốt những gì cô nên làm."

Nói xong, Cố Thừa Dịch cũng không liếc nhìn sắc mặt bạn gái cũ, chỉ tổ đau mắt, lấy lại sấp chi phiếu liền rời đi.

Thẩm Niệm đứng tại chỗ nhìn hắn rời đi, nếu không sợ đắc tội nam chủ lợi hại nhất trong tiểu thuyết thì cô thật muốn cúi đầu nói: "Cố tổng rộng rãi, Cố tổng đi thong thả."

Đợi thêm ba phút, xác nhận Cố Thừa Dịch không có đổi ý quay trở lại đòi chi phiếu, Thẩm Niệm liền sung sướng nheo mắt lại, cẩn thận gấp tờ chi phiếu vào trong túi.

300 vạn nha, trước tiên phải mua nhà đã!

Trong nháy mắt từ giai cấp cực khổ tích góp tiền lương mua nhà, thăng cấp thành tiểu phú bà quanh eo quấn bạc triệu, trong lòng Thẩm Niệm đặc biệt không yên ổn.

Ngoài không yên ổn ra, còn phải.. một lần nữa giảm độ hảo cảm của nam chính.

Chạm vào cái túi đựng chi chiếu 300 vạn, Thẩm Niệm gọi phục vụ tới hỏi, quả nhiên nam chính tức giận không nhẹ đi thẳng ra ngoài, không trả tiền cà phê.



Cô trả tiền rồi vội vã ra ngoài đón taxi đến ngân hàng có thể đổi chi phiếu, thực hiện chuyển toàn bộ số tiền trong chi phiếu vào tài khoản ngân hàng.

Nguyên chủ để tất cả mật khẩu đều là sinh nhật cô ấy, Thẩm Niệm cầm CMND đổi mật khẩu thành sinh nhật của mình.

Sau đó đi thẳng đến văn phòng môi giới.

Môi giới bất động sản? Không không không, có 300 vạn đương nhiên phải mua nhà mới, đúng theo ý thích của mình chứ!

Đang lúc Thẩm Niệm đang tâm niệm xem nên tiêu 300 vạn như thế nào, đem tài sản lưu động chuyển thành tài sản cố định có thể tăng giá trị thì tại tập đoàn Cố thị, tổng giám đốc Cố Thừa Dịch nhận được tin nhắn: Tài khoản tư nhân của hắn bị lấy đi 300 vạn, dùng hình thức chi phiếu.

Còn phải nói gì nữa ư?

Nhất định là bạn gái cũ trong mắt chỉ có tiền kia rồi!

Kể từ khi hắn lấy ra chi phiếu 300 vạn kia thì cô đã tính toán đâu ra đấy chỉ trong chưa quá một giờ.

Cô gấp không đợi được mà thực hiện chi phiếu như vậy, là sợ hắn đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Cố thị đưa ra tờ chi phiếu giả nói suông không để cho thực hiện, hay là loại tình trạng thật sự thiếu tiền?

Liệu có ẩn tình gì ở đây không?

Ý niệm này vừa xẹt qua trong đầu, cảnh tượng khắc cốt ghi tâm đó cường đại chiếm cứ đầu óc hắn.

"Tại sao chia tay ư? Bởi vì anh nghèo a." Khuôn mặt thiếu nữ mỹ lệ, cao ngạo ngẩng đầu, ngay trước mặt hắn lộ ra nụ cười mười phần trào phúng, y như cười nhạo hắn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Lời nói nói ra giống như một cái tát nóng rát đánh vào trên mặt hắn, giẫm nát niềm kiêu ngạo của hắn.

Hắn vẫn cho là không dựa vào Cố gia, chỉ bằng bản thân hắn có thể dựng nên thiên hạ của riêng mình.

Hiện thực lại cho hắn đả kích trầm trọng.

Năm 18 tuổi Thẩm Niệm giẫm lên tôn nghiêm của hắn khiến hắn hiểu được rằng: Bản lĩnh lớn, tài năng bộc lộ, không có tiền hắn chẳng là cái gì.

27 tuổi Thẩm Niệm lại đạp trên quá khứ của hắn làm hắn hiểu được bài học: Bản lĩnh lớn, tiền tài dù nhiều đến đâu, vẫn như cũ không thay đổi được sự thật rằng hắn hồi cấp 3 mắt mù.

A.

Cố Thừa Dịch kéo ra ngăn kéo thứ hai bên tay phải, bên trong có một hộp nhung bốn bề màu đen.

Mở hộp nhung ra, ở giữa lớp mút xốp là một cái nhẫn bạc, bên trong khắc chữ "N&Y".

"Ha." Cười lạnh một tiếng, nam nhân khép lại hộp nhung, ném vào thùng rác, không thèm nhìn một cái.

Có những thứ, từ chín năm trước đã nên vứt bỏ rồi.

Giữ lại cho tới hôm nay, chỉ có thể nói hắn ngu xuẩn.

Bên kia, Thẩm Niệm đang xem nhà ở.

Mua nhà rất đơn giản, chỉ cần có tiền và hợp mắt là mua thôi.

Thành phố Giang Đông là đại bản doanh của tập đoàn Cố thị, kinh tế như ngồi hỏa tiễn phát triển, vài năm gần đây giá nhà đều tăng gấp bội, bành trướng đến đám thương nhân bất động sản mừng rỡ nhìn không thấy mắt.

Chính Thẩm Niệm khi ấy làm giám đốc cũng có mấy vạn tiền lương, còn phải dành tiền cho sinh hoạt tiêu dùng cá nhân cùng tiền thuê nhà đến độ đầu to, mỗi tháng có thể tiết kiệm 2000~3000 đã không tệ, một trăm vạn cũng là rất nhiều rồi.



Bỗng dưng xuyên sách, trời giáng xuống 300 vạn tiền bất chính, mua căn nhà rộng 120 mét vuông, trừ bỏ tiền mua đồ đạc, còn phải ngoan ngoãn giao không ít tiền thế chấp.

Chỗ này ánh sáng ở ban công vô cùng tốt, phòng ở cũng rất vừa mắt, giao thông tiện lợi, tiện ích đều đầy đủ, tỷ lệ phủ xanh cao, khả năng sinh lời lớn, quan trọng nhất là: Nhà thật.

Nhà ở đã hoàn thiện, chỉ cần mua nội thất cùng đồ điện là có thể vào ở.

Thẩm Niệm khẽ cắn môi hung hăng mua.

Nửa năm đầu ngân hàng cho vay lãi suất thấp, tốc độ làm việc nhanh, sau đó thông qua các phương thức cho vay thương mại với lãi suất cao hơn, không qua quỹ tiết kiệm nào, thủ tục cho vay rất nhanh xong xuôi, rồi chờ cho vay.

Vừa ra khỏi văn phòng công chứng, cô liền nhận được một cuộc gọi.

"Xin hỏi là Thẩm Niệm Thẩm tiểu thư sao?"

"Là tôi."

"Xin chào, tôi là nhân viên HR của khoa học kỹ thuật Thiên Cảnh, 2 giờ chiều mai cô có thể tới công ty phỏng vấn được không?"

"Có thể, mai tôi sẽ tới đúng giờ, cảm ơn."

Mua xong nhà, vấn đề nghiêm trọng đã xảy ra: Trả nợ.

Phải nỗ lực làm việc nào Thẩm Niệm!

Nguyên chủ xuất thân từ cô nhi viện, không cha không mẹ không thân thích cực phẩm, càng làm cho Thẩm Niệm cảm thấy may mắn chính là: Nguyên chủ ra nước ngoài mạ vàng trở về, chuyên môn giống cô, không phải nan giải chuyện tìm việc làm ngoài chuyên môn.

Đêm đó, mấy ngày liền bôn ba làm Thẩm Niệm không nếm được một bữa cơm, cô mua nguyên liệu nấu ăn về, tự nấu ăn tại nhà.

Nói là nhà, kì thực chỉ là chung cư đơn nho nhỏ, cửa vừa mở, mọi thứ đều thu vào tầm mắt, không thể rõ ràng hơn.

Nguyên chủ muốn giữ vững hình tượng tiểu tiên nữ cùng Bạch Liên Hoa trong nguyên tác, chỉ ăn chút ức gà luộc và salad, Thẩm Niệm không chịu được sinh hoạt vô vị như vậy, mua thịt cùng cá.

Máy hút mùi trong phòng không đủ mạnh, khi làm xong đồ ăn cả gian phòng đều là hương vị của thịt kho tàu và canh dưa cá.

Thẩm Niệm tiếp tục mở máy hút mùi, mở cửa phòng cùng cửa sổ để thông khí, rồi chính mình ngồi trước bàn nhỏ ăn cơm.

Ăn chưa được hai miếng, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, vội vàng đi đến, đi qua cửa rồi lại quay lại.

"Thịch thịch thịch."

Thẩm Niệm cắn miếng thịt kho tàu quay đầu ra, một cô gái mặc váy đỏ thẫm đang dựa vào cạnh cửa, trang điểm tinh xảo, động tác ôm cánh tay dựa cửa toát lên hai phần phong tình khác thường.

Ngón tay cô gái khẽ cong dưới mũi, lông mày nhỏ nhắn cau lại, tựa như cực kỳ chán ghét mùi dầu mỡ.

"Thật xin lỗi." Nghĩ là cô gái này tới phàn nàn việc dầu mỡ, Thẩm Niệm vội buông bát đũa, nuốt xuống miếng thịt kho tàu, chạy tới chỗ cửa, "Máy hút mùi nhà tôi có vấn đề, tôi sẽ lập tức đóng cửa lại."

"Tôi đã gặp cô." Cô gái kia đột nhiên mở miệng.

Hả?

Thẩm Niệm trong lòng cả kinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play