08
Nguyên Dương lần đầu tiên nhìn thấy Cố Thanh Bùi là trên TV ở nhà hắn, khi đó Cố Thanh Bùi còn đang là nghiên cứu sinh của Học viện Điện ảnh, tuy rằng người này lớn hơn mình chỉ một tuổi, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân khiến hắn cảm giác lão luyện tựa như ba hắn. Cho dù là lần đầu tiên lấy được giải thưởng, lần đầu tiên lộ diện trước mặt công chúng, nhưng Cố Thanh Bùi vẫn cứ như thế không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Tuy rằng chính anh nói là do may mắn đạt được, thế nhưng năm đó tác phẩm đầu tay của Cố Thanh Bùi đều thu được danh lợi, Nguyên Dương cũng cùng mẹ hắn và em gái xem xong toàn bộ. Ngay cảm nhận ngay lúc đó chính là, người này ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng.
Chuyện phát sinh ở bữa tiệc ngày đó đã khiến Nguyên Dương đối với người tên Cố Thanh Bùi này hoàn toàn thay đổi, thế cho nên trong cuộc sống bất tri bất giác liền si mê loại cảm giác dây dưa không rõ, loại cảm giác đùa giỡn Cố Thanh Bùi này. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Cố Thanh Bùi lại có thể tương phản lớn như vậy, càng làm cho hắn hưng phấn chính là cái bộ dáng này chỉ có mình hắn mới có thể nhìn thấy.
Khi hắn nhận nhiệm vụ chiến đấu với xã hội đen trong sa mạc bị con dao có độc đâm trọng thương, suy nghĩ khi đó trong đầu hắn chính là nhất định phải giết chết tên Chu Sinh này, bằng không hắn không thể nhìn thấy Cố Thanh Bùi nữa.
Khi hắn nằm ở trên giường hôn mê gần mười ngày trời, suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn chính là nhất định phải mau tỉnh lại, hắn liền làm tình với Cố Thanh Bùi một lần, một lần thật là tiêu hồn, hắn nhất định sẽ quay trở về.
Có một điều Nguyên Dương không ngờ được, hắn có thể, thực sự rất muốn theo đuổi Cố Thanh Bùi một cách nghiêm túc. Đem anh biến thành con dâu của Nguyên gia, khiến cho hắn sau này có thể khoác lác rằng bà xã nhà hắn thật trâu bò —— chỉ cần một cú điện thoại, là có thể về nhà với Cố Thanh Bùi!
Cho nên vào giờ phút này, tuy rằng Nguyên Dương cảm thấy vì làm tình mà ngất xỉu là chuyện mất mặt cỡ nào, nhưng hắn còn phải mau chóng tỉnh lại đi, phải đem Cố Thanh Bùi về tay mình càng sớm càng tốt.
Sau khi Nguyên Dương mở mắt, liền thấy mẹ hắn đỏ mắt ngồi bên cạnh, mà biểu tình trên mặt của ba hắn từ lo lắng biến thành phẫn nộ trong nháy mắt, còn hừ lạnh một tiếng.
"Dương Dương, con có phải muốn dọa cho ba mẹ chết khiếp đúng không hả!" Ngô Cảnh Lan ngồi ở bên giường nắm lấy tay của Nguyên Dương, trong mấy ngày Nguyên Dương lén lút quay về rồi hôn mê này, bà vẫn không rơi một giọt nước mắt. Lúc này con trai của mình tỉnh lại, ngược lại kích thích dây thần kinh yếu ớt một cái, làm cho bà tủi thân khóc to một trận.
"Mẹ, con xin lỗi." Giọng của Nguyên Dương cực kỳ khàn, nhưng may là trong phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, bằng không chỉ có thể ghé lỗ tai sát bên cạnh Nguyên Dương mới có thể nghe thấy.
Nguyên Lập Giang đứng dậy ấn chuông gọi bác sĩ đến, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
"Tính tình ba con là như vậy đó, đừng để ý đến ông ấy."
"Con lúc đó quả thật làm không đúng, khiến cho mọi người lo lắng." Nguyên Dương liền nhấp một ngụm nước mà mẹ hắn đưa tới, giảm bớt một chút đau đớn. Ngô Cảnh Lan đau lòng sờ sờ đầu Nguyên Dương. Sau khi bác sĩ đi vào, Nguyên Dương hỏi: "Mẹ, Cố Thanh Bùi đâu?"
Ngô Cảnh Lan giật mình, trầm mặc đứng dậy nhường đường cho bác sĩ. Bác sĩ bắt đầu kiểm tra cơ bản cho Nguyên Dương, Nguyên Dương nhịn đau vẫn không buông tha mà nói rằng: "Mẹ, anh ấy ở đâu? Có phải ba đã nói chuyện với anh ấy không?"
Ngô Cảnh Lan nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác không muốn trả lời, nhưng Nguyên Dương bỗng nhiên bắt đầu ho kịch liệt, thậm chí còn ngọ nguậy muốn xuống giường, cực kỳ ngang bướng, bác sĩ y tá hợp lực đều không đè lại được.
"Cậu ấy ở bên ngoài! Nguyên Dương con nằm xuống cho mẹ!"
Nguyên Dương nghe xong, nhếch miệng cười cười, sau đó nằm thẳng cực kỳ phối hợp kiểm tra.
Cố Thanh Bùi đang ở trong thang máy bệnh viện, anh vốn là muốn chờ người Nguyên gia đến anh sẽ đi, nhưng Nguyên Lập Giang ngăn anh lại hỏi anh vì sao Nguyên Dương lại ngất xỉu. Anh đỏ mặt viện đại một lý do, không ngoài dự liệu địa nghe được Nguyên Lập Giang la to một tiếng: "Hồ đồ!"
Cố Thanh Bùi cũng không dám rời đi, vẫn là Bành Phóng khuyên anh trở về ngủ một giấc sáng hôm sau quay lại. Anh nghe Bành Phóng nói Nguyên Lập Giang đặc biệt khó khăn với Nguyên Dương, động một chút là lấy gia pháp dạy dỗ, anh thực sự rất sợ sau khi Nguyên Dương tỉnh lại còn bị lăn qua lăn lại một trận. Huống hồ ầm ĩ thành như vậy, Cố Thanh Bùi cảm thấy mình nên chịu trách nhiệm cho chuyện này.
Tại sao anh lại hồ đồ chung với Nguyên Dương thế chứ!
"Biên kịch Cố, Cố Thanh Bùi?"
"A, làm sao vậy." Cố Thanh Bùi bị tiếng gọi của Bành Phóng làm cho giật mình, khẩn trương nhìn về phía Bành Phóng và Nguyên Cạnh.
"Không có chuyện gì, Nguyên Dương tỉnh rồi, ầm ĩ muốn gặp anh."
"Cậu ấy!" Cố Thanh Bùi muốn nói lại thôi, anh vốn có cho rằng Nguyên Dương là một người cực kỳ lãnh khốc (lãnh đạm hà khắc), không nghĩ rằng lại tùy hứng bá đạo, có đôi khi như một đứa trẻ cáu kỉnh dây dưa ấu trĩ.
Cố Thanh Bùi đi theo phía sau Bành Phóng và Nguyên Cạnh, sau đó thấy Nguyên Lập Giang đứng trong hành lang, liền chậm rãi cúi đầu. Bác sĩ kiểm tra xong nói cho bọn họ biết không có gì đáng ngại, chủ yếu là đi đường thời gian dài không ngủ đủ giấc, hơn nữa không truyền dịch uống thuốc theo định kỳ. Nằm viện điều trị một tuần cho tốt, chiếu theo cái thân thể kia của Nguyên Dương, cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
Cố Thanh Bùi nghe xong rốt cuộc thở dài một hơi, nhưng nghĩ đến phải tiếp tục chờ đợi ở dưới, nhất định phải một mình đối mặt với lời văn hỏi khó khăn của Nguyên Lập Giang, anh lại nặng nề đứng lên.
"Chú Nguyên, chúng ta đi xem Nguyên Dương đi." Bành Phóng nói xong đẩy Nguyên Cạnh đi vào trong, khi đi tới cửa xoay người nháy mắt với Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi kiên trì đứng lên, dè dè dặt dặt di chuyển đến phòng bệnh.
Anh còn chưa đi vào trong, chợt nghe thấy Nguyên Dương dùng giọng nói khàn khàn gọi tên của anh. Anh không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng tiến vào phòng bệnh, lại thiếu chút nữa đụng trúng Ngô Cảnh Lan.
"Bác gái, xin chào."
Đây là lần đầu tiên Ngô Cảnh Lan nhìn thấy Cố Thanh Bùi ở cự ly gần, vào giờ phút này phản ứng đầu tiên của bà không phải là buồn bực vì sự xuất hiện của Cố Thanh Bùi, mà vì là fan cứng của Cố Thanh Bùi nên cảm thấy khẩn trương và xấu hổ.
Ngô Cảnh Lan sau khi lấy lại tinh thần thì gật đầu, lúng túng đi ra. Chờ trong phòng bệnh chỉ còn lại bốn người bọn họ, Nguyên Dương nhướng mày với Cố Thanh Bùi.
"Ê tao nói này Nguyên Dương, mắt của mày có phải cũng có vấn đề hay không, không nhìn thấy tao và Tiểu Cạnh à!"
"Nhìn thấy nhìn thấy, sao mày nói nhiều thế."
"Nè, tao vừa bước vào chỉ nói có một câu, mày còn chê tao nói nhiều! Mày có tin đêm nay tao khỏi cho mày ngủ luôn không."
Nguyên Dương cười ha hả với Bành Phóng, sau đó liếc mắt.
Nguyên Cảnh đi đến bên giường, nhìn Nguyên Dương nằm trên giường bệnh nói: "Anh trai, anh phải chú ý an toàn, đừng tùy tiện lộn xộn như vậy nữa."
"Anh biết, em đừng lo lắng, nói với Tiểu Anh cũng đừng lo lắng." Nguyên Dương nói xong, vỗ nhè nhẹ lên cánh tay Nguyên Cạnh, ý bảo anh nhận được lời hỏi thăm của chú rồi, hiện tại chú có thể đi.
Bành Phóng liếc mắt trừng Nguyên Dương, lôi kéo Nguyên Cạnh đi ra.
"Anh đứng xa như thế để làm gì, em nói chuyện lớn tiếng vết thương liền đau."
Cố Thanh Bùi nhìn Nguyên Dương truyền nước, anh thực sự không nghĩ tới người có khí lực lớn dùng mãi không hết như Nguyên Dương, lại có một ngày suy yếu nằm trên giường bệnh như thế, trên người ghim kim, uống nước ăn cơm cũng phải có người giúp đỡ. Nhìn một chút, anh đã bất tri bất giác đỏ viền mắt.
Vẻ mặt của Cố Thanh Bùi khiến Nguyên Dương sợ hãi, hắn khẩn trương lên tiếng: "Anh đừng khóc mà, em không sao. Anh đừng khóc có được hay không, vợ ơi!"
"Cút đi!" Cố Thanh Bùi thấy Nguyên Dương còn đang ba hoa, nín khóc cười lên.
"Em thật sư không sao, nhìn hơi dọa người tí thôi. Anh qua đây, đừng đứng xa như vậy."
Cố Thanh Bùi đi đến ngồi xuống cạnh giường bệnh, nhìn băng gạc đã được đổi trên người Nguyên Dương một lần nữa, nhịn không được nặng nề thở dài một hơi.
"Ôi chao, đã nói không sao rồi mà. Nếu không tin em lập tức xuống giường tập thể quyền của quân đội cho anh xem."
"Nguyên Dương, cậu không nên tùy hứng như thế. Tôi cũng không nên, tùy hứng cùng cậu."
"Cái này không phải tùy hứng, cái này gọi là tận hưởng lạc thú trước mắt."
"Nhưng lỡ như cậu thật sự..."
"Không có lỡ như, em tự có chừng mực."
"Cậu tự có chừng mực cái gì!" Cố Thanh Bùi bỗng nhiên lại cảm thấy uất ức, "Cậu nếu không có chuyện gì thì đừng nên quay về!"
"Em tự có chừng mực với cơ thể của mình, thế nhưng tình cảm của em đối với anh thì không thể! Nếu như em không trở về, anh sẽ còn ái muội với bao nhiêu người."
"Đó là do người khác viết bậy!" Cố Thanh Bùi cảm thấy không đúng lắm, tại sao trông mình giống như đang giải thích chuyện xấu với người yêu đang ghen tuông thế, rõ ràng anh và Nguyên Dương chẳng là gì của nhau. Cố Thanh Bùi im lặng, xoay đầu qua một bên.
"Được rồi, em biết anh sẽ vì em thủ thân như ngọc."
"Thủ mẹ cậu!"
"Aiz được rồi, anh đưa em qua đây, rồi nói với bọn họ như thế nào?"
Nhắc tới chuyện này liền tức, Cố Thanh Bùi phẫn hận ngắt Nguyên Dương từ đầu đến, sau đó kể lại cho hắn mình đưa hắn lên xe như thế nào, lo lắng ra sao khi nhìn hắn bị đưa vào phòng giải phẫu, gọi điện thoại cho Bành Phóng và đối mặt với người Nguyên gia thế nào.
"Ba em có nói gì với anh không?"
"Không có." Cố Thanh Bùi đẩy mắt kính một cái, điều chỉnh tư thế ngồi một chút.
"Ha. Mỗi lần anh nghĩ một đằng nói một nẻo đều chỉnh mắt kính của mình."
"Nguyên Dương, thật sự không có. Huống chi, tôi và cậu không có gì cả, ba của cậu cũng dễ nói chuyện..." Cố Thanh Bùi hai mắt căm tức nhìn Nguyên Dương, giọng nói càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng chỉ như tiếng muỗi kêu.
"Cố Thanh Bùi, anh dám nói lời này là thật lòng mình không?"
Cố Thanh Bùi nhìn biểu tình hiếu thắng của Nguyên Dương, kèm theo vài phần thống khổ, khiến tim anh chằng chịt vết thương. Anh trầm mặc cúi đầu, không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt nóng cháy của Nguyên Dương.
"Anh không thừa nahn65 cũng không sao, khi quay về quân ngũ em liền phóng đại vết thương một chút, khi đó có rất nhiều thời gian theo đuổi anh."
"Cái gì gọi là, theo đuổi tôi?" Cố Thanh Bùi không hiểu ngẩng đầu, anh vẫn còn nhớ Nguyên Dương chỉ nói muốn làm với anh...
Nguyên Dương giống như có thể đọc được nội tâm, tìm cách nhìn thấu Cố Thanh Bùi."Em sửa lại một chút, em muốn lấy anh làm vợ."
"Nguyên Dương, có phải cậu bị sốt đến ngu người rồi không, nói mê sảng cái gì đó."
Nguyên Dương kéo tay của Cố Thanh Bùi đặt lên ngực mình."Anh có cảm nhận được trái tim em đang đập không, anh nghĩ em đang nói đùa sao?"
Mặc dù cách một lớp quần áo bệnh nhân và mấy lớp băng gạc, tay của Cố Thanh Bùi vẫn có thể cảm nhận được trái tim Nguyên Dương đang đập điên cuồng. Nhiệt tình như một ngọn lửa, theo cánh tay Cố Thanh Bùi lan đến mặt của anh. Nguyên Dương nhìn gò má đỏ ửng của Cố Thanh Bùi, hận không thể hiện tại liền cắn một cái.
Nguyên Dương ép buộc tách từng ngón tay của Cố Thanh Bùi, để cho hắn nắm bàn tay xinh đẹp của anh. Hắn nhấc mi mắt nhìn Cố Thanh Bùi, chậm rãi nói: "Cố Thanh Bùi, anh gả cho em đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT