01.

Bạn sẽ vì giọng nói của một ai đó mà phải lòng họ sao?

Bạn sẽ không.

Nếu bạn hỏi Chu Bất Dụ như vậy, anh ấy sẽ chỉ ngẩng đầu lên cười với bạn, cho dù nụ cười ấy không hề lay động, bạn vẫn có thể hiểu được ý tứ của anh ấy.

Giống như đang xem một câu truyện cười.

Chu Bất Dụ chưa bao giờ là một người liều lĩnh như thế, ít nhất anh tự nhận là như vậy.

Trước giờ anh luôn là một người rất cứng nhắc, bộ vest chỉnh tề, từng sợi tóc đều được chải chuốt tỉ mỉ, giày bóng loáng, ngay cả độ cong của nụ cười cũng chỉ sai số một hai milimet.

Hiếm có người nhìn thấu được anh.

Anh tiến lui có chừng mực, bình tĩnh và tỉ mỉ.

Bạn biết anh ấy rất thông minh, nhưng bạn sẽ không thể tưởng tượng được, làm thế nào mà một người như anh ấy lại có thể yêu một người khác.

Anh ấy làm sao xứng.

02.

Không ai biết, trong mắt của Chu Bất Dụ cả thế giới này đều không có màu sắc.

Không phải mắt anh không nhìn thấy, chỉ là anh nhìn không thấy.

Người đi đường qua lại, cỏ cây hoa lá bên đường, biển quảng cáo màu sắc sặc sỡ, tất cả đều là màu xám, có thể trực tiếp bỏ qua. Chúng không quan trọng.

Thực ra, bản thân Chu Bất Dụ cũng đã rất nhiều lần suy nghĩ, rốt cuộc là dạng người như thế nào mới có màu sắc đây?

Cho đến khi anh nhìn thấy Tri Ngộ.

Nói chính xác hơn, là nghe được giọng nói của Tri Ngộ.

Đây là lần đầu tiên Chu Bất Dụ nhìn thấy màu sắc đẹp như vậy.

Chu Bất Dụ đã sớm quên khi đó đã xảy ra cái gì, anh chỉ nhớ rằng mình đã gặp Tri Ngộ trong một chiếc xe taxi.

Không biết vì lý do gì mà xe anh gọi mãi không đến. Đêm hôm đó trời mưa rất to, Chu Bất Du bắt một chiếc taxi, vì biến cố bất ngờ mà bực bội.

Anh ghét mọi thứ vượt ra ngoài kế hoạch, nằm ngoài quy tắc của anh.

Có lẽ là để làm dịu không khí, người tài xế đã mở một bản nhạc, kèm theo tiếng mưa tích tắc vừa mơ hồ vừa triền miên.

Lúc sau, Chu Bất Du cuối cùng đã nghe rõ.

Sau khúc dạo đầu dài dòng là tiếng hát dịu dàng của một thanh niên.

Khi đó, Chu Bất Du lần đầu tiên biết trên đời thực sự có thanh âm của thiên sứ.

03.

Vào đêm Chu Bất Dụ trở về, anh mơ thấy thanh âm đó.

Tiếng mưa rơi, âm điệu gần như trầm thấp, Chu Bất Dụ nghe được hạt mưa tí tách rơi trong bài hát, Tiếng mưa rơi, âm điệu gần như trầm thấp, Chu Bất Dụ nghe được hạt mưa tí tách rơi trong bài hát, vì vậy trong giọng hát dịu dàng ấy hoa đã nở.

Đó là màu sắc đẹp nhất mà anh từng thấy, sáng hơn ánh trăng, nhạt hơn màu nước và mơ hồ hơn sương sớm.

Giọng cậu ta hơi trầm, âm đuôi giống như tiếng thở dài của một thi nhân, có chút mềm mại đặc trưng của người miền Nam, phát âm có chút triền miên. Chỉ cần cậu cất giọng thủ thỉ bên tai, khiến người ta liền cảm thấy thế giới này bình yên hơn một chút.

Chu Bất Dụ chỉ nghĩ tới bốn chữ.

"Dịu dàng như nước."

Từng lời từng chữ như ngâm mình trong nước ấm, bên tai nhẹ nhàng phun hơi thở.

Vì vậy Chu Bất Dụ đã rung động.

Lúc đầu, anh không hiểu cảm giác này là gì. Nghe nghe, anh liền cảm thấy càng nghe càng thích, hàng ngàn từ tất cả đều được ẩn trong lời bài hát này.

Chu Bất Du chỉ nghe Tri Ngộ hát thì đã cảm thấy rằng cuộc sống của mình thật đáng giá.

Anh nhịn không được tưởng tượng, Tri Ngộ sẽ là người như thế nào.

Nhất định cậu ấy là một người dịu dàng.

Cậu ấy tính tình không hấp tấp cũng không nóng nảy, trên mặt luôn nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn, sắc mặt cũng dịu dàng, một mở miệng liền có thể dìm chết người trong dòng sông ấm áp ấy.

Chu Bất Dụ cảm thấy mình điên thật rồi.

Anh đã thu thập tất cả thông tin về Tri Ngộ, nghe tất cả các bài hát của cậu và khát khao muốn tìm hiểu về cậu nhiều thêm nữa.

Nhưng Tri Ngộ đã không còn.

Anh lẽ ra nên sớm biết.

Người ca sĩ dịu dàng này đúng như anh nghĩ. Người trong ảnh khuôn mặt nhợt nhạt, trong mắt chứa ý cười nhẹ, dáng người cao gầy, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng sắp tan vào ánh nắng tinh khôi phía sau.

Tri Ngộ là bị bệnh mà chết.

04.

Chu Bất Dụ nằm trên giường, nghe đi nghe lại bài hát của Tri Ngộ.

Anh xem đoạn video về quá khứ của cậu, người thanh niên đang cầm micro, ngón tay mảnh khảnh, đốt ngón tay trắng bệch, cả người gầy gò.

Anh biết thói quen nhỏ của Tri Ngộ.

Cậu đôi khi không phân biệt được n và l, có đôi lúc sẽ hát nhỏ lướt qua, những nốt cao không hát được sẽ cười nhẹ che đi.

Chu Bất Dụ lại cảm thấy càng nhìn càng dễ thương.

Anh cảm thấy mình như bị bỏ bùa mê.

Anh chỉ muốn chạm vào Tri Ngộ. Giống như trong tay nắm ánh trăng, đầu ngón tay đều là mảnh vỡ nhòe nhạt.

Chu Bất Dụ hiểu Tri Ngộ, mặc dù bọn họ chưa bao giờ gặp nhau.

Có khi Chu Bất Dụ mất ngủ cả đêm, bật bài hát của Tri Ngộ, trong lòng lại nghe thấy một giọng hát nhẹ nhàng hát theo ca khúc.

Sao anh có thể bất cẩn như vậy mà rơi vào bẫy của tình yêu?

Tri Ngộ sẽ không bao giờ biết rằng có một người như anh lại say mê cậu.

Chu Bất Dụ nghĩ, tại sao anh lại tên là Chu Bất Dụ?

Nếu gặp được, thì thật tốt.

05.

Mọi người trong công ty nói rằng Chu Bất Dụ là một người ham mê công việc, mà còn ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Anh tăng ca cả đêm, thức trắng đêm rồi lại giả vờ như mình kiên cố không gì phá vở nổi.

Anh tuy còn trẻ mà đã có một sự nghiệp thành công và là hình mẫu đàn ông lý tưởng mà mọi người ngưỡng mộ.

Chỉ có Chu Bất Dụ mới biết mình đang ở trong một thứ tình yêu hoang tưởng.

Anh biết rằng anh sẽ không bao giờ gặp được Tri Ngộ nữa. Anh chỉ có quá khứ của cậu, anh thậm chí còn không tham gia vào quá khứ đó.

Anh đã nghe những bài hát do chính Tri Ngộ viết và cẩn thận nghiền ngẫm tâm trạng của cậu trong từng câu hát.

Tri Ngộ có nuôi một con chó nhỏ, cậu có bạn gái, món ăn mà cậu ghét nhất là giăm bông, thần tượng của cậu là một ca sĩ nổi tiếng trong giới, mối tình đầu của cậu là một cô gái tóc ngắn và cậu thích xoay bút.

Bộ vest của Chu Bất Dụ vẫn thẳng tắp, giày da vẫn bóng, đầu tóc vẫn tỉ mỉ. Chỉ là anh đã không còn nụ cười có lệ ngày nào.

Một đêm, anh mơ thấy Tri Ngộ, anh ma xui quỷ khiến mà hôn cậu.

Có lẽ vì khao khát điên cuồng mà anh và Tri Ngộ đã làm tình trong mộng. Anh nằm dưới cậu, cởi cà vạt rồi hôn nhẹ lên trán cậu.

Tri Ngộ chỉ là hạ mi mắt xuống, ngón tay lạnh như băng.

Sau đó, Chu Bất Dụ đã làm một việc mà anh muốn làm nhất.

Anh ngậm lấy hầu kết của Tri Ngộ, dùng lưỡi nhẹ nhàng phác họa đường cong nhô ra kia, cảm nhận sự chuyển động của nó, rồi thở dài.

Tri Ngộ tan biến.

06.

Chu Bất Dụ đặt lọ thuốc lên bàn, dùng nước ấm nuốt vào bụng.

Vẻ mặt anh rất bình tĩnh và thoải mái.

Chiếc mặt nạ cười dường như đã được tháo ra, để lộ phần thịt trống rỗng bên trong.

Anh nghe bài hát của Tri Ngộ, mí mắt nặng trĩu, anh cảm thấy rất mệt và buồn ngủ.

Tình yêu của anh như ngọn lửa cháy trong hư vô, nóng bỏng nhưng không thể chạm tới, không có hy vọng.

Chu Bất Dụ thực sự muốn một lần được nghe Tri Ngộ gọi tên mình.

Nhưng anh biết anh sẽ không bao giờ nghe thấy được.

Anh rõ ràng chưa bao giờ gặp qua Tri Ngộ, nhưng anh cảm thấy rằng giống như anh đã biết cậu hàng trăm, hàng nghìn, thậm chí hàng chục nghìn năm.

Tri Ngộ vẫn hát bên tai anh, từng câu từng chữ vô cùng dịu dàng, vừa chạm vào nó liền biến mất.

Chỉ hận chúng ta đã gặp nhau quá muộn. Chu Bất Dụ mơ mơ màng màng nghĩ.

Nhưng vẫn chưa muộn.

Anh có rất nhiều giấc mơ về Tri Ngộ, như thể bọn họ đã từng yêu nhau.

Trong mơ, Tri Ngộ không bao giờ nói hay hát, giữa họ chỉ có hôn môi cùng vuốt ve.

Trong cơn mê man, Chu Bất Dụ nghe tiếng hát càng lúc càng xa, cuối cùng tan vào hư vô.

Tiếng mưa nhỏ dần.

Anh nói, Tri Ngộ, ngủ ngon.

Rồi anh ngủ thiếp đi.

07.

Tri Ngộ một tay chống cằm, tay kia xoay bút trong vô thức, ngẩn người nhìn cô gái bên cửa sổ.

Đây là cô gái đầu tiên mà cậu thích, cô ấy có mái tóc ngắn và đôi mắt tròn, rất giống một chú thỏ.

Cậu thích nghe cô ấy nói chuyện, cậu đã viết một bài hát tặng cô ấy, cô ấy khen cậu hát rất hay.

Tri Ngộ rất hạnh phúc, nên cậu đã viết hết bài này đến bài khác cho cô ấy. Trong bữa tiệc tối của trường, vì những bài hát này mà cô ấy cùng cậu ở bên nhau.

Cậu không biết rằng trong những năm tháng đó, vẫn có một người khác âm thầm dõi theo họ.

Chu Bất Dụ lần đầu tiên nhìn thấy Tri Ngộ đã cảm thấy rằng.

Bọn họ dường như đã gặp nhau ở đâu đó.

Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, nhưng Chu Bất Dụ luôn cảm thấy mình và Tri Ngộ đã quen nhau một trăm năm, một nghìn năm, thậm chí một vạn năm.

Anh nhịn không được muốn đối xử tốt với Tri Ngộ, vì cậu phá vỡ hết quy tắc của chính mình.

Cho dù Tri Ngộ không nhớ ra anh.

Nhưng như vậy là đủ rồi.

Nhiều năm sau khi họ gặp lại nhau, Tri Ngộ đã là một ca sĩ nổi tiếng, trong khi Chu Bất Dụ lại là một người thành công khiến ai cũng phải hâm mộ.

Lúc đó, bạn gái của Tri Ngộ đã không còn là cô gái tóc ngắn kia, nhưng cô nàng cũng rất xinh xắn.

Trong buổi họp lớp, mọi người đều ồn ào yêu cầu Tri Ngộ hát, cậu cười cười và hát một bản tình ca dịu dàng tặng bạn gái.

Chu Bất Dụ nghe Tri Ngộ hát, trong lòng cũng chầm chậm hát theo.

Anh chỉ nghe mà tim như thiếu đi một mảnh, anh cảm thấy đây hẳn là chuyện rất quan trọng nhưng lại không nhớ ra được.

Cuối cùng khi chia tay, Tri Ngộ đi ngang qua anh, đột nhiên mỉm cười với anh, và nói: "Bạn học Chu Bất Dụ, tạm biệt."

Chu Bất Dụ sửng sốt một chút, gật đầu, mỉm cười chào tạm biệt.

Thì ra khi gọi tên anh, giọng của cậu nhẹ nhàng như vậy.

Chu Bất Dụ nhìn cậu, trong lòng chợt nghĩ, người này thật là dịu dàng.

END

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play