Nhạc Quỳnh Quỳnh nói đi xem mắt, tám chín phần là thật. Cô chính là người phụ nữ như vậy, nghĩ đến gì là sẽ làm cái đó, tự do tự tại.
Bao giờ cũng nhanh chóng dứt khoát như vậy.
Ví dụ như sau khi nói chia tay với cậu, lập tức kéo tất cả phương thức liên lạc của cậu vào danh sách đen, ban đầu sót mất Weibo, sau đó vì bài share của cậu mà cũng đã bổ sung vào.
Cô muốn từ bỏ cậu hoàn toàn rồi.
Cho nên hoàn toàn từ chối cậu, đẩy cậu ra bên ngoài thế giới của cô.
Không phải Ninh Tây Cố không nghĩ tới việc đổi một số điện thoại mới để tìm cô, thậm chí còn viết một đoạn văn ngắn, nhưng đến lúc sắp gửi đi thì lại sợ hãi, sợ sau khi gửi đi sẽ càng làm cô thấy chán ghét, bây giờ ngay cả đứng xa xa nhìn cô cũng không thể. Nếu thực sự chọc giận Nhạc Quỳnh Quỳnh thì cô cũng không phải là người dễ bắt nạt, báo cảnh sát hay nộp đơn lên tòa án xin lệnh cấm là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Nhạc Quỳnh Quỳnh trông có vẻ không tim không phổi, thật ra lòng hiếu thắng của cô rất mạnh, đã quyết thì nhất định sẽ không thay đổi.
Cậu không muốn hoàn toàn trở thành người yêu cũ. Ninh Tây Cố nghĩ.
Nhưng bây giờ cậu hoàn toàn không có kế sách gì khả thi. Đến giờ phút này, cậu mới nhận ra, cậu đã quá tự cao tự đại, cậu chưa bao giờ nắm quyền chủ đạo, cho tới lúc này cũng là Nhạc Quỳnh Quỳnh có vẻ ngốc ngốc kia chiếm thế thượng phong. Cậu thua xa Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu vẫn luôn do dự, còn Nhạc Quỳnh Quỳnh làm gì cũng rất kiên định.
Tại sao lại như vậy? Tình huống này hoàn toàn không nằm trong dự kiến của cậu.
Cũng không phải Ninh Tây Cố chưa từng suy nghĩ đến cảnh tượng chia tay của bọn họ, vốn dĩ cậu không cho là mình thực sự thích Nhạc Quỳnh Quỳnh, cho đến bây giờ cậu cũng không thể nói rõ ràng được. Việc này có vẻ như không hợp lý một chút nào, chỉ là đến khi Nhạc Quỳnh Quỳnh muốn chia tay với cậu, tim cậu như bị dao cứa, cho dù như thế nào cũng không muốn chấp nhận.
Nhất định ông trời đã thắt một nút khó gỡ trên sợi dây tơ hồng của bọn họ.
Cho dù như thế nào, cũng phải thay đổi việc này.
Đã hoàn thành kì thi cuối kỳ.
Ninh Tây Cố kìm nén cảm xúc nóng vội để hoàn thành công việc buổi sáng, thời gian nghỉ trưa liền chạy đến công ty Nhạc Quỳnh Quỳnh, lén la lén lút đi vào cửa, định lôi kéo chị gái lễ tân để nghe ngóng tình hình, muốn biết cụ thể tình hình xem mắt của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Rốt cuộc có đi xem mắt không? Cùng với ai? Có mấy người? Nhan sắc như thế nào? … Mẹ nó, trong lòng cậu có một đống câu hỏi muốn hỏi.
Nhưng bên này mới lên tiếng chào hỏi, chị gái lễ tân trước đây vô cùng thân thiết với cậu lộ ra vẻ mặt hoảng sợ giống như đã nhìn thấy tai họa khủng khiếp gì đó, giơ tay lên, ra hiệu từ chối, trực tiếp nói với cậu: “Xin lỗi, tiểu Ninh, Nhạc tổng đặc biệt dặn dò không được để cậu vào, cũng không được nói chuyện với cậu.”
Lúc đó Ninh Tây Cố chịu một lệnh cấm cửa.
Ninh Tây Cố phiền muộn, hỏi: “Chỉ có chị được dặn dò như vậy, hay là những người khác cũng đều như vậy?”
Chị gái lễ tân thở dài, nể tình đã từng được cậu giúp đỡ, nên có lòng tốt nói cho cậu biết: “Nhạc tổng đã nói với tất cả nhân viên trong công ty rồi, ở trên nhóm của công ty, không cho phép ai giúp cậu. Dù sao chúng tôi cũng là đi theo Nhạc tổng, chúng tôi vẫn là đứng về phía Nhạc tổng, thật xin lỗi.”
Ninh Tây Cố thở dài, cúi đầu ủ rũ rời đi.
Cậu mua một suất cơm hộp ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, ngồi ở ghế trống ăn cơm.
Vừa ngồi xuống, bên cạnh liền vang lên âm thanh nũng nịu: “Tiểu Ninh?”
Ninh Tây Cố quay đầu lại nhìn, khá quen mắt, nhưng không nhớ rõ là ai. Ba giây sau cậu mới nhớ ra, hình như là một cô gái ở bộ phận thiết kế của công ty Nhạc Quỳnh Quỳnh, gần bằng tuổi cậu, là đồng hương với Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Cô nàng đi đến bên cạnh cậu, ngại ngùng nói: “Anh có phiền nếu để em ngồi cạnh không?”
Ninh Tây Cố lắc đầu: “Cũng đâu phải chỗ của tôi.”
Cô nàng ngồi xuống, ngại ngùng vén tóc.
Đáy lòng Ninh Tây Cố kêu lộp bộp, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô nàng hỏi: “Hôm nay anh tới công ty có chuyện gì không? Hay là nói thử cho em nghe? Biết đâu em có thể giúp anh.”
Ninh Tây Cố do dự một chút, vẫn hỏi: “… Tôi nghe nói Nhạc Quỳnh… Ý tôi là, hình như Nhạc tổng của mấy người đi xem mắt? Tôi muốn biết chị ấy đi xem mắt thế nào? Cô biết không?”
Cô nàng nói chuyện nhã nhặn, từng câu từng chữ đều cố ý nói thật nhẹ nhàng mềm mại, vừa nghe liền biết không phải là giọng nói trời sinh của cô ta, mà là cố tình làm ra vẻ cường điệu lên, làm cho Ninh Tây Cố nổi hết cả da gà, nhưng vẫn cố chịu đựng nghe cô ta nói: “Em nghe bọn họ nói, Nhạc tổng luôn đi xem mắt. Mấy ngày nay còn có mấy người đàn ông lái xe hạng sang đến đón cô ấy đi hẹn hò, đã có tới ba người khác nhau rồi đấy.”
Sự tức giận trong lòng Ninh Tây Cố trong nháy mắt liền bùng nổ, cậu vừa tức vừa vội, càng nóng vội, bây giờ lại càng không dám tức giận.
Thời gian hai người chia tay càng lâu, cậu càng không có tự tin, càng không tự tin càng không có tư cách nổi giận. Cậu có tư cách gì để nổi giận đây? Bây giờ cậu cũng không phải là bạn trai mà Nhạc Quỳnh Quỳnh thừa nhận…
Ninh Tây Cố lập tức không có khẩu vị, cái gì cũng không muốn ăn.
Cô nàng thấy sắc mặt cậu u ám, thêm mắm thêm muối nói: “Em cảm thấy Nhạc tổng làm như vậy cũng có chút quá đáng, không phải quá có mới nới cũ rồi sao? Em luôn cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng. Mặc dù em không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà anh vẫn một lòng đối tốt với Nhạc tổng như vậy, em nghĩ, chưa chắc đã là lỗi của anh. Cô ấy đối tốt với anh chỉ một chút, còn anh đối với cô ấy thật tốt. Anh rõ ràng là thiếu gia nhà giàu, được nuông chiều từ bé, đổi lại là cô gái khác chắc chắn sẽ không làm thế với anh, anh lại cứ nuông chiều cô ấy như vậy. Chắc chắn là không dễ dàng gì đâu anh nhỉ? Lần trước anh còn giúp em bê đồ, em cảm thấy rất ngượng ngùng, vẫn luôn giữ ở trong lòng. Hay là, sau khi tan làm em mời anh ăn một bữa nhé?”
Ninh Tây Cố vốn đang chìm đắm trong nỗi buồn, nhưng cô gái này vẫn nói blabla không ngừng, giống như con ruồi cứ vo ve bên tai cậu, cậu nghe được một nửa, dứt khoát nghe cho hết.
Sau khi nghe xong cậu cười, nụ cười tức giận.
Cả người như bốc hỏa.
Ninh Tây Cố rất muốn mắng cô nàng một trận, cậu hoàn toàn không cần suy nghĩ, trong nháy mắt trong đầu đã hiện ra rất nhiều lời muốn nói: “Cô hoàn toàn không hiểu Nhạc Quỳnh Quỳnh, cứ thảo mai nói xấu cô ấy trước mặt tôi, bởi vì cô ấy tự thân một mình không dựa vào đàn ông mới có thể làm như vậy. Cô ấy có vốn để làm vậy, cũng không làm cho tôi chán ghét, chỉ có làm cho tôi thích cô ấy, thì thế nào?”
Sau khi đã nghĩ một loạt ở trong đầu, cậu lại không mắng ra, ở nơi đông người cãi lộn rồi mắng chửi người khác quá mất mặt, mà còn là mắng phụ nữ, một người đàn ông như cậu, có hơi kỳ quái.
Cho nên, vẫn nên nói về chủ đề chính trước đi.
Ninh Tây Cố nở nụ cười, nói: “Không cần, bây giờ cô sẽ không muốn mời tôi ăn cơm đâu. Tôi đã cắt đứt quan hệ với gia đình, hiện tại trên người không còn đồng nào, lại còn đang thiếu nợ.”
Sắc mặt của đối phương cứng đờ: “A, vậy…”
Ninh Tây Cố đứng dậy rời đi.
Ném hộp cơm còn thừa một nửa vào trong thùng rác.
Sau khi tan làm.
Cậu quay về trường học.
Cậu xin ở lại trường, như vậy sẽ không cần tốn tiền để thuê nhà, mặc dù đi đường có chút phiền phức, đến công ty phải mất ba mươi phút.
Những bạn học khác đều đã về nhà, chỉ có cậu còn ở lại, cả khu ký túc xá vắng tanh.
Ninh Tây Cố tắm rửa, không sấy tóc.
Cậu ngồi vào trước bàn học, đối diện với tờ giấy viết thư trắng tinh, cầm bút lên, một hồi lâu cũng không thể hạ bút.
Cho dù như thế nào, cậu muốn viết một lá thư, nghiêm túc xin lỗi Nhạc Quỳnh Quỳnh, mặc kệ có được tha thứ hay không. Trong đầu như đống đổ nát, cảm xúc ngập tràn, nhưng cậu lại không biết nên nói từ đâu, viết từ đâu.
Thực ra cậu đã nhận ra từ rất lâu.
Vì sao cậu không nỡ rời bỏ Nhạc Quỳnh Quỳnh như vậy, bởi vì thứ Nhạc Quỳnh Quỳnh thích là chính bản thân cậu, không kể tiền tài, trình độ, gia thế, thậm chí không kể tên họ, chỉ là thích bản thân cậu mà thôi. Cô là người phụ nữ tùy hứng làm bậy, cô thích thứ gì chính là thứ đó, không hề quan tâm đến những thứ khác.
Và cậu cũng biết, có lẽ sau này cậu sẽ không thể gặp được Nhạc Quỳnh Quỳnh thứ hai nữa, cô chính là độc nhất vô nhị.
Cho nên cậu không nỡ, cho dù tẩy não tự thuyết phục bản thân như thế nào cũng không nỡ.
Đầu tiên cậu viết ra cái tên “Nhạc Quỳnh Quỳnh”, suy nghĩ kĩ, đổi một tờ giấy khác, sửa thành “Nhạc Mỹ Lệ”.
Đối với cậu, người cậu thích là Nhạc Mỹ Lệ, cũng là Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu thích cô giả vờ giả vịt thích làm ra vẻ. Ngay cả khi viết xuống cái tên này, Ninh Tây Cố không khỏi tưởng tượng ra khi Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn thấy bức thư này, trước tiên nhất định sẽ hung dữ mắng cậu một câu, vô cùng sinh động đáng yêu.
Chỉ nghĩ đến đây thôi, cậu đã không tự chủ được mà nở nụ cười.
Cười xong, lại càng muốn khóc.
Bỗng nhiên trong lúc đó, cậu lập tức nghĩ thông suốt.
Cậu đang muốn làm gì? Ngăn cản Nhạc Quỳnh Quỳnh đi xem mắt sao? Hay ngăn cản cô tìm bạn trai mới? Vậy việc mà cậu đang làm có khác gì so với Cừu Tuấn và Giang Diệp Sơn không? Vô cùng thiếu tôn trọng người khác.
Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ bỏ mặc cậu, chính là vì sự kiêu ngạo và không tôn trọng của cậu.
Mang thái độ này đi tìm cô, sẽ không thể làm cô hồi tâm chuyển ý, mà chỉ tăng thêm sự chán ghét, làm cho hai bên đều khó chịu.
Mấy chuyện không có thể diện như nổi trận lôi đình rồi chạy tới phá rối buổi xem mắt của cô, cậu không thể nào làm ra được. Cậu thích là Nhạc Quỳnh Quỳnh độc lập, quyết đoán. Dường như, cô vẫn luôn có hình tượng như vậy, từ đầu đến cuối vẫn như một, chưa từng thay đổi.
Cậu cũng không có lập trường đi ngăn cản, vậy sẽ chỉ làm Nhạc Quỳnh Quỳnh càng thêm chán ghét cậu. Cậu không muốn làm tăng thêm sự ghét bỏ, không muốn sau này Nhạc Quỳnh Quỳnh nhắc đến mình cũng là thái độ chán ghét đến cực điểm giống như những người bạn trai cũ khác, cậu vẫn muốn lưu lại vài phần ấn tượng tốt đẹp.
Lại nghĩ, nhưng cậu muốn biết Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ ở bên người đàn ông như thế nào, có ở bên người đàn ông tốt hay không, nếu không cậu sẽ không hài lòng, còn lo lắng cho cô.
Tưởng tượng một hồi, cậu cười nhạo chính mình, cậu lo lắng cái gì chứ? Nhạc Quỳnh Quỳnh trông thì hơi ngốc, nhưng thực ra cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu bản chất của con người, hơn nữa còn rất quả quyết dứt khoát. Nếu là đàn ông xấu, cô sẽ dứt khoát vứt bỏ, giống như vứt bỏ cậu vậy.
Ninh Tây Cố mở Weibo ra.
Lặng lẽ xóa đi bài viết phản bác việc chia tay trên Weibo, trước khi xóa còn do dự một chút, cuối cùng vẫn ấn xuống.
Cuối cùng cậu không thể không thừa nhận bản thân đã thất bại.
Ninh Tây Cố dành cả đêm để viết xong bức thư, đánh trước một bản nháp, viết rồi sửa, sửa rồi lại viết. Sau khi viết xong, cậu dùng bút nghiêm túc chép lên giấy viết thư, từng chữ từng chữ đều viết thật đẹp, sau đó gấp lại, cất vào phong thư.
Bìa viết: Gửi Nhạc thỏ con.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT