Đây là đề tài chết người, không thể trả lời!

Nhưng mà, nam chính lại bày ra tư thái không nghe được đáp án sẽ không bỏ qua, không thể không trả lời.

Xem ra hiện tại cách làm đơn giản nhất nhanh chóng nhất chính là trực tiếp bổ nhào lên người ta, 'làm' ngay tại chỗ, chỉ cần anh biết rõ cô là lần đầu tiên thì cái gì cũng không cần giải thích.

Nhưng Thẩm Niệm là nữ phụ pháo hôi đó.

Lấy đi lần đầu tiên của nam chính, cô liền từ nữ phụ pháo hôi trong bệnh viện tâm thần thăng cấp thành nữ phụ pháo hôi cấp thần chết không có chỗ chôn luôn!

Thẩm Niệm từ chối kiểu chết thê thảm này, cố gắng vượt qua một kiếp.

"Không có gì đặc biệt cả."

"Vậy thì nói cái lịch sử tình cảm bình thường phong phú kia đi." Hai chữ "bình thường" cố tình nhấn mạnh, là trả lời, cũng là nhắc nhở.

Thẩm Niệm: "..."

Sao anh cứ phải nắm chặt cái lịch sử tình cảm này không buông vậy?

Thôi trợ lý trên ghế lái chỉ ước mình không có tai.

Bây giờ anh ta nghe được bát quái rồi, nhỡ sau khi trở về Cố tổng mất hứng một cái là anh được một vé đến địa phương nào mở thêm mấy cái công ty mới ngay, có lẽ sau này anh không sinh được khuê nữ mũm mĩm trắng nõn đâu mà một cục than đen.

Làm thế nào mới tốt đây?

Thôi trợ lý hướng lên trời cầu xin: Mau mưa đi để Thẩm tiểu thư còn ở lại biệt thự!

* * * Lặp lại một vạn lần.

Thẩm Niệm vẫn còn do dự nên tô cái quá khứ yêu đương của nguyên chủ thế nào cho đẹp để trong phạm vi chấp nhận được của nam chính keo kiệt thù dai, Cố Thừa Dịch hình như biết cô đang đang suy nghĩ gì, ánh mắt lạnh như băng phóng tới gần: "Tôi tin cô không muốn biết kết quả của việc nói dối lừa tôi là gì."

Một câu này làm toàn thân hai người khác trong xe rùng mình, run bần bật.

Thôi trợ lý: Kết cục của việc đắc tội tổng giám đốc ư? Không không không, anh không muốn tương lai bốn thế hệ trong một nhà chỉ có mình anh là da vàng!

Thẩm Niệm: Kết cục của việc đắc tội nam chính ư? Không không không, cô không muốn ở trong bệnh viện tâm thần này cả đời đâu.

Thôi trợ lý rất muốn tốt bụng nhắc nhở một câu thì chỉ thấy Thẩm Niệm nhíu mày cúi đầu làm ra bộ dạng đang suy tư điều gì đó, anh ta chỉ có thể cố gắng tìm kiếm thời cơ.

Còn chưa tìm được thời cơ tốt nhất, Thẩm Niệm đã nghĩ ra biện pháp cứu mình: "Theo đuổi, hẹn hò, chia tay."

Sáu chữ cái đơn giản phong khinh vân đạm rất nhanh bao quát qua vài đoạn tình cảm trong quá khứ của nguyên chủ.

Cố Thừa Dịch tất nhiên là không hài lòng: "Cụ thể."

"Anh muốn biết cái gì?" Thẩm Niệm bình tĩnh nhìn hắn, "Muốn biết bọn họ theo đuổi tôi như thế nào, hay là tôi hẹn hò với bọn họ như thế nào, cũng có thể là.."

"Đủ rồi." Cố Thừa Dịch có dự cảm câu phía sau không phải điều mình muốn nghe, "Không cần phải nói nữa."

Anh kéo Thẩm Niệm lên xe không phải để nghe cô cùng nhóm bạn trai cũ đó ở trên giường nhiệt tình như lửa như thế nào.

Anh không muốn nghe, Thẩm Niệm càng không muốn nói.

Kết quả là hai người cùng bảo trì không khí im lặng, hạt mưa đánh vào trên cửa sổ xe tạo ra âm thanh lốp bốp vô cùng rõ ràng.

"Trời mưa rồi." Nhìn trên cửa sổ xe bằng thủy tinh dày đặc hạt mưa, Thẩm Niệm muốn mượn ô mới nhớ tới mình còn chưa biết tên của lái xe, "Ừm, anh trợ lý."

Thôi Tân Đạt: "Tôi họ Thôi."

"Thôi trợ lý, anh có thể cho tôi mượn ô không?" Mưa lớn như vậy mà không có ô, sợ là phải dầm mưa ướt sũng.

Trong lòng Thôi trợ lý tự nhủ: Tôi thật vất vả cầu xin ông trời mưa đó, vậy nên dù có ô thì cũng phải hỏng!

Trên mặt hắn khó xử, "Tôi vô cùng xin lỗi, Thẩm tiểu thư, tôi quên không xem dự báo thời tiết nên không chuẩn bị."

Cố Thừa Dịch nhướn mày, Thôi Tân Đạt ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy vậy mà lại bất cẩn, sao có thể phạm phải loại sai lầm cấp thấp này?



Dự báo thời tiết của thành phố giám đốc Thẩm ở chưa bao giờ chuẩn, nhiều năm trôi qua cũng hình thành thói quen không xem dự báo thời tiết, đến nơi này cũng không sửa lại.

"Không có việc gì, chỉ là một đoạn đường ngắn thôi." Cùng lắm lát nữa nấu canh gừng uống.

Thôi trợ lý cười mà không nói.

Ngoài xe mưa rơi quá lớn nên không thấy rõ cảnh vật bên ngoài, chờ xe dừng lại, sau khi Thẩm Niệm mở cửa xe lấy túi che đầu đi ra mới đột ngột nhận ra.. đây không phải tầng dưới nhà trọ của cô.

Mưa ào ào ập lên người, lên mặt đau nhói.

Một cánh tay từ bên cạnh duỗi ra, nắm lấy Thẩm Niệm đi nhanh vào bên trong.

Đi qua vườn hoa, bể bơi rộng lớn, đi đến mái hiên, Cố Thừa Dịch mở cửa bước vào trước.

Không cần hỏi, đây là nhà nam chính.

Nữ phụ pháo hôi như Thẩm Niệm sao dám tùy tiện đi vào được? Vạn nhất không khéo gặp phải nữ chính, kia chính là Tu La tràng, là lý do tương lai giết chết cô.

"Tôi vẫn nên về trước."

"Cô về thế nào?" Cố Thừa Dịch quay đầu nhìn cô, như thể đang khó hiểu vấn đề ngu ngốc cô vừa mới nói.

Thẩm Niệm vô thức nhìn về phía vị trí xe lúc nãy, chiếc Maybach màu đen chỉ còn lại ánh đèn phát sáng đằng sau đuôi xe, Thôi trợ lý bỏ chạy rồi.

Lời nói đến miệng lập tức thu hồi, "Tôi bắt xe."

Cố Thừa Dịch đứng dựa vào cửa trước, ôm tay nhìn cô, vẻ mặt nhìn thế nào cũng thấy ý tứ xem kịch vui.

Thẩm Niệm: "..."

Có linh cảm không tốt.

Tay ướt lấy ra điện thoại di động, ấn mở ứng dụng gọi xe, "..."

Phụ cận không có lấy một cái xe!

Thế mà bảo là số một cả nước, ứng dụng lừa đảo à!

Ánh mắt Cố Thừa Dịch nhìn Thẩm Niệm như đang đau lòng một cái đầu óc chậm phát triển, "Khu vực này là đất tư nhân." Trừ xe hắn ra, ai sẽ chạy tới đất tư nhân để kinh doanh?

"..."

Thẩm Niệm hít sâu một hơi, họng hơi đau, kẻ có tiền chết tiệt!

Người có tiền bình thường đều mua bảy tám cái biệt thự mỗi ngày trong tuần đổi một chỗ, nam chính đây lại dứt khoát mua luôn một mảnh đất! Nhiều tiền đến nỗi không có nơi để tiêu thì đi giúp đỡ trẻ con vùng núi bần cùng khốn khổ đi!

Không thể không thừa nhận, giám đốc Thẩm ghét giàu có.

Khi cô vẫn còn vất vả đi sớm về tối trả tiền vay mua nhà thì người đàn ông cùng tuổi cô đã giàu đến mức mua hẳn một mảnh đất xây biệt thự, chênh lệch quá lớn khiến tâm tình tốt từ trước tới nay của cô sắp không giữ nổi.

"Vào đi." Cố Thừa Dịch cởi áo khoác âu phục bị ướt ra, tiện tay ném xuống trước cửa.

Chợt một hồi gió lạnh thổi tới, thổi đến Thẩm Niệm nổi da gà.

Quần áo và váy mùa hè vốn mỏng, giờ lại dính mưa đón gió, khả năng cảm mạo và sốt ngày mai từ từ tăng lên.

"Cố.. tiên sinh, ở trong nhà của anh có tiện hay không?"

Cố tiên sinh?

Cố Thừa Dịch nhíu mày vì cái xưng hô lạ lẫm xa cách này, từ khi gặp lại đến nay, mỗi lần cô xưng hô đều lạnh nhạt dần.

Đầu tiên lúc ở quán cà phê cô có gọi tên một lần, về sau không phải Cố tổng thì là anh anh anh, tối nay ở nhà hàng thì kêu cả họ lẫn tên, hiện tại lại biến thành tiên sinh.

Rất tốt.

Cố Thừa Dịch cười lạnh, đẩy cửa.



"Không tiện, Cố tiên sinh đây không có thói quen mời người lạ vào nhà tránh mưa."

"Rầm", cửa đóng lại.

Thẩm Niệm: "..."

Phải mất bao lâu từ nơi này đến nơi có thể bắt xe dưới trời mưa như vậy đây? Khả năng không bị cảm và sốt còn lại bao nhiêu?

* * * Vẫn nên đợi mưa nhỏ một chút rồi nói sau.

Thẩm Niệm thở dài.

Nếu có thể thì cô thật đúng là không muốn đối nghịch với nam chính đâu, ôm đùi nam chính một cái là có thể mua cả một mảnh đất, đi theo nam chính gà chó lên trời có gì không tốt?

Đổi thành nữ chính, thời tiết này nên ăn nam chính, ngủ cùng nam chính, còn có thể ôm bảo bảo của nam chính ấm áp ngủ ngon.

Tại sao đến cô lại thảm đến nỗi ở trước cửa biệt thự của nam chính đón gió lạnh đêm hè đến phát run vậy?

Thật thảm.

Thảm không thể nhìn.

Mắt thấy mưa vẫn rơi không ngừng, Thẩm Niệm lấy túi che lên đầu, đi ra ngoài mái hiên che mưa.

So với bị nam nữ chính liên thủ giết chết hay khiến cho sống dở chết dở vào bệnh viện tâm thần thì đi vài giờ trong đêm mưa đến bệnh viện tốt hơn chút.

Chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất đã làm tốt, chân cũng đã bước ra ngoài, mưa xối lên người không ít.

Nhưng sau lưng bỗng truyền đến một chút động tĩnh.

Một cánh tay từ phía sau vươn tới, bắt lấy tay Thẩm Niệm, kéo cô vào từ trong màn mưa.

Trong tầm mắt mơ hồ không rõ là khuôn mặt thở hổn hển của Cố Thừa Dịch, còn có một tràng mắng ùn ùn kéo đến: "Thẩm Niệm cô bị điên sao? Mưa lớn như vậy mà cô còn về nhà, cô ngại chân mình không dùng tốt muốn đổi hai cái chân giả đúng không hả!"

"Không có xe mà." Thẩm Niệm thực vô tội, nếu có thể bắt xe thì đương nhiên cô sẽ không bị mưa xối rồi.

Cố Thừa Dịch bị nghẹn, càng tức giận, "Cúi đầu với tôi thì cô sẽ chết ư!"

So với việc cúi đầu với anh hay nói nhẹ hai câu thì lựa chọn tối ưu của Thẩm Niệm là dầm mưa về nhà.

Anh đều sẽ tức điên lên!

Sẽ chết đó.

Hoặc là ở bệnh viện tâm thần sống không bằng chết?

Thẩm Niệm không thể nói như vậy, chỉ có thể nói.. "Nếu như bạn gái của anh ở nhà, tôi mà vào sẽ không tốt."

Cố Thừa Dịch tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, nếu hắn có bạn gái thì sao dám đem thứ đồ chơi sốt ruột này về!

"Mau vào đi!" Tức giận rống xong, lại sợ đầu óc Thẩm Niệm chậm phát triển thật sự chạy về nhà giữa mưa, dứt khoát động tay kéo người vào cửa, đóng lại cửa lớn.

Dưới ánh đèn sáng ngời chiếu rọi trong phòng, Thẩm Niệm đột nhiên phát hiện một việc: Cô bị gió thổi lạnh ở bên ngoài lâu như vậy, Cố Thừa Dịch lại không thay quần áo, vẫn là áo sơ mi trắng và áo vest nhỏ sau khi cởi áo khoác âu phục ra.

Vậy nên cô ở bên ngoài hóng mát, hắn lại trốn ở sau cửa? Bằng không thì sao giải thích được cô vừa bước ra anh đã chạy tới rồi.

* * *Thích nhìn trộm sao?

Tưởng tượng như vậy, ánh mắt Thẩm Niệm nhìn Cố Thừa Dịch nhất thời không đúng.

Cố Thừa Dịch: ".. Ánh mắt đó của cô là gì!"

Thẩm Niệm giả vờ cười, "Ánh mắt nhìn chúa cứu thế."

Cố Thừa Dịch: "..."

Con mẹ nó chứ tôi thực sự tin đầu óc cô chậm phát triển rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play