Trans: Kim Ngân

Beta: Yam

Sau khi tỉnh rượu Nhạc Quỳnh Quỳnh vô cùng hối hận.

Chuyện xảy ra đêm qua cũng khá hỗn loạn, dù sao có hai cô gái cũng không an toàn, các cô đành chấp nhận để Ninh Tây Cố đưa về nhà, đưa hết về nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh. Sau đó lúc cô vừa bước xuống xe lại ói khắp người Ninh Tây Cố, Ninh Tây Cố dọn sạch cho cô rồi mới dọn sạch cho mình, lăn qua lăn lại đến tận nửa đêm.

Cô thấy Ninh Tây Cố quá đáng thương, nhất thời não tàn, hỏi một câu: “Đã trễ thế này, cậu có thể quay về kí túc xá không?”

Ninh Tây Cố lưu loát trả lời: “Không thể. Em tìm khách sạn ở tạm.”

Cô cũng không biết lúc ấy bản thân mình nghĩ thế nào, cười hì hì: “Vậy cậu cứ ngủ ở phòng khách đi. Tôi muốn ăn khuya, cậu làm bữa khuya cho tôi.” Cô còn lôi kéo người chị em nói: “Mình nói cho cậu biết, bữa khuya cậu ta nấu rất là ngon…”

Sau đó lại ăn bữa khuya, lấp cho cái bụng no căng, Nhạc Quỳnh Quỳnh mới thỏa mãn đi ngủ.

Cô ngủ ở phòng ngủ chính, bạn thân ngủ ở phòng ngủ cho khách, Ninh Tây Cố ngủ ở phòng khách.

Sáng hôm sau, cô đã quên luôn chuyện tối qua, vừa mới ra khỏi cửa thì nhìn thấy Ninh Tây Cố đang dọn dẹp vệ sinh, còn bị dọa sợ, mở miệng chửi ầm lên: “Sao cậu lại ở đây, cậu đột nhập nhà riêng à?”

Ninh Tây Cố cứng họng: “… Chị bảo em ở đây một đêm.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh từ từ nhớ ra, quá xấu hổ, ngang ngược nói: “Tôi cho cậu ngủ một đêm chứ không phải cho cậu ở đây mãi, cậu ngủ dậy cũng không biết đi à?”

Ninh Tây Cố chầm chậm nói: “Em thấy hơi lộn xộn, không nhịn được nên muốn dọn dẹp lại chút. Chị tìm một người dọn dẹp còn phải trả tiền, em giúp chị dọn dẹp không cần trả tiền, đúng không?”

Con quỷ keo kiệt trong Nhạc Quỳnh Quỳnh vô thức động lòng, nhưng rất nhanh đã bị âm thanh mở cửa của Doãn Tiểu Thiền mới dậy kéo lại: “Không cần. Xem thường tôi à, tôi thiếu chút tiền đó sao?”

Ninh Tây Cố thờ ơ, hỏi: “Bữa sáng làm xong rồi, ăn không? Em định nấu chút cháo cá phi lê, còn nướng chút rau cải, còn làm cho chị sữa chua ngũ cốc.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa nghĩ đến đồ ăn mà Ninh Tây Cố nấu, nước miếng đã muốn chảy ra. Cháo cá phi lê mà Ninh Tây Cố làm vô cùng thơm ngon, không tanh chút nào, còn ngon hơn cả ngoài quán. Đúng ra trước đây cậu cũng là một tiểu thiếu gia không biết nấu cơm, không biết là học từ đâu?

Cô nuốt nước miếng, lúng túng nói: “Ai cho cậu động vào tủ lạnh của tôi? Sao cậu lại động linh tinh vào đồ người khác như vậy? … Nhưng mà nguyên liệu đều đã được chuẩn bị xong rồi, không làm thì lãng phí, tôi là loại người lãng phí lương thực như vậy sao? Không thể lãng phí lương thực.”

Cô nghĩ, còn có Doãn Tiểu Thiền ở đây, cũng không xấu hổ lắm.

Kết quả Doãn Tiểu Thiền ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi phòng, giơ tay nói xin lỗi cô: “Thật xin lỗi, bọn họ tìm mình, mình phải nhanh chóng đi xử lý một chút, mình đi trước đây.”

Doãn Tiểu Thiền nói: “Cảm ơn nhá, nhưng mà mình không ăn đâu, đang vội.”

Nói xong cô ấyvội vàng rời đi.

Để lại Nhạc Quỳnh Quỳnh và Ninh Tây Cố cô nam quả nữ ở chung một phòng.

Nhạc Quỳnh Quỳnh vùi đầu ăn sáng. Tối hôm qua cô đã ăn khuya, sáng nay thật ra cũng không đói lắm, nhưng đồ ăn Ninh Tây Cố nấu quá ngon, cô ăn hết non nửa bát cháo, sau đó không ăn nổi nữa.

Để nguội thì không còn ngon nữa, Nhạc Quỳnh Quỳnh do dự nhìn bát cháo.

Ninh Tây Cố hỏi: “Em ăn giúp chị cho.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh: “…”

Không đợi cô từ chối, Ninh Tây Cố trực tiếp cầm bát qua, ăn đồ ăn thừa của cô.

Nhạc Quỳnh Quỳnh xem thường cậu nói: “Cậu nói cậu là một thiếu gia, thế mà cậu còn lấy đồ ăn thừa của người khác ăn? Cậu có bệnh sao?”

Ninh Tây Cố ngây người, xấu hổ nói: “… Quen rồi.”

Lúc ban đầu Ninh Tây Cố không ăn, có những lúc cô thấy món gì đó ngon, không nhịn được muốn nếm thử, thế là chỉ ăn một miếng, còn lại đều đút cho Ninh Tây Cố. Mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ lên, thầm oán trách: “Ăn nhiều như vậy mà cũng không thấy cậu béo lên.”

Bây giờ hai người người yêu không giống người yêu, kẻ thù chẳng giống kẻ thù, bạn bè cũng chẳng ra bạn bè.

Không biết nên chung sống với nhau như nào cho tự nhiên, dù sao cũng đều không giống với người khác.

Chủ yếu là cũng không biết bây giờ sự kiêu ngạo của Ninh Tây Cố đã xoá sạch hay là được thu liễm bớt, cả người trở nên dịu dàng, hướng nội hơn nhiều, cảm giác đã trưởng thành hơn, càng giống một người đàn ông trầm ổn. Giống như ban đầu là hai màu đen trắng lạnh lùng, sau đó trở thành màu sắc rực rỡ, tươi sáng mà sắc sảo, bây giờ lại trở thành sự pha trộn màu sắc nhẹ nhàng và ấm áp.

Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn cậu một cái, nói: “Nếu như ngay từ đầu cậu được như bây giờ thì tốt biết bao…”

Ninh Tây Cố bất lực nói: “Trước kia còn chưa trưởng thành mà.”

Ninh Tây Cố dọn dẹp bát đũa, kêu leng keng.

Nhạc Quỳnh Quỳnh yên lặng nhìn bóng lưng như một người chồng gia đình của cậu, đầu mũi không hiểu sao có hơi chua xót. Đều do ý đồ xấu của Ninh Tây Cố, nếu không cô vốn dĩ đã có thể có một người bạn trai trung thành hoàn hảo rồi. Trong mấy người bạn trai cũ, nhìn lại thì Ninh Tây Cố là người cô không hận nổi nhất, cũng là vì Ninh Tây Cố là người có biểu hiện, hành động tốt nhất, có thể nói là nhẫn nhục chịu khó nhất.

Cậu đứng ở đó rửa chén, giống như là chưa từng rời đi.

Nhạc Quỳnh Quỳnh một lời khó nói nói hết, hỏi: “Cậu nói xem, cậu có phải rất mâu thuẫn không, một bên thì thầm xem thường tôi, một bên lại làm này làm nọ cho tôi, không chê bẩn không ngại mệt, không ngại rớt giá thân phận thiếu gia của cậu.”

“Em cũng không biết nữa.” Ninh Tây Cố ngừng lại một chút, không quay đầu nói: “Lúc làm cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn làm cho chị vui.”

Những lời này là thật. Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, cũng đột nhiên thở dài.

Cô không muốn tiếp tục nổi giận với Ninh Tây Cố nữa.

Không đâu mà cứ nổi giận với người khác để làm gì vậy? Điều này không phải có nghĩa là cảm xúc tiêu cực mà một người gây ra cho bạn, vẫn luôn chiếm giữ trong cuộc sống của bạn sao? Còn không bằng đi nghĩ những thứ khác, vui vui vẻ vẻ.

Nhạc Quỳnh Quỳnh nói với cậu: “Bỏ đi, tôi không giận cậu nữa. Cậu cũng không cần phải dùng giọng điệu khép nép để bồi thường cho tôi như vậy.”

Ninh Tây Cố dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫy tay với cậu nói: “Lau tay sạch sẽ, qua đây ngồi xuống.”

Ninh Tây Cố ngoan ngoãn nghe theo.

Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy bản thân mình như là cô giáo của cậu vậy, dịu dàng nói với cậu: “Dù sao thì tôi cũng là mồi dẫn lửa, vẫn nên nói với cậu một chút đi. Đừng bởi vì tình cảm nhất thời mà ảnh hưởng đến việc học sau này. Tôi sẽ không vì bạn đời mà hi sinh tiền đồ của mình, tôi cũng không hy vọng người khác làm chuyện ngu ngốc đó. Đừng để sau này mới hối hận.”

Ninh Tây Cố nở nụ cười thoải mái nói: “Em cũng không hy sinh tiền đồ của mình, em chỉ không muốn làm một công cụ nữa mà thôi, cũng không bỏ học, em vẫn sẽ học tập thật tốt.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Nhưng không phải cậu vốn dĩ muốn đi học ở trường tốt hơn sao? Ở lại thì thật đáng tiếc, có thể tiến lên thì cứ tiến lên.”

Ninh Tây Cố thành thật nói: “Không có tiền. Sau này có cơ hội hẵng nói.”

Thật sự học không giỏi, khuyên học cũng không thành công.

Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, nói: “Cậu hành động theo cảm tính như vậy, may mà không để cho cậu thừa kế, nếu không chắc cậu sẽ hủy hoại hết gia sản mất.”

Ninh Tây Cố cười khẽ, lắc đầu, nói một cách tự tin: “Em tự có tính toán của mình.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh trừng mắt nhìn cậu: “Còn cười sao? Nhìn xem, đã mấy giờ rồi còn chưa đi làm.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn ngồi đó nghĩ. Trong hoàn cảnh bình thường, không phải nên là Ninh Tây Cố buồn bã chán nản ra nước ngoài mấy năm, trở thành Tổng giám đốc Ninh trưởng thành, chững chạc, anh tuấn và giàu có trở về một cách vinh quang, sau đó nói không chừng lại tiếp tục duyên phận trước đó, hoặc cũng có thể chấm dứt hoàn toàn.

Dù sao cô cũng sẽ không chờ Ninh Tây Cố, cô sẽ luôn tiến về phía trước.

Không ngờ tới Ninh Tây Cố lại có thể  từ bỏ gia sản lớn như vậy, chạy đi làm một cậu bé nghèo tự mình phấn đấu, bây giờ sao lại thịnh hành tình tiết này vậy?

Hơn nữa cậu vẫn đang học đại học, trước khi tốt nghiệp còn phải nghèo mất mấy năm, ai mà biết cậu thiếu gia ngốc nghếch này có thể chịu đựng được khó khăn không cơ chứ?

Không biết có phải men rượu hôm qua vẫn chưa biến mất hoàn toàn hay không.

Nhạc Quỳnh Quỳnh đánh giá Ninh Tây Cố, luôn cảm thấy vẫn còn mang theo chút men say, nhìn thế nào cũng thấy sảng khoái và anh tuấn, bây giờ sự kiêu ngạo không còn nữa, rất nhẹ nhàng khoan khoái.

Cô không tự chủ được mà nghĩ, không phải là có kiểu lừa bạch phú mỹ bỏ trốn mang về kết hôn sao? Tại sao cô không thể lừa một người cao phú soái nhỉ?

Vừa mới nghĩ một câu, cô đã tự mắng chính mình, bò nhai lại cỏ hay gì! Thật đáng thất vọng!

Thu dọn xong xuôi.

Cùng nhau xuống lầu, ra ngoài, đi làm.

Ninh Tây Cố nghĩ, đây có lẽ là lần cùng đường cuối cùng rồi.

Cậu phải hỏi được câu hỏi mà hôm qua chưa hỏi xong, nhìn chằm chằm vào con số trong thang máy đang giảm xuống, hỏi: “Nhạc tiểu thư, việc hôm qua em hỏi chị vẫn chưa trả lời em.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh não cá vàng, không nhớ ra, hỏi: “Cái gì cơ?”

Ninh Tây Cố còn căng thẳng hơn cả lúc phỏng vấn xin việc: “Chuyện em có thể bắt đầu theo đuổi lại chị được không. Lần này em nghiêm túc mà bình đẳng muốn theo đuổi chị, lấy việc kết hôn làm điều kiện tiên quyết.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh hơi đỏ mặt, không thể nhìn rõ: “Cậu mới 20 tuổi, có tư cách nói những thứ đó sao? Nói không chừng qua hai năm cậu sẽ không còn thích tôi nữa.”

Ninh Tây Cố nói: “Chắc chắn vẫn thích chị.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh cãi nhau với cậu: “Cậu từ tương lai xuyên tới đây à? Cứ thề son sắt, dám nói bản thân mình có thể luôn thích tôi như vậy?”

Ninh Tây Cố đáp: “Nếu bây giờ không có dũng khí cam đoan với chị, về sau càng không có.”

Lúc này, Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy cậu lại giống như một thiếu niên.

Có sự liều lĩnh, giống như muốn cháy hết mình với tình yêu nồng cháy đã hiến dâng cho cô.

Nhạc Quỳnh Quỳnh hừ nhẹ hai tiếng: “Nói thì thật dễ nghe, vẫn phải xem cậu nói thế nào. Chuyện lúc đó thì đến lúc đó rồi tính.”

Ninh Tây Cố sửng sốt: “Ý chị là hai năm sau em mới được theo đuổi chị sao?”

“Đinh.”

Đã tới lầu một.

Cửa thang máy mở ra.

Nhạc Quỳnh Quỳnh bước nhanh ra ngoài như là bay lên trời cao, tựa như đã sáng tỏ thông suốt, tâm trạng đột nhiên trở nên khoan khoái, một cơn gió thổi qua bên người. Bây giờ tâm trạng của cô rất tốt, bước chân vô cùng thoải mái.

Đi ra khỏi cổng lớn, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, hôm nay là một ngày đẹp trời.

Nhạc Quỳnh Quỳnh dừng bước dưới ánh nắng mặt trời, quay đầu nhìn Ninh Tây Cố đang đuổi theo đằng sau nhưng lại không dám bắt lấy cô. Gương mặt của cô được ánh nắng chiếu vào, đẹp đến vô lý, giống như chính bản thân cô đang phát sáng, đột nhiên nói: “Quên nói với cậu, sinh nhật vui vẻ. Chúc cậu trưởng thành, Ninh Tây Cố.”

“Cảm ơn.” Ninh Tây Cố nói, đây đúng là niềm vui bất ngờ, trái tim của cậu bị cô dày vò lên lên xuống xuống, không thể bình tĩnh được, nó cứ đập loạn thình thịch, rõ ràng lo lắng thấp thỏm không yên nhưng lại giả vờ bình tĩnh hỏi: “Cho nên, rốt cuộc em có thể theo đuổi chị hay không? Cho em một cơ hội xếp hàng cũng được.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh cười cười, thản nhiên nói: “Tôi có thể chấp nhận lời theo đuổi của bất cứ người đàn ông nào trên thế giới này, kể cả người ít tuổi hơn tôi, kể cả bạn trai cũ của tôi.”

Hoàn chính văn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play