Edit: Moon

Beta: Yam

Giọng nói tức giận của Nhạc Quỳnh Quỳnh yếu ớt truyền từ trên tầng xuống: “Mẹ! Không phải con đã nói ở bên ngoài không được gọi con là “Mỹ Lệ” sao?”

“Ầm!”

Tiếng cửa sổ được hung hăng mở ra.

Ninh Tây Cố vùng ra, nhưng lại không thể vùng khỏi bác gái đang cầm lấy tay cậu. Cậu trơ mắt nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh ló đầu ra khỏi cửa sổ. Đầu tiên cô oán giận nói một câu “Ai vậy?”, sau đó cúi đầu xuống liền nhìn thấy Ninh Tây Cố.

Hai người lúng túng nhìn nhau.

Cả hai đều rơi vào trầm mặc.

Nếu như Ninh Tây Cố thực sự có tai và đuôi chó, nhất định lúc này đều sẽ rũ xuống. Ninh Tây Cố lắp bắp: “Xin, xin lỗi.”

Nhưng cậu vẫn dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Nhạc Quỳnh Quỳnh. Cậu không mong đợi có thể có được thân phận gì, cũng không mong đợi được đón tiếp, chỉ là hèn mọn mà hy vọng Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ không trực tiếp nói “Con không quen biết cậu ta”.

Nếu như thế sẽ rất mất mặt.

Về điểm này, Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn nể mặt cậu.

Nhạc Quỳnh Quỳnh hừ lạnh một tiếng, không hề giả bộ không quen biết cậu, nhưng lại giả bộ không biết cậu sẽ tìm tới nhà, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Vẫn là không quá chào đón cậu. Ninh Tây Cố thầm thở dài trong lòng.

Nhưng dù sao cũng được gặp cô một lần. Chỉ cần như vậy, trong lòng cậu đã thỏa mãn, cảm thấy lại có thể đi đối mặt với người bố lạnh như băng của mình.

Ninh Tây Cố nói: “Tôi vừa đi ngang qua, thì nghĩ đến muốn gặp chị một chút…”

Những lời đã nói qua, nói lại một lần nữa.

Nhưng với tư cách là người được tỏ tình, tâm trạng của Nhạc Quỳnh Quỳnh hoàn toàn không giống với lúc trước khi đọc tin nhắn. Đặc biệt là khi cô ở trên cao, Ninh Tây Cố ở phía dưới, nhìn lên cô như thế này, giống như là đang khẩn cầu trước thần linh với một đôi mắt tràn đầy tình ý vậy.

Giống như muốn hiến dâng bản thân cho cô, lại không cầu xin ban cho bất cứ thứ gì.

Cho dù Nhạc Quỳnh Quỳnh có da mặt thật dày, cũng bị ánh mắt sáng rực này thiêu đốt. Cô cũng thực sự đỏ mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn chạy trốn, không muốn đối mặt với Ninh Tây Cố.

Cô nghĩ thầm, nhất định là do bẩm sinh Ninh Tây Cố có một đôi mắt quá đẹp.

Nhạc Quỳnh Quỳnh không được tự nhiên mà nói: “Được, cậu đã gặp được rồi, có thể đi rồi chứ?”

Lại quay sang nói với mẹ cô: “Mẹ, mẹ đừng nắm lấy tay người ta nữa.”

Tim cô đập ngày càng nhanh, thậm chí cảm thấy may mắn khi có mẹ ở bên cạnh. Cô có thể cùng mẹ nói chuyện chuyển đề tài, dời tầm mắt đi để không nhìn tới Ninh Tây Cố.

Ninh Tây Cố vô cùng ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng. Cậu di chuyển bước chân, lại ngẩng đầu lên, không biết phải nói gì, đành nói: “Chị, năm mới vui vẻ.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh tức giận nói: “Không phải cậu đã gửi rồi sao? Máy đọc lại à? Bảo cậu đi mà cậu không nghe thấy à?”

Ninh Tây Cố thất vọng, nhã nhặn lịch sự nói: “Tôi chỉ muốn chính miệng nói lại với chị một lần nữa thôi. Tôi không làm phiền chị nữa, đi đây.”

Nhưng mà lại bị mẹ của Nhạc Quỳnh Quỳnh bắt lại.

Mẹ Nhạc trách mắng con gái: “Sao con lại như thế? Bạn trai tìm đến nhà mà sao thái độ của con lại vậy, tốt xấu gì cũng phải chiêu đãi một chút chứ!”

“Bạn trai?!”

Từ này giống như là một quả bom nổ tung trong đầu Ninh Tây Cố, làm cho mặt cậu đỏ bừng lên: “Dì ơi, cháu không phải là bạn trai của Nhạc Quỳnh Quỳnh. Thật, thật sự không phải như vậy, cháu không có tìm đến đây…”

Nhạc Quỳnh Quỳnh phụ họa, còn từ trên lầu chỉ cậu: “Đúng vậy, đúng vậy. Với lại mẹ xem cậu ta, hai tay trống trơn, cái gì cũng không mang theo, đây là bộ dạng đến thăm nhà sao? Nhìn cũng không giống như đến chúc tết, chiêu đãi cậu ta làm gì?”

Đúng vậy, làm sao cậu lại không mang theo quà tặng cơ chứ? 

Ninh Tây Cố đứng thẳng người. Cậu không thể tin được bản thân lại phạm phải một sai lầm cấp thấp mà nghiêm trọng như vậy, hoàn toàn bị Nhạc Quỳnh Quỳnh dắt mũi, lại quên mất cậu chỉ lén tới gặp cô một lần, căn bản không cần mang theo quà tặng.

Ninh Tây Cố lập tức nói: “Bây giờ em đi mua!”

Mẹ Nhạc nói: “Không cần mua, mua cái gì mà mua, cháu đến là tốt rồi.”

Nói xong, bà liền kéo Ninh Tây Cố vào trong nhà.

Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy không thể ngăn được, vội vã kéo lê dép lê, “Xoạch xoạch” mà chạy xuống dưới tầng.

Ninh Tây Cố vừa vào cửa, Bong Bóng nhìn thấy cậu thì rất nồng nhiệt, liền tiến lên cọ vào chân cậu, cọ qua cọ lại, cọ tới cọ lui.

Rõ ràng là vô cùng quen thuộc với cậu.

Ninh Tây Cố rất muốn chơi đùa cùng chú mèo, nhưng lại không dám.

Cậu lúng túng đứng giữa phòng khách.

Mà bố của Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng nghe thấy tiếng động, đi xuống tầng trước, đang đứng đối diện với Ninh Tây Cố, vẻ mặt giận hờn mà nhìn mèo con.

Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng đã xuống tầng.

Cả gia đình đều đến đông đủ.

Bố Nhạc cũng là người hiền lành, nhiệt tình đối đãi, vừa giận hờn mà nhìn chằm chằm mèo con vừa nói: “Nếu đã đến rồi thì ở lại cùng ăn cơm đi.”

Ninh Tây Cố không dám trả lời, nhìn thoáng qua Nhạc Quỳnh Quỳnh, như là đang chờ đợi chỉ thị của cô.

Tết nhất, đến cũng đến rồi.

Chẳng lẽ lại đuổi nhóc đáng thương này đi?

Làm như cô là người phụ nữ lòng dạ sắt đá vậy. Nhạc Quỳnh Quỳnh dùng thái độ như bị ép buộc, nói: “Đói bụng không? Được rồi, được rồi, ăn một bữa cơm đi.”

Lúc nãy nhìn từ xa, cô đã cảm thấy Ninh Tây Cố có chút đáng thương. Bây giờ nhìn gần, hình như càng đáng thương hơn.

Cô cảm thấy bản thân không phải là cô gái tốt bụng và hay mềm lòng cho lắm, nhưng Ninh Tây Cố luôn làm cô nhớ lại việc nhặt được Bong Bóng.

Bong Bóng vốn là một con mèo hoang, lúc cô nhặt được còn gầy trơ cả xương. Trong một lần vô tình gặp được nó, cô cảm thấy thật đáng thương. Sau khi cho ăn một bữa, mỗi ngày nó đều ngồi trước tiểu khu ăn vạ cô, làm nũng lấy lòng cô.

Cô là một người hết sức keo kiệt, vốn dĩ không muốn chi ra một đồng nào để nuôi mèo.

Nhưng thực sự cho ăn lại sinh ra tình cảm. Cuối cùng khi mùa đông sắp đến, cô vẫn là không nhịn được mà mang Bong Bóng về nhà.

Bố cô nói: “Bố sẽ làm thêm hai món mới.”

Nếu không có khách, bọn họ sẽ hâm nóng lại một ít đồ ăn còn rồi ăn qua loa thôi. Ăn Tết chính là như vậy, làm một lần bữa tối siêu thịnh soạn, sau đó mấy ngày tiếp theo đều ăn đồ ăn còn thừa.

Nhạc Quỳnh Quỳnh thấy mẹ cô đang đánh giá Ninh Tây Cố với vẻ mặt vô cùng hài lòng. Cô biết là mẹ cô lại nổi lên đam mê yêu thích cái đẹp.

Thế nhưng cho dù là người lăn lộn trong giới những người nổi tiếng trên mạng, thậm chí còn gặp được vài ngôi sao nổi tiếng như cô, lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Tây Cố, cũng bị vẻ đẹp của cậu làm mờ mắt.

Nếu không, lúc đầu cô cũng không mê muội đến mức đồng ý một yêu cầu vô lý, không đúng với lẽ thường như vậy.

Bản thân cô cũng bị mê hoặc, làm sao có thể trách mẹ cô không kiên định?

Muốn trách thì chỉ trách Ninh Tây Cố quá đẹp trai, lại rất giỏi giả vờ ngoan ngoãn.

Nhạc Quỳnh Quỳnh không hề cảm thấy Ninh Tây Cố là người thành thật, đặc biệt là có những lúc Ninh Tây Cố còn giả vờ đáng thương. Bây giờ, cô đang vô cùng hoài nghi chuyện mẹ cô gặp được Ninh Tây Cố đều là do cậu tỉ mỉ sắp đặt.

Với người có tâm tư thâm sâu như Ninh Tây Cố, hoàn toàn không phải là không có khả năng.

Ở bên này mẹ Nhạc đang nói chuyện với Ninh Tây Cố vô cùng vui vẻ.

“Cháu đang làm ở đâu?”

“Cháu còn đang đi học…”

“Nghiên cứu sinh à?”

“Là sinh viên ạ…”

“Nhỏ như vậy hả?”

“Cháu có đi thực tập kiếm tiền!”

“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”

“22 ạ.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh liếc mắt, chết tiệt, rõ ràng mới tròn mười chín tuổi, qua năm mới, nhiều nhất cũng tính là hai mươi. Cậu ta còn có mặt mũi cộng thêm hai tuổi?!

Mẹ cô gật đầu: “Vậy cũng được, chỉ kém hai tuổi.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh lập tức vạch trần cậu: “Mẹ đừng nghe cậu ta nói. Cậu ta báo sai tuổi. Cậu ta mới tròn hai mươi tuổi thôi, kém con năm tuổi! Chính là một đứa nhóc.”

Ninh Tây Cố: “Cũng không hẳn là nhỏ, sang năm em đã đến tuổi kết hôn hợp pháp rồi.”

Mẹ cô nghe xong thì ngạc nhiên, nhìn dáng người của Ninh Tây Cố, nói: “Bọn nhóc bây giờ được nuôi dưỡng thật tốt, còn cao như vậy. Cháu là người phương Bắc sao?”

Ninh Tây Cố nói: “Là người phương Nam, quê của cháu ở xx.”

Mẹ cô nói: “Vậy cũng rất xa.”

Lại hỏi: “Gia đình cháu làm gì?”

Ninh Tây Cố nói: “Làm kinh doanh ạ.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh thật sự không thể chịu đựng được nữa. Cô thấy mẹ cô vô cùng hài lòng, chỉ hận không thể giúp cô quyết định luôn người bạn trai này.

Da đầu Nhạc Quỳnh Quỳnh tê dại, thấy không thể ngăn được, liền đi đến bên cạnh Ninh Tây Cố, nói: “Ngồi qua đó một chút.”

Ninh Tây Cố ngoan ngoãn ngồi sang bên cạnh, nhường lại vị trí trung tâm.

Nhạc Quỳnh Quỳnh ngồi xuống ở giữa cậu và mẹ cô.

Ninh Tây Cố ngồi vô cùng ngay ngắn. Cậu ngửi được hương thơm trên người Nhạc Quỳnh Quỳnh, đầu tiên còn ảo giác là cảm xúc nôn nóng, sau một lát, lại cảm thấy trong lòng càng ngứa ngáy.

Đang suy nghĩ thì Bong Bóng nhảy lên đùi cậu. Ninh Tây Cố đành phải chơi đùa cùng chú mèo để giảm bớt cảm giác xấu hổ của bản thân.

Bố của Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng từ phòng bếp qua đây.

Một nhà ba người bọn họ cùng nhau xem TV, chỉ là xem chương trình thời sự thôi mà cũng có thể ông một câu bà một câu, nói chuyện vô cùng náo nhiệt. Không có nội hàm gì cả, nhưng vui vẻ thì không cần có ý nghĩa, bởi vì nó chỉ là vui vẻ.

Ninh Tây Cố cũng chả có mấy lần đến nhà người khác làm khách, càng đừng nói là đến vào ngày lễ như này.

Cậu muốn nói chen vào, lại không có cách nào để tham gia, cảm thấy thật sự rất hâm mộ bầu không khí của gia đình Nhạc Quỳnh Quỳnh. Chỉ ngồi ở chỗ này đã đủ làm cho cậu cảm thấy thỏa mãn, cũng làm cậu không nhịn được mà suy nghĩ. Khó trách Nhạc Quỳnh Quỳnh là một cô gái mỏng manh lại tỏa nắng như vậy, là do cô lớn lên trong hoàn cảnh tràn ngập yêu thương.

Các món ăn trên bàn cơm của nhà họ Nhạc không phải là cao lương mỹ vị gì, chỉ là những món ăn gia đình mà thôi. Một nồi canh gà, một đĩa rau xanh nóng hổi, cùng ba món mặn và hai món chay.

So với ngày hôm qua ăn cơm ở nhà cùng bố, Ninh Tây Cố lại cảm thấy hôm nay ngon miệng hơn nhiều. Cậu ăn sạch bát cơm trong một hơi, không đủ no, ngượng ngùng muốn xin thêm bát nữa.

Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn cậu một chút, rồi đưa tay ra trước mặt cậu: “Đưa bát cho tôi.”

Ninh Tây Cố nào dám nhờ cô giúp mình xới cơm, giống như lúc cậu ở nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh, đều là cậu… Không đúng, Nhạc Quỳnh Quỳnh không ăn bát cơm thứ hai, cậu cũng chưa từng xới bát thứ hai cho Nhạc Quỳnh Quỳnh, chỉ từng lấy cho cô bát canh thứ hai.

Ninh Tây Cố vội vàng nói: “Để tôi tự làm.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh hừ một tiếng.

Mẹ Nhạc lại rất nhiệt tình: “Không sao đâu, tiểu Ninh, muốn ăn thì ăn đi, không cần phải khách sáo.”

Ninh Tây Cố ăn hai bát cơm mà chỉ no một nửa. Cậu vẫn là không có mặt mũi nào ăn cơm điên cuồng ở nhà người khác.

Cơm nước xong xuôi, cậu còn chủ động nói: “Cháu giúp dì thu dọn bát đũa.”

Mẹ Nhạc từ chối vài câu, nhưng Ninh Tây Cố vẫn kiên trì, thế là đành để cậu làm.

Mẹ Nhạc quay sang, kéo con gái nói: “Tuy rằng tuổi còn hơi nhỏ, nhưng không phải rất ngoan sao? Thời buổi này đều là con dâu đến nhà giúp đỡ làm việc nhà, mẹ căn bản chưa từng nghe nói có chàng trai nào đến thăm nhà bạn gái lại tranh làm việc nhà.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh có chút đắc ý, không nhịn được mà khoe: “Đều là do con dạy dỗ.”

“Lợi hại.” Mẹ cô tấm tắc khen ngợi: “Thằng bé thường đến nhà con à? Đi nhiều đến nỗi quen làm việc nhà luôn rồi?”

Lúc này, Nhạc Quỳnh Quỳnh mới phát hiện mình đã lỡ miệng, liền vội vàng ngậm miệng lại.

Mẹ cô lại nói: “Tối muộn rồi, nhà thằng bé còn rất xa, hay là cho cậu ấy ở lại đi. Cũng không phải là không có phòng cho khách.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh hơi do dự, nhưng vẫn nói: “Không cần đâu.”

Nếu đồng ý, cô có cảm giác như  đã rơi vào cái bẫy của Ninh Tây Cố!

Ninh Tây Cố dọn dẹp xong bát đũa.

Mẹ Nhạc còn lấy một cái túi lớn, nhét vào cho Ninh Tây Cố thật nhiều sủi cảo, bánh hấp, điểm tâm tự làm, vv để cậu mang về ăn.

Ninh Tây Cố càng thêm xấu hổ. Đột nhiên chạy đến nhà ăn một bữa không trả tiền thì thôi đi, thế mà cậu còn mang đồ ăn về.

Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Mẹ tôi cho cậu thì cậu cứ lấy đi.”

Ninh Tây Cố nhận lấy, nói cảm ơn. Cái túi vô cùng lớn, có hơi nặng, kéo xuống làm đau tay, nhưng cậu vẫn nắm thật chặt.

Cậu rất thích, dự định sẽ ăn hết toàn bộ.

Ninh Tây Cố cứ như vậy xách theo một túi đồ ăn lớn, cùng Nhạc Quỳnh Quỳnh đi ra ngoài.

Bên ngoài, tuyết đã bắt đầu rơi.

Giẫm lên tuyết sẽ có tiếng kêu khe khẽ như vò tờ giấy.

Nhạc Quỳnh Quỳnh có chút không vui, hỏi: “Có phải cậu cố tình tính kế tôi hay không? Con người cậu quá tâm cơ, lúc nào cũng như vậy, còn tôi thì ngốc, tôi không tính kế được cậu.”

Bước chân Ninh Tây Cố dừng lại, xoay người, nghiêm túc nhìn cô.

Nhạc Quỳnh Quỳnh hơi sợ hãi: “Cậu, cậu lại muốn làm gì?”

Ninh Tây Cố nói một cách thật chân thành: “Nhạc Mỹ Lệ, đúng là tôi thường có ý xấu với chị. Tôi cũng thừa nhận tôi không phải là người hoàn toàn chính trực, có một lúc nào đó tôi đã tính kế, cố ý muốn tiếp cận chị.”

“Nhưng lần này chắc chắn không phải.”

“Lần này tôi thật sự bởi vì muốn gặp chị nên mới đến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play