Tim Ninh Tây Cố như nghẽn lại, đầu nóng lên, mấy lần mở khung chat với Nhạc Quỳnh Quỳnh định hỏi cô, không phải hôm đó cô đã chụp rất nhiều ảnh của cậu sao?
Nhất là vào buổi chiều, hai tay cậu cầm đầy đồ, toàn là những thứ Nhạc Quỳnh Quỳnh mua, không có cách nào để cầm máy ảnh nữa, thành ra Nhạc Quỳnh Quỳnh tự mình chụp.
Cho nên, vì sao trong vlog lại hoàn toàn không có bóng dáng của cậu? Có thể nhận ra là có thợ chụp ảnh, nhưng tất cả chỉ có vậy, như thể cậu thực sự chỉ là một nhân viên bình thường không quan trọng.
Ninh Tây Cố xem đi xem lại.
Mẹ nó, thực sự ngay cả cái bóng cũng không có, hoàn toàn là buổi diễn của một mình Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏm dáng.
Khi ăn tráng miệng, bọn họ còn gọi phần dành cho cặp đôi nữa đó!!
Kết quả là trong video chỉ xuất hiện phần của Nhạc Quỳnh Quỳnh thôi.
Viết rồi xóa, xóa rồi viết, cuối cùng Ninh Tây Cố vẫn quyết định không hỏi.
Cậu cảm thấy chuyện này không đúng lắm. Nếu cậu truy hỏi thì không phải thành ra cậu mới là người gấp gáp sao? Không đúng, rõ ràng là Nhạc Quỳnh Quỳnh mới là người một hai đòi chụp cậu cho bằng được.
Ninh Tây Cố coi đi coi lại cái video ít nhất năm sáu lần, cậu mới thấy tên mình được Nhạc Quỳnh Quỳnh ghi ở mục nhân viên công tác [Thợ chụp ảnh/ Tiểu Uông Tử]
… Cái quỷ gì thế này!
Cậu mà chỉ được coi như thợ chụp ảnh thôi sao? Cho dù không tính là bạn trai chính thức, cũng không thể nói rõ cậu là trai bao, chí ít cũng là bạn khác giới thân thiết chứ? Vậy mà má nó, cô chỉ viết vẻn vẹn là thợ chụp ảnh, còn không để tên cậu.
Thôi! Dẹp đi, không hỏi.
Ninh Tây Cố đang nghĩ nghĩ thì trượt tay bấm gửi tin nhắn, tiếng “Biu” vang lên, trên khung chat lập tức hiện dòng chữ: “Vì sao trong video không có tôi?”
Ninh Tây Cố hít thở không thông, cậu ngây ra vài giây, vừa muốn biết Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ trả lời thế nào, lại vừa cảm thấy hỏi xong thì cũng mất hết cả thể diện rồi.
Ninh Tây Cố vừa đặt ngón tay lên tin nhắn muốn thu hồi.
Di động liền rung lên.
Có tin nhắn mới.
[Nhạc thỏ con]: “Hả? Vì sao phải có cậu? [Lau mồ hôi]”
Cô nói những lời này một cách hợp tình hợp lý biết mấy!
Ninh Tây Cố ngơ ra một lúc, cơn tức giận bùng lên: [Vì sao không có tôi? Chúng ta cùng nhau đi công viên giải trí, lúc chụp ảnh cũng là hai người chúng ta.]
“Chị nói góc nhìn của bạn trai mà.]
[Nhạc thỏ con]: [Trời ơi, tôi nói là góc nhìn bạn trai chứ không phải bạn trai.]
[Tiểu Ninh à, chẳng lẽ cậu còn không tự ý thức được à? Cậu là trai bao được tôi bao nuôi chứ không phải bạn trai, cậu có tư cách gì mà yêu cầu tôi chứ?]
[Ở bên ngoài, tôi vẫn là một quý tộc độc thân đó. Tôi không muốn mọi người nghĩ rằng tôi lại có bạn trai nữa. Huống hồ, cậu cũng không phải.]
[Cậu an phận thủ thường một chút đi được không?]
[Đừng ỷ vào việc tôi tốt với cậu một chút mà hếch mũi, thật sự cho rằng mình là bạn trai tôi. Cậu chỉ là người mua vui cho tôi thôi, rõ chưa?]
Mấy lời này cũng quá chói tai.
Làm người khác đau lòng quá mà.
Bộ não đang phát nóng của Ninh Tây Cố lạnh đi hoàn toàn. Cậu nghĩ, Nhạc Quỳnh Quỳnh vốn là loại phụ nữ như vậy mà? Mà cậu đang nghiêm túc chuyện gì vậy?
Cậu hiểu rõ nguyên tắc này nhưng vẫn thấy tức giận.
Đây lần đầu tiên Ninh Tây Cố dám không trả lời, tin nhắn cuối cùng của cuộc trò chuyện giữa bọn họ đang dừng ở tin nhắn của Nhạc Quỳnh Quỳnh gửi.
Cậu giận dỗi hai ngày, áp suất không khí thấp đến đáng sợ, ngay cả bạn cùng phòng lẫn bạn học đều không dám nói chuyện với cậu.
Ngày hôm sau, bạn học rủ cậu đi chơi bóng chuyền. Ninh Tây Cố thường chơi ở vị trí chuyền 2, nhưng hôm đó cậu lại giành bóng của chủ công, tấn công liên tiếp bằng những cú đập bóng uy lực. Tiếng bóng đập xuống sàn “Bịch bịch bịch” như muốn bay thẳng lên khán đài vậy.
Nhưng lại thua vì chiến thuật không làm tốt.
Trận đấu chỉ mang tính chất giải trí và thư giãn. Đồng đội cũng không trách, cũng không dám chọc cậu. Có người có quan hệ tương đối tốt với cậu hỏi: “Hôm nay cậu bị sao vậy? Ăn phải thuốc nổ hả?”
Ninh Tây Cố đen mặt, nói: “Không phải.”
Sau khi chạy quanh sân bóng, Ninh Tây Cố nhễ nhại mồ hôi. Cậu thấy phiền phức nên trực tiếp vén vạt áo thể thao lên lau mồ hôi trên mặt, lộ vòng eo và cơ bụng săn chắc.
Sau khi vận động, cả người cậu tỏa ra hơi nóng, như hormone bốc hơi nồng đậm, so với dáng vẻ hào hoa phong nhã thường ngày, cậu càng có sức hút của một người đàn ông hơn, nhưng không quá khác so với trước đây.
Ninh Tây Cố để ý có người đang nhìn mình, ngước mắt lên thì thấy mấy nữ sinh trên khán đài đang nhìn về phía bên này.
Tâm trạng của Ninh Tây Cố lúc này không tốt, trợn mắt nhìn người khác rất hung dữ, các nữ sinh đều sợ hãi bỏ đi.
Bạn học vỗ vỗ cậu mấy cái và nói: “Mặt cậu dữ quá. Nếu không dữ như vậy thì có lẽ bọn họ đã đến xin WeChat của cậu rồi đó.”
Ninh Tây Cố cười ha hả hai tiếng, cậu cũng không bận tâm những người phụ nữ khác có coi trọng mình hay không, họ chỉ là những người qua đường mà thôi.
So với việc thu thập nhiều người phụ nữ mà cậu không thích, cậu càng muốn chinh phục một người phụ nữ mình cảm thấy hứng thú, hơn nữa rất nhiều đàn ông không có cách nào có được.
Giải được câu hỏi khó mà mọi người không làm được, không phải càng có cảm giác thành tựu hơn sao?
Ninh Tây Cố nghĩ theo cách này, ngược lại cảm thấy mình đã nghĩ thông những chuyện vướng mắc trong lòng mấy ngày nay.
Vừa vặn thấy tin nhắn của Nhạc Quỳnh Quỳnh gửi đến: [Cậu càng ngày càng lớn mật rồi nhỉ? Một ngày rồi, dám không trả lời tin nhắn của tôi. Nếu không trả lời nữa, tôi sẽ sa thải cậu.]
[Tôi sẽ đổi hình đại diện đôi ngay bây giờ.]
Cô thực sự là một cô gái thích làm càn và không biết sợ là gì, Ninh Tây Cố nghĩ vậy nhưng vẫn trả lời lại: [Làm sao dám chứ?]
[Chẳng lẽ tôi không được phép dỗi hai ngày à?]
Nhạc Quỳnh Quỳnh gửi một icon đầu mèo đang nằm, dáng vẻ ung dung nhàn nhã và hờ hững, Ninh Tây Cố cảm thấy mình thực sự bị coi là món đồ chơi.
[Nhạc thỏ con]: [Có thể nha]
[Vậy bây giờ cậu giận đã đủ chưa?]
Ninh Tây Cố trả lời: [Đủ rồi.]
[Chị ơi, tôi có thể đến công ty thăm chị thường xuyên được không? Tôi không cần lương đâu, tôi chỉ muốn gặp chị nhiều hơn thôi.]
Bước sang tháng mười hai âm lịch, tháng cuối cùng của năm.
Đó là thời gian công việc bận rộn nhất.
Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn còn nhớ năm ngoái cô bận sấp mặt, không hiểu sao năm nay mọi việc lại suôn sẻ. Lại thêm Ninh Tây Cố xung phong phụ cô vào những buổi chiều không có tiết. Sắp thi cuối kỳ nên không có tiết, mọi người phải tự ôn tập nội dung đề thi.
Ngay từ đầu Nhạc Quỳnh Quỳnh còn hỏi cậu: [Cậu không cần ôn tập sao?]
Ninh Tây Cố dùng vẻ mặt học bá thờ ơ nói: [Ngày thường nghe giảng và ghi chép đầy đủ, không điểm thấp được đâu.]
Dáng vẻ thanh cao ấy lại xuất hiện. Nhạc Quỳnh Quỳnh thầm tặc lưỡi. Hễ thấy Ninh Tây Cố mang dáng vẻ đó là cô liền muốn bắt nạt cậu, nhạo báng cậu.
Không phải muốn theo đuổi tôi chắc? Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ. Cậu muốn tới thì tới đi, để cô xem cậu một tâm làm hai việc như thế thì có thụt lùi hay không.
Tuy Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy Ninh Tây Cố không đến mức sẽ rớt môn nhưng sức người có hạn, nếu chạy đến chỗ cô làm việc bán thời gian thì kỳ thi chắc chắn sẽ không tốt được.
Cô cũng không khuyên can Ninh Tây Cố. Hồi còn đi học, cô rất ghen tị với những người có thiên phú như vậy, cũng chẳng thấy bọn họ học mấy mà cứ nhẹ nhàng thi được điểm cao. Cô thì ngốc thôi rồi, thức khuya học bài mà điểm vẫn không ra gì, tức muốn chết luôn.
Ninh Tây Cố muốn đến làm việc cũng tốt, vừa hay cô cũng đang thiếu nhân lực.
Cô sẽ chống mắt lên nhìn, chờ đến lúc Ninh Tây Cố thi rớt sẽ khinh bỉ cậu sau, xem cậu còn thanh cao kiêu ngạo nữa không.
Để thuận tiện cho việc đi làm, đôi khi không kịp trở về, Nhạc Quỳnh Quỳnh dứt khoát để Ninh Tây Cố trú ngụ tại sô pha nhà mình luôn, thuận tiện còn có thể thu dọn vệ sinh và nấu cơm giúp cô.
Cô cũng không biết sao lại thế này, bất giác cô đã quen với việc Ninh Tây Cố ở lại nhà mình, có lẽ vì cậu quá ngoan đi.
Cuối tuần rảnh rỗi không phải đến công ty thì cô lại phải edit video.
Ninh Tây Cố dọn dẹp phòng sạch sẽ, ngay cả mèo nhỏ cũng được chải chuốt sạch sẽ. Cậu không muốn bị đuổi về trường nên hỏi: “Còn gì cần tôi làm nữa không?”
Nhạc Quỳnh Quỳnh đeo kính không độ chống ánh sáng xanh, cũng không thèm nhìn cậu một cái, nói: “Vậy cậu đi đổ rác đi, sau đó không có chuyện gì có thể ôn bài để thi cuối kỳ cho tốt.”
Ninh Tây Cố mang túi rác xuống lầu vứt.
Lúc vào thang máy còn có một bà cụ nhìn anh cười hiền từ, như đang khen ngợi anh là một người đàn ông tốt, yêu thương vợ đảm việc nhà, làm Ninh Tây Cố ngại đỏ mặt.
Nơi đổ rác ở tiểu khu của Nhạc Quỳnh Quỳnh hơi xa, cô lại não cá vàng dữ lắm, còn thêm có tài năng đặc biệt là tạo rác nữa, thành ra nhà lúc nào cũng dồn cả đống túi rác không vứt, hễ thấy là Ninh Tây Cố đều đem quăng dùm cô.
Cậu không biết từ lúc nào mà mình càng ngày càng quen tay. Cậu hoảng hốt, có cảm giác thêm một thời gian nữa là mình cũng có thể thi lấy chứng chỉ tư cách dọn vệ sinh rồi.
Ninh Tây Cố vứt rác xong thì quay về.
Trước thang máy, có một người đàn ông đang đứng đợi thang máy chung với cậu, nhìn quen quen nhưng nhất thời cậu không nhớ ra đã thấy ở đâu.
Thang máy đến lầu một.
Hai người cùng nhau vào thang máy.
Ninh Tây Cố chưa kịp bấm tầng sáu nhà Nhạc Quỳnh Quỳnh thì người đàn ông kia đã nhanh tay bấm trước.
Ninh Tây Cố ngớ người, quay đầu nhìn đối phương, cậu nhớ ra rồi.
Không phải là người đàn ông ngày đó dây dưa với Nhạc Quỳnh Quỳnh ở quán bar sao? Là gã bạn trai cũ của Nhạc Quỳnh Quỳnh.
Ninh Tây Cố làm công tác chuẩn bị một chút, chủ động bắt chuyện: “Anh là Cừu Tuấn tiên sinh phải không?”
Đột nhiên được chào hỏi, Cừu Tuấn quay lại nhìn cậu: “Cậu là…?”
Cừu Tuấn nhìn vài lần mới nhớ ra, lúc nãy do anh ta không quan tâm người kế bên là ai. Đây không phải là chàng trai chụp ảnh chung với Nhạc Quỳnh Quỳnh ở trên vòng bạn bè đó sao? Khoan đã, anh ta tưởng cậu đã bị Nhạc Quỳnh Quỳnh đá từ lâu rồi chứ.
Ninh Tây Cố lịch sự cười, dùng giọng nói thanh cao như có như không quen thuộc của cậu, quái gở nói: “Tôi là bạn của Nhạc Quỳnh Quỳnh, nhưng mà cuối tuần tôi sẽ đến nhà cô ấy ở. Trùng hợp thật đấy. Nhưng mà sao tôi không nghe cô ấy nói là hôm nay cô ấy có hẹn với anh nhỉ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT