《 Thanh Sơn Nhất Trú Tận 》Chương 7:
Từ thành Hoa Dung đi ra có một con đường uốn lượn ở phương Bắc, có một khách điếm mở cửa dưới chân núi Hằng.
Khách điếm đã dựng lên lâu năm rồi, mặc dù hơi có vẻ cũ nát, nhưng được dọn dẹp khá sạch sẽ. Cửa sổ nhỏ ở lầu hai hướng ra phố dài dưới lầu. Ngoài cửa sổ có một cái cây, cũng có vẻ già rồi, cành lá xum xuê, cao vút như che đậy cả khách điếm này. Một vị công tử tướng mạo anh tuấn ngồi bên cửa sổ, duỗi một cánh tay ra ngoài, nắm lấy hai lá cây, đưa đến bên môi, thổi ra một giai điệu.
Một vị công tử khác ngồi đối diện y, đỡ lấy ấm nước lung lay sắp đổ trên khay của tiểu nhị, lại nói người kia muốn ăn cháo, sau đó đưa ra yêu cầu: "Tương hôm qua bà chủ làm có còn không? Nếu không thì cháo này nhạt nhẽo quá, y không thích ăn đâu."
Giai điệu được thổi ra từ miệng của vị công tử ngồi bên cửa sổ kia không được lưu loát, dứt khoát ngừng hẳn. Y nâng mi mắt lên, tựa hồ muốn nói điều gì đó, lại tiếp tục cảm thấy vô nghĩa nên không nói nữa, tiện tay ném cái lá ra ngoài cửa sổ.
Tiểu nhị nheo mắt nhìn sắc mặt của y, thật không dám nói chuyện.
Thân thể của vị công tử ngồi gần cửa sổ kia không được tốt, xương quai xanh ở vai phải bị thương, tay vẫn còn bị cố định lại, làm gì cũng có chút bất tiện. Y luôn nghiêm mặt từ lúc gặp đến giờ, tiểu nhị chưa nghe y nói chuyện bao giờ.
Nhưng vị công tử còn lại thì có vẻ có chút tùy tiện, bất luận người kia bày ra vẻ mặt thế nào thì hắn vẫn mang một khuôn mặt tươi cười; người kia không để ý tới hắn, hắn cũng vẫn tươi cười như thường. Đối với ai cũng tốt, ra tay lại càng hào phóng, tùy tiện sai tiểu nhị làm vài món, sau đó luôn luôn thưởng cho hắn.
Công tử có tính tình tốt thấy thần sắc của tiểu nhị lộ ra vẻ mặt lo sợ liền cười nói: "Ngươi đừng để ý đến y, hôm qua y ngủ không ngon nên trút giận lung tung thôi. Không ngại thì ngươi đem tương qua đây đi."
Tiểu nhị nói: "Thật sự xin lỗi, tối hôm qua có mấy người lánh nạn tới đây, làm chủ quán phải đuổi ra ngoài. Quấy rầy hai vị nghỉ ngơi, thật đáng chết."
Vị ngồi gần cửa sổ kia có chút ngẩng mặt lên, thần sắc vẫn lạnh như cũ, mở miệng hỏi tiểu nhị: "Lánh nạn?"
"Đúng vậy, từ thành Hoa Dung tới."
"Thành Hoa Dung làm sao?"
"Công tử không biết sao?" Tiểu nhị này cũng khá nhanh mồm nhanh miệng, thích nhất là được khách nhân hỏi thăm, liên tục nói không ngừng nghỉ: "Thành Hoa Dung xảy ra đại sự mà, vào đêm hai hôm trước có bạo dân làm loạn, phía trên liền ra lệnh phong tỏa thành, ai mà biết được đám bạo dân kia lại hung hãn đến vậy, giết cả binh tướng thủ thành để xông ra. Còn có một vị quan lớn cũng bị giết ở thành Hoa Dung, hiện tại thượng cấp đang trách tội xuống, muốn phái binh tới dẹp loạn. Vậy nếu triều đình xuống dẹp loạn, bất chấp mọi việc nói ngươi là bạo dân, ai có thể tránh được? Vậy thì không phải đều chạy trốn đi sao?"
Vị công tử tính tình tốt kia nhếch một bên lông mày, ý vị thâm trường nhìn vị công tử gần cửa sổ một chút, vừa cười nói: "Bảo ngươi đi lấy tương đến đây, ngươi lại dông dài nhiều lời thế này!"
Tiểu nhị vội vàng vắt khăn lau lên vai: "Ài! Đi ngay đây!"
Ngôn Băng Vân thấy hắn đi xa rồi mới miễn cưỡng hừ một tiếng: "Điện hạ, xem chuyện tốt ngươi làm này."
Tạ Doãn không hoang mang chút nào, tự rót một chén trà cho mình, đánh trả y: "Bách tính thành Hoa Dung đều là vì một mình ngươi nên mới gặp đại nạn này thì có."
Ngôn Băng Vân lười đấu võ mồm với hắn. Hôm đó bọn hắn thừa dịp thân binh của Lộc Tồn chưa kịp phản ứng gì liền gấp gáp chạy đến cổng thành, trà trộn lẫn trong đám dân đen đang hoảng sợ để lén giết tướng sĩ thủ thành, cửu tử nhất sinh mới thoát ra được, một đường chạy đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này mới dám thở ra một hơi. Tạ Doãn tìm quán trọ này để Ngôn Băng Vân dưỡng thương, về phần tình hình trong thành Hoa Dung ra sao, bọn hắn thật sự không rảnh bàn cãi đến nữa.
Nhưng nghe được tình cảnh như vậy, Tạ Doãn vẫn không nhịn được nhíu lông mày: "Thủ bị ở thành Hoa Dung này vậy mà chẳng có tác dụng gì."
"Lộc Tồn chết trong phủ của hắn, sợ là hắn đã sớm chạy trốn trước rồi." Ngôn Băng Vân với tay muốn châm trà, ấm trà lại bị Tạ Doãn cướp mất, y bị hụt tay liền thuận thế chống lên bàn, thấy Tạ Doãn rót cho mình một chén trà mới nói, "... Đa tạ. Thương thế của ta đã không còn đáng ngại, khi nào có thể lên đường?"
Tạ Doãn đưa chén trà cho y: "Ta vừa ở trên trấn liên hệ với mấy người của Hàn Cước Bang, đại khái là hôm nay có thể lấy được một chiếc xe."
"Đại khái?" Ngôn Băng Vân dừng lại, có chút bất mãn, "Vậy rốt cuộc là có thể hay là không thể?"
"Có lẽ là có đi." Tạ Doãn không cảm thấy mình ngang ngược chút nào, cũng không biết có phải đang cố ý chọc giận y không.
"Ngươi..." Ngôn Băng Vân cau mày lại, dừng một lát rồi đành thỏa hiệp, lại nói, "Không cần xe ngựa, ngựa là được rồi, ngựa nhanh..."
Y còn chưa nói dứt câu, tiểu nhị đã bưng bát cháo và tương tới, còn có một đĩa thịt bò thái sẵn. Ngôn Băng Vân lập tức im lặng.
Tạ Doãn đổ một ít tương lên bát cháo trắng, đẩy đến trước mặt Ngôn Băng Vân. Trên mặt Ngôn Băng Vân vẫn bày ra biểu cảm nhìn cái gì cũng phát ghét: "Ta không cần..."
"Ngươi ăn đi." Tạ Doãn lại gắp mấy miếng thịt bò cho y, nửa điểm cũng không cho phép kháng cự, nhưng thần sắc trên khuôn mặt vẫn rất ôn hòa, "Phải ngồi xe ngựa, thương thế của ngươi không chịu nổi ngồi trên ngựa xóc đâu. Ngôn đại nhân, ngươi tốt xấu gì cũng nên tiếc cho cái mạng này của ngươi đi chứ, ta cứu ngươi hai lần cũng không dễ dàng gì đâu."
Sắc mặt của Ngôn Băng Vân vẫn không tốt lắm, khẽ mở miệng, tựa như là muốn tiếp tục tranh cãi với hắn một phen, cuối cùng lại vẫn từ bỏ. Y phát hiện Tạ Doãn này chính là như vậy, bề ngoài thì thấy là một người rất dễ nói chuyện thương lượng, nhưng thực ra hắn là một tên cố chấp, căn bản không thể làm hắn lay chuyển.
Ngôn Băng Vân lười phí lời với loại người thế này, cúi đầu ăn một miếng cháo. Tương này quả nhiên đủ vị, vị mặn vừa đủ. Y vừa ăn vào đã thoải mái hơn một chút, rốt cuộc cũng chịu nhượng bộ, đồng ý với sự an bài của Tạ Doãn. Lo nghĩ lại hiếu kì hỏi: "Ngươi còn có thể nhờ được người của Hành Cước Bang?"
Hành Cước Bang cũng xem như là hắc đạo, nói ra thì là đánh xe, chèo thuyền, mở tiệm, vân du bốn phương, buôn đi bán lại, năm loại nghề này hợp lại gọi chung là Hành Cước Bang. Nhẹ thì vơ vét của cải của người ta, nặng thì giết người cướp của, là một đám người sa cơ thất thế không đáng bàn cãi, nhìn thế nào cũng không giống có thể chung một chậu nước tiểu với Đoan Vương điện hạ.
"Đều là người trong giang hồ, có mấy phần giao tình." Tạ Doãn đáp qua loa một câu, cũng không nhắc lại nữa.
Ngôn Băng Vân nghĩ nghĩ, cũng đúng, vị Đoan Vương điện hạ này vốn là lữ khách xuất thân giang hồ.
Tạ Doãn nhìn y, đột nhiên lại nói: "Ngươi yên tâm, ta cũng rất muốn nhanh chóng đến Bắc đô. Việc của ngươi chưa chắc đã gấp bằng việc của ta."
Ngôn Băng Vân: "Ngươi có việc gì?"
"Tìm người nợ ta, sợ hắn chết rồi." Tạ Doãn hời hợt xé miếng thịt bò vào cháo, "Nếu hắn chưa chết, ta phải đi đòi nợ hắn. Nếu như chết rồi, ta còn phải đi nhặt xác cho hắn nữa."
"..."
Chủ nợ gì mà còn vừa đòi nợ vừa hỗ trợ nhặt xác vậy?
Nhưng Ngôn Băng Vân ở gần hắn lâu như vậy rồi, sớm đã biết được miệng người này toàn nói ra mấy lời vớ vẩn. Nghĩ một lát liền hiểu ra: "À, ngươi nói Phạm Nhàn. Hắn có thể có chuyện gì?"
Tạ Doãn: "Lời này của ngươi có chút lòng lang dạ sói đấy Ngôn đại nhân."
Ngôn Băng Vân lạnh nhạt ăn cháo, hiển nhiên là không cảm thấy mình lòng lang dạ sói chỗ nào, thậm chí còn bảo Tạ Doãn gắp cho y một miếng thịt bò nữa, y không tiện dùng đũa bằng tay trái.
Tạ Doãn gắp thịt vào trong bát của y, nói: "Ngươi ở đất Thục liên tiếp sát hại hai đại tướng Tham Lang và Lộc Tồn, nếu ta là Tào Trọng Côn, ta cũng sắp tức chết rồi. Ta mà tức chết thì có thể tìm ai đây? Đương nhiên là tìm sứ đoàn Nam triều để trút giận."
"Oan có đầu nợ có chủ, Lộc Tồn cũng không phải ta giết."
Tạ Doãn nhướn lông mày lên, giận không có phát tiết: "Ngôn đại nhân, ngươi còn cần mặt mũi không thế?"
Ngôn Băng Vân bất vi sở động, tiếp tục ăn thịt bò hắn gắp cho: "Phạm Nhàn có thể nhờ ngươi mang Sưu Hồn Tán đến cho ta thì khẳng định là đã dự liệu được đến cục diện này, không có chuyện ngồi chờ Tào Trọng Côn đi giết hắn đâu. Nói không chừng hắn đã sớm thoát thân về Kim Lăng."
Tạ Doãn suýt nữa thốt ra một câu "Không thể nào", nhưng nghĩ nghĩ một lát lại nuốt xuống.
Ngôn Băng Vân nghiêng mặt nhìn hắn một chút, biết hắn đang muốn nói gì: "Ngươi muốn nói hắn sẽ ngồi ở Bắc đô đợi ta?"
Tạ Doãn: "Trần viện trưởng không phải người dễ nói chuyện đâu nhỉ? Ngôn đại nhân đã kháng mệnh, cũng nên có người đến xử lý ngươi chứ."
Ngôn Băng Vân lơ đễnh "ồ" một tiếng: "Vậy thì hắn càng sẽ không tùy ý để mình rơi vào tay Tào Trọng Côn."
Tạ Doãn giương mắt nhìn y, tựa hồ đang suy xét xem có nên đề ra nghi vấn với y một lần nữa không, Trần Bình Bình rốt cuộc đã hạ lệnh gì, vì sao y lại không thể không kháng mệnh. Nhưng hắn nghĩ cũng biết Ngôn Băng Vân sẽ không nói cho hắn, dứt khoát tự ngậm miệng lại.
Ngôn Băng Vân tưởng rằng hắn lo lắng, nghĩ nghĩ, vẫn nên nhiều lời trấn an hắn một câu: "Phạm đại nhân lần này đến Bắc triều, chủ yếu là vì để điều tra ta và xử lý cục diện rối rắm này. Đàm phán với Bắc triều chỉ là lớp vỏ ngụy trang kéo dài thời gian thôi. Hắn sớm đã có phòng bị, không sao đâu."
Tạ Doãn: "Vậy ta cũng phải đi xem một chút."
Ngôn Băng Vân nghe vậy thì dừng lại, có chút hứng thú nhìn Tạ Doãn: "Điện hạ hình như rất để ý hắn?"
Tạ Doãn bất động thanh sắc chặn ánh mắt thăm dò ấy của y lại: "Ta bị hắn lừa gạt, suýt nữa thì chết dưới tay Thẩm Thiên Khu, không thể quay về tìm hắn tính sổ sao?"
Ngôn Băng Vân cười một tiếng, dĩ nhiên là không tin lời này của hắn: "Phạm đại nhân đường đường là Đề Ti của Giám Sát Viện, Trần viện trưởng đã phái hắn đến thu dọn cục diện rối rắm mà ta bày ra, hẳn là hắn có chỗ hơn người, Điện hạ lo lắng cái gì?"
Tạ Doãn: "Giám Sát Viện thì làm sao, không phải người sao? Không phải cũng sẽ bị thương, cũng sẽ chết sao —— Ngươi xem ngươi một chút, không phải hiện tại đến cả gắp thịt cũng thấy khó khăn sao?"
Hắn vừa nói vừa đẩy cái đũa bên tay trái của Ngôn Băng Vân đang đâm vào miếng thịt bò ra, gắp nốt mấy miếng thịt bò còn lại trong đĩa vào bát của Ngôn Băng Vân, "Nói chua như vậy, ngươi uống giấm của Phạm Nhàn sao?"
Lời này của Tạ Doãn có mấy phần mập mờ, cố ý ngồi nghiêng người về phía trước, giọng nói cũng hạ thấp. Ngôn Băng Vân vô thức ngồi lui về sau một chút, bị hắn chọc cho không nói được câu nào. Tạ Doãn trêu y một chút liền dừng lại, chuyển chủ đề ngay lập tức trước khi Ngôn Băng Vân nổi giận, chậm rãi nói: "Ta từ Hành Cước Bang trở về có nghe được một tin, muốn nghe không?"
Ngôn Băng Vân rất ghét cái dáng vẻ phiền phức này của hắn, một câu "Có rắm mau thả" nghẹn lại trong cổ họng, nửa ngày sau mới nuốt trở về, vô cùng miễn cưỡng cho Đoan Vương điện hạ chút mặt mũi, nhã nhặn hỏi: "Chuyện gì?"
Tạ Doãn ít nhiều cũng có chút vẻ thần bí, nhìn xung quanh, thấy không có ai đang nghe bọn hắn nói chuyện mới lấy tay chấm vào nước trà, viết lên bàn mấy chữ: "Vùng Tần Lĩnh... thắng rồi."
Trong mắt Ngôn Băng Vân chợt lóe lên một đạo ánh sáng rất đẹp. Trong nháy mắt đó phảng phất như cả người y đều được chiếu sáng, ngay cả lời nói cũng vội vàng hơn: "Cam Đường tiên sinh, ông ấy...?"
Tạ Doãn cũng rất vui mừng, lúc hắn thăm dò tin tức này cũng không dám để lộ ra vẻ mặt gì, kìm nén thực sự có chút khó chịu, lúc này vẫn còn phải cẩn thận khống chế ngữ điệu, nói khẽ: "Thủ lĩnh của Bắc triều là "Liêm Trinh" Ngọc Hành, bị Chu tiên sinh chém đầu rồi..." Tay phải của hắn biểu thị cây đao, làm tư thế chém xuống, thần sắc trên mặt nói không hết sự sảng khoái, "Treo trên tường thành ba ngày. Toàn tuyến quân địch tháo chạy, chúng ta giành được vùng Tây Bắc rồi!"
Ngôn Băng Vân nhìn hắn chằm chằm, trên mặt cũng không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ có lông mi vừa dài vừa dày chớp chớp mấy lần, biểu lộ được nội tâm chân thực của y. Ban đầu y hít gấp hai cái, sau đó thở ra cực chậm, khi mở miệng ngữ khí cũng trở nên vô cùng nhẹ nhõm, giống như trút bỏ được gánh nặng ngàn cân: "... Tốt."
Y lại thở ra một hơi, đột nhiên cười lên. Đây là lần đầu tiên Tạ Doãn thấy được nụ cười xuất phát từ nội tâm của y như vậy. .
truyện teen hayTạ Doãn đột nhiên cảm thấy có một loại cảm xúc không chế được trong ngực xông tới.
Ngày đó khi ở bên ngoài phòng của Lộc Tồn, hắn kì thật đã nghe được cuộc đối thoại giữa hai người. Lộc Tồn nhiều lần chất vấn Ngôn Băng Vân về tuyến phòng ngự ở Tây Bắc, hiển nhiên là có liên quan với Ngôn Băng Vân. Chu Dĩ Đường cũng bị lão sư của ông là Lương Thiệu làm liên lụy, không có quyền thế gì ở Kim Lăng, Bệ hạ và Giám Sát Viện cũng không hi vọng rằng Chu Dĩ Đường sẽ lập công. Tây Bắc tranh giành đã lâu, trong triều sớm đã có ý muốn Chu Dĩ Đường lui binh, chỉ là không xoay chuyển được ông, hai bên cứ một mực giằng co mãi không thôi, thế cục rất rối loạn.
Tạ Doãn không biết rốt cuộc Ngôn Băng Vân đã làm cái gì, nhưng y kháng mệnh lại thất thủ, Chu Dĩ Đường đột nhiên đắc thắng, Giám Sát Viện lại sinh nghi với y, đều là sự tình bày ra trước mắt.
Mà người này trải qua cửu tử nhất sinh mới giữ được cái mạng này, nghe thấy Chu Dĩ Đường trảm đầu Liêm Trinh mà cũng chỉ nói một câu tốt.
Rồi không nói lời nào nữa.
Tạ Doãn như có như không hắng giọng một cái, nâng chén lên: "Lấy trà thay rượu, bản vương tạ ơn ngươi."
Ngôn Băng Vân: "Tạ ơn ta?"
Bọn hắn một đường muốn đi Bắc đô, bây giờ đã tới địa giới Bắc triều, không dễ gì mới được ăn mừng đại thắng. Tạ Doãn thấp giọng nói, rõ ràng là đường đường chính chính nhưng lại có chút như xấu hổ, "Bản vương thay bách tính tạ ơn ngươi, cũng thay... bản thân tạ ơn ngươi."
Ngôn Băng Vân đột nhiên nhớ tới câu "Đây là chuyện nhà của ta", trong mắt dường như có chút cảm động, có điều chỉ là một chút thôi, Tạ Doãn đều nhìn không ra. Y ngẩng cổ lên uống hết chén trà này, xem như nhận tâm ý này của Tạ Doãn.
"Điện hạ... Khách khí rồi."
Người của Hành Cước Bang rất đúng hẹn, chạng vạng tối đã đưa tới một chiếc xe ngựa, Ngôn Băng Vân không chờ nổi thêm một khắc nào nữa, trời vừa tối đã lập tức muốn lên đường.
Tạ Doãn cáo từ với chủ quán, trước khi đi còn hỏi bà chủ còn hũ tương nào không, hoàn toàn không để sắc mặt đang rất mất kiên nhẫn của Ngôn Băng Vân tựa bên cạnh xe ngựa, vẫn ưỡn người căng da mặt đi trêu chọc bà chủ, nói cái gì mà Ngôn Băng Vân không nỡ rời đi nếu không có hũ nào tương mang theo. Ngôn Băng Vân nghe xong sắc mặt liền tối dần, cắn răng nghiến lợi muốn đem Đoan Vương điện hạ làm thịt muối trong hũ tương luôn rồi.
Hai người lúc này mới lên đường. Tạ Doãn lái xe ở phía trước, đuổi Ngôn Băng Vân vào trong xe nghỉ ngơi. Ngôn Băng Vân đi vào, thật sự bị cái sự nhảm nhí của Đoan Vương điện hạ làm cho bất lực muốn chết rồi. Cũng không biết hắn bàn giao xuống phía dưới thế nào mà người của Hành Cước Bang còn trực tiếp trải một cái giường trong xe cho y, màn trướng gấm hoa, còn có tấm thảm da chồn, thật biết hưởng thụ chứ! Còn có một cái bàn nhỏ khắc hoa, trên bàn bày đủ loại hoa quả trà bánh, bên cạnh còn có một cái túi nhỏ, Ngôn Băng Vân mở ra xem xem, trong đó đều là lương khô. Thế này cũng được thôi, nhưng dưới gầm bàn thậm chí còn cất giấy bút nghiên mực, muốn làm gì với cái này? Để y viết thư rồi đưa cho Đoan Vương đang đánh xe ngồi phía trước sao?
Chuẩn bị mấy thứ vớ vẩn không liên quan này làm gì để rồi trễ nải ròng rã mất cả một ngày? Không phải nói tính mạng của Phạm Nhàn đang như ngàn cân treo sợi tóc sao, Tạ Doãn thế này gọi là gấp gáp về Bắc đô sao?
Cây mầm xanh mang chút cảm tình với vị Đoan Vương điện hạ cùng chung chí hướng mới vùng vẫy nhô lên trong trái tim sắt đá của Ngôn Băng Vân cứ như vậy bị giẫm nát. Y thầm tuyên thệ trong lòng, chờ đến khi mình dưỡng thương tốt rồi sẽ chạy ngay lập tức, rời xa cái vị Điện hạ có bệnh này càng xa càng tốt.
Tạ Doãn không hề nhận ra là Ngôn Băng Vân có ý muốn chạy, ngược lại còn cảm thấy sau khi hai người cạn một chén trà thay rượu xong liền coi như tri giao. Tiến thêm một bước, bọn hắn từng trải qua sinh tử cùng nhau, vậy cũng tính là tri giao rồi.
Thấy bên đường trái phải đều không có người, Tạ Doãn đánh bạo nói với Ngôn Băng Vân chuyện Chu Dĩ Đường đại thắng ở Tây Bắc.
Đoan Vương điện hạ vốn đã từng dẫn binh đánh trận, lại từng đi theo Chu Dĩ Đường, hiểu rất rõ về Chu Dĩ Đường. Hắn mặc dù chưa đi Tây Bắc nhưng kể chuyện cứ như tận mắt chứng kiến, từng bước từng bước suy diễn kể với Ngôn Băng Vân giống như không khác gì tình báo tuyệt mật. Ngôn Băng Vân càng nghe càng kinh ngạc, chẳng biết đã vén lên tầng tầng lớp màn che từ lúc nào, nhìn thấy bóng lưng gầy gầy của Tạ Doãn, khuôn mặt như có điều suy nghĩ.
Tạ Doãn không nghe thấy y đáp liền quay đầu nhìn lại, thấy y đã vén màn che lên, nhân tiện hỏi: "Nằm trong đó không thoải mái sao?"
Ngôn Băng Vân không đáp lời câu này của hắn, đột nhiên nói: "Trước đây Ngôn mỗ đã bất kính nhiều điều, nếu có đắc tội, xin Điện hạ rộng lượng khoan dung."
Tạ Doãn ban đầu bị sự nghiêm túc của y làm cho giật nảy mình, sau đó mới hiểu ra, cười nói: "Con người ngươi cũng thú vị thật, ta là Đoan Vương cũng tốt, là Tạ Doãn cũng được, ngươi đều chẳng quan tâm, chỉ đến khi ngươi nghe nói ta biết đánh trận ngươi mới khách khí một chút. Làm sao? Trong mắt ngươi có phải cả thiên hạ này chỉ phân ra hai loại người, một là loại hữu dụng với Nam triều, một loại nữa là vô dụng với Nam triều?"
Ngôn Băng Vân không để ý tới việc Tạ Doãn nói đùa, ngược lại chân thành nói: "Sao điện hạ không hồi triều lãnh binh? Hiện tại triều ta đang là lúc cần chiêu mộ người tài..."
Tạ Doãn nhìn thẳng về phía trước, không nghe y nói hết: "Ngôn Băng Vân, đừng nói nữa."
Ngôn Băng Vân lập tức im lặng, nghĩ nghĩ một lát, vẫn là không cam tâm, lại nói: "Là vì chuyện của Thấu Cốt Thanh năm đó, Điện hạ vẫn còn ghi hận trong lòng? Nếu là..."
"Ngôn đại nhân cẩn thận lời nói!" Tạ Doãn cười lạnh một tiếng, vẫn không chịu nghe y nói hết, "Lúc trước Thượng thư giải vây cho Trần viện trưởng của các ngươi, nhưng thực chất chính là bản vương nhờ ông ta. Còn nói ta ghi hận trong lòng, thế này cũng khinh người quá đáng rồi."
Lời này chỉ là nói như vậy, có điều ai cũng biết, năm đó đều là ý của Lương Thiệu.
Phía sau Trần Bình Bình chính là Bệ hạ, Bệ hạ xem như đã giơ đao lên với Đoan Vương, nếu như hắn còn không buôn tha, cắn Trần Bình Bình không chịu thả, vậy thì lần sau sẽ không chỉ là Thấu Cốt Thanh đâu.
Lương Thiệu lệnh cho Thượng thư cầu Bệ hạ khai ân với Trần Bình Bình chính là cho Bệ hạ một bậc thang, cũng là cho Tạ Doãn một con đường sống.
Nếu Tạ Doãn vẫn không hiểu, hắn sẽ không tuân lệnh; nhưng nếu là không oán hận, hắn cũng sẽ không vào giang hồ quy ẩn, thà rằng kháng chỉ chứ không hồi triều.
Ngôn Băng Vân nghiêm mặt nói: "Đã không ghi hận trong lòng, vậy vì sao Điện hạ nhiều lần nhận chiếu thư mà không trở về?"
Tạ Doãn quay đầu liếc nhìn y một cái, hiếu kì không biết đầu óc người này có phải bị Cừu Thiên Cơ làm hỏng rồi không, rõ ràng là một người trí kế vô song, sao lại ngu ngốc thành thế này rồi.
Ngôn Băng Vân cũng nhìn hắn, còn đang chờ hắn cho y một câu trả lời chắc chắn.
Tạ Doãn quất một roi vào thân ngựa, tức giận nói: "Nếu đã là lúc cần dùng người, sao Ngon đại nhân không lãnh binh ra trận?"
Ngôn Băng Vân không hiểu đáp: "Ngôn mỗ có nhiệm vụ khác ở Bắc đô."
Tạ Doãn lại cười một tiếng, thập phần âm dương quái khí: "Hà tất phải vậy? Bản vương nghe nói, Ngôn đại nhân là người có bản lĩnh đứng đầu Giám Sát Viện, là bởi vì đợt kiểm tra năm đó, một mình ngươi chống lại mười tám tên hắc kỵ vây kín mình, qua một nén nhang vẫn không thua. Mấy tên hắc kỵ này lại là do Trần viện trưởng tự mình huấn luyện, là đội kỵ binh tinh nhuệ nhất, người bình thường đánh với một tên đã là quá sức. Ngôn đại nhân dũng mãnh đến mức này, thừa sức làm đại tướng ra trận, ngươi đã một lòng tận trung báo quốc, sao lúc trước không đầu quân ra trận, cũng tốt hơn ở Bắc đô này ẩn thân giấu mặt không ai nhìn ra."
Ngôn Băng Vân nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của hắn, cả giận nói: "Ngươi!"
Tạ Doãn nghiêng người liếc nhìn y, mặt mũi cũng tràn đầy hỏa khí: "Bản vương làm sao?"
Nói đến đây liền coi như đã nói hết. Ngôn Băng Vân cảm thấy hắn không chịu hồi triều cống hiến thì chỉ như đứa trẻ thích sĩ diện, Tạ Doãn lại cảm thấy y dấn thân vào Giám Sát Viện thì chỉ là người tài giỏi mà không được trọng dụng, hai người đều không hài lòng, nói nửa câu cũng ngại quá nhiều, chén trà tạ ơn trong quán trọ cứ coi như là uống vào bụng chó đi.
Ngôn Băng Vân không còn lời nào để nói, tức giận kéo rèm xe xuống quay vào trong xe ngựa.
- ----------------------
Năm mới vui vẻ!!!