Trans: Vương Linh

Beta: Yam

Chín giờ rưỡi sáng.

Nhạc Quỳnh Quỳnh khiêm tốn đến công ty.

Ninh Tây Cố ngồi ở vị trí cầm lái, sau khi đỗ xe xong thì lập tức xuống xe vòng qua ghế phụ mở cửa cho cô. Cậu đã làm hết chức trách của một người trợ lý, cũng đã làm tròn vai trò của một người bạn trai giả.

Nhạc Quỳnh Quỳnh cười hì hì nói: “Yo, còn giúp tôi mở cửa cơ à?”

Nói xong cô lại bắt đầu màn diễn xuất nhập vai vào một nữ minh tinh yêu kiều của mình. Lúc bước ra thì phải đưa đôi chân dài phối với cái quần thể thao ra trước, chạm đất, lưng hơi hơi cong, đoan trang ưu nhã xuống xe, hất hất mái tóc, đứng đó làm dáng.

Ninh Tây Cố cảm thấy vừa mắc cười vừa không biết nên nói gì.

Nhạc Quỳnh Quỳnh còn dùng ngón tay kéo kéo vành mũ, cô ngẩng đầu nhìn Ninh Tây Cố khen ngợi: “Cậu trợ lý này khá lắm.”

Ninh Tây Cố nhịn cười: “Cảm ơn sự khen ngợi của bà chủ.”

Ninh Tây Cố lại thật sự cầm túi đi theo sau lưng Nhạc Quỳnh Quỳnh. Cậu nghĩ, cậu không giống như trợ lý của một bà chủ, mà là trợ lý của một nữ minh tinh.

Nhạc Quỳnh Quỳnh nhỏ giọng nói với cậu: “Nhờ cái ảnh chụp lúc trước tôi đăng trong vòng bạn bè, nên mọi người trong công ty đều biết đến sự tồn tại của cậu. Cậu nhớ kỹ thân phận của mình đừng để lộ sơ hở nào đấy.”

Ninh Tây Cố giả bộ vô cùng tự nhiên nói: “Vậy bây giờ chúng ta vẫn đang ở giai đoạn tìm hiểu hay sao? Hay là tôi đã là cậu bạn trai của chị rồi? Tôi cảm thấy kịch bản có thể phát triển lên một chút.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh liếc mắt nhìn cậu, hừ khẽ một tiếng: “Cậu nghĩ gì thế? Tôi dễ theo đuổi như thế à? Nhất định vẫn còn ở giai đoạn tìm hiểu, cậu theo đuổi tôi nhưng vẫn chưa thành công, cho nên theo tôi tới công ty luôn.”

“Tôi là bà chủ, bình thường nhờ bạn bè đến giúp cũng bình thường.”

Ninh Tây Cố mím môi, không thể làm gì khác hơn là gật đầu… Thực ra thì với tình huống hiện tại, kịch bản này đối với cậu cũng không tồi.

Hai người đứng đợi trước cửa thang máy của tầng hầm.

Ninh Tây Cố nhìn mấy con số nhảy trên bảng hiển thị, tâm trạng cũng căng thẳng theo, không biết công ty của Nhạc Quỳnh Quỳnh trông như thế nào nhỉ?

Còn đang suy nghĩ thì cậu đã nghe thấy giọng nói vô cùng tự hào của Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Bây giờ chị đây dẫn cậu đến công ty chị tham quan, nhớ là vào đây thì phải gọi tôi là “Nhạc tổng”.”

Trong mắt Ninh Tây Cố thì bây giờ cô chẳng khác gì một con mèo nhỏ đang cố khoe khoang bản thân có một con cá khô, trông cực kỳ đáng yêu, thế nên cậu cũng phối hợp nói: “Được, Nhạc tổng.” 

Nhạc Quỳnh Quỳnh rất thích người khác gọi cô là “Nhạc tổng”, nghe rất đã tai, còn có cảm giác rất giàu có.

Nhạc Quỳnh Quỳnh rất có lòng tin mà đi khoe công ty của mình. Lúc đầu cô chỉ thuê được một phòng làm việc nhỏ, toàn bộ công ty cũng chỉ có bảy tám người, sau đó cửa tiệm từ từ thăng hạng vàng, nhân viên cũng càng ngày càng nhiều. Sau đó lại được thăng lên hạng kim cương, có hơn một triệu khách hàng quan tâm*, đến bây giờ công ty đã có khoảng ba mươi người rồi.

(*Trên taobao có xếp hạng cửa hàng, mình nhớ không nhầm là 1 triệu follow là được hạng kim cương, năm trăm nghìn thì là hạng vàng thì phải.)

Cho dù không thể nào so với các công ty lớn, thế nhưng cô mới là một cô gái hai mấy tuổi, có thể có một công ty nhỏ đâu vào đấy, thu nhập hàng năm trên ngàn vạn thế này, đã là rất tốt rồi.

Cô tự mình cảm thấy rất tốt, cảm thấy bản thân thật sự vô cùng giỏi!

Chẳng lẽ lại không được khoe khoang với Ninh Tây Cố? Dù sao cậu ta cũng chỉ mới là một cậu học sinh chưa bước ra xã hội, không nhìn thấy thế sự… Nghĩ như vậy, Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng có chút lo lắng. Cô là một phú bà thường thích khoe tiền của, lỡ đâu Ninh Tây Cố mơ tưởng đến tiền của cô thì phải làm sao? Nhưng bản tính trước nay của cô đều là vậy, thôi thì cứ khoe trước đi rồi tính sau.

Cảm nghĩ đầu tiên của Ninh Tây Cố về công ty của Nhạc Quỳnh Quỳnh là: nhỏ, nhỏ thật.

Cậu cũng chưa đến được bao nhiêu công ty, chỉ mới đến công ty tổng bộ của gia đình mình được xây dựng ở thành phố Y nước A một hai lần. Hơn nữa mục đích chỉ là đi gặp bố nên cậu dùng luôn thang máy cá nhân, chưa từng đến xem khu làm việc của nhân viên.

Nhạc Quỳnh Quỳnh đột nhiên dẫn theo một cậu bạn đẹp trai đến công ty khiến nhân viên trong công ty nổi máu tám chuyện hừng hực, ánh mắt không nhịn được mà cứ len lén quan sát hai người họ.

Nhạc Quỳnh Quỳnh thật sự quá nở mày nở mặt. Dưới ánh mắt của mọi người, cô dẫn Ninh Tây Cố đi rêu rao khắp nơi.

Cảm xúc bây giờ của Ninh Tây Cố rất vi diệu.

Không phải là cảm giác mất mặt mà ngược lại còn có chút vui vẻ, hành động này của Nhạc Quỳnh Quỳnh giống như đang xem cậu là một món bảo bối gì đó có thể khiến người khác hâm mộ vậy.

Từ bé đến lớn cậu chưa bao giờ có được cảm giác như vậy.

Cậu luôn cho rằng mình cũng được tính là ưu tú, một người ưu tú bình thường, cho nên không thể nào chạm tới tiêu chuẩn con cưng của trời được. Bố không khen ngợi cậu, mẹ cũng chỉ mong cậu có thể bình an khoẻ mạnh. Đây là lần đầu tiên cậu được người khác dắt đi khoe khoang như này.

Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không khách khí với cậu chút nào, dẫn cậu đến phòng làm việc, sau đó bắt đầu chỉ huy cậu làm mấy việc lặt vặt.

Ninh Tây Cố pha trà rồi lại sắp xếp lại văn kiện trên bàn cho cô.

Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng không rảnh rỗi mà vội vàng đi mở cuộc họp.

Đương nhiên Ninh Tây Cố không thể vào trong phòng họp được, cậu chỉ có thể len lén nhìn qua một cái khe hở trên cửa lá sách mà thôi. Nhạc Quỳnh Quỳnh treo mũ lên, ngồi ở vị trí chủ tọa, nhưng lại hoàn toàn không có dáng dấp của một người sếp. Cô rất tự nhiên thảo luận với mọi người, không quá nghiêm túc, chốc chốc cô lại cười một cái, không biết có phải cô đang kể chuyện cười không mà mọi người xung quanh cũng cười theo.

Bầu không khí thảo luận rất nhẹ nhàng, tự do và vui vẻ.

Cũng không có ai kiếm cớ chuồn hay cảm thấy sốt ruột gì cả, tất cả mọi người đang nghiêm túc bày mưu tính kế vì sự phát triển của công ty.

Ninh Tây Cố nhìn trộm được một hồi.

Hình như Nhạc Quỳnh Quỳnh không nhịn được nữa mà đột nhiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt như hờn dỗi liếc cậu một cái, như thể đang yêu kiều mà trách cứ cậu: đừng nhìn trộm nữa!

Ninh Tây Cố không những không cảm thấy ngại hay xấu hổ vì hành động lén lút của mình, ngược lại cậu còn cố ý cười với cô một cái rồi mới rời đi.

Điện thoại di động rung lên.

Ninh Tây Cố cúi đầu nhìn, cậu nhận được một tin nhắn mới do Nhạc Quỳnh Quỳnh gửi tới: “Nếu rảnh quá không có việc gì làm thì tưới nước cho mấy chậu cây trong phòng làm việc của tôi đi, không có bình nước nên tôi toàn dùng ly tưới nước cho chúng thôi, cứ trực tiếp dùng ly nước là được!”

Ninh Tây Cố trở về phòng làm việc của Nhạc Quỳnh Quỳnh. làm theo lời cô nói.

Trên ban công bên cửa sổ phòng làm việc của Nhạc Quỳnh Quỳnh có trồng một cây hoa hướng dương, bông hoa đã lớn bằng bàn tay của một đứa bé, còn có một cây bạc hà, nhìn dáng vẻ lộn xộn của nó là biết bình thường cô hay thuận tay bứt lá nó. Còn có rất nhiều loại sen đá khác nhau được bày ở đó.

Trông có vẻ không được tươi tốt lắm, xem ra là do bình thường chủ nhân của nó cũng chẳng mấy để tâm.

Sau khi Ninh Tây Cố tưới xong nước cho từng cây thì lại nhận được một tin nhắn khác, là do bạn cùng phòng gửi đến: [Hôm nay cậu có về trường không?]

Ninh Tây Cố: [Có.]

Bạn cùng phòng hỏi: [Mấy giờ về?]

Ninh Tây Cố: [Chưa biết nữa, bây giờ đang làm thêm, phải xem bao giờ sếp cho về.]

Cậu suy nghĩ một lúc lại nhắn thêm: [Cũng có thể tối nay tôi không về trường.]

Hy vọng là vậy.

Bên phía Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng đã họp xong, mọi người đang sắp xếp lại tài liệu để phòng ban nào về phòng ban ấy.

Trưởng phòng phòng tiêu thụ, Tiểu Linh có quan hệ khá tốt với Nhạc Quỳnh Quỳnh không nhịn được nữa mà hỏi: “Sếp à, cậu trai hôm nay chị dẫn tới chính là người bạn nhảy đi cùng chị trong buổi tiệc đêm giáng sinh đúng không? Đã lừa được người ta đến tay chưa? Đẹp trai quá đi.”

Mấy lời mà cô viết trong bài viết đăng trong vòng bạn bè hôm giáng sinh khá mập mờ, thế nên bị người khác hiểu nhầm là người quen được trong buổi tiệc giáng sinh cũng không lạ.

Lòng hư vinh của Nhạc Quỳnh Quỳnh nhanh chóng lan rộng tựa như bọt nước lan ra trên sóng biển: “À~ không phải đâu, chỉ là bạn bè mà thôi. Hơn nữa cũng không phải quen biết từ bữa tiệc đó mà là bọn chị quen nhau từ trước, hôm đó chị đặc biệt dẫn cậu ấy tới buổi tiệc đó.”

Cái cách mở đầu này khiến các cô nàng ngửi thấy ngay có chuyện để tám, tựa như ong tìm thấy mật, bọn họ nhao nhao tiến tới hỏi: “Sếp à, cậu đẹp trai đó tên gì vậy? Không phải là xuất thân từ làng giải trí đó chứ?”

“Uầy, đáng tiếc là chúng ta không làm đồ nam, nếu không vừa hay có thể để cậu ta làm người mẫu…”

“Ý kiến hay, tuy là chúng ta chụp đồ nữ nhưng mà trong ống kính xuất hiện một anh đẹp trai làm nền cũng tốt, nói không chừng còn thu hút được nhiều khách hàng nữ hơn đấy.”

“Sếp, có thể nhờ bạn của chị chụp hộ không? Bao nhiêu tiền vậy? Với sắc đẹp như vậy căn bản không cần phỏng vấn, trực tiếp kéo đi thay quần áo rồi chụp là được.”

“Thật sự là không muốn làm ngôi sao à? Dựa vào khuôn mặt của cậu ấy, nói không chừng sẽ nổi tiếng đấy, đến lúc đó chúng ta được hời lớn rồi ha ha ha.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh làm ra vẻ hời hợt nói: “Thật sự không phải, cậu ấy không có hứng thú với giới giải trí, cậu ấy chỉ là một phú nhị đại bình thường đang học đại học mà thôi.”

Mọi người: “Wow, còn là sinh viên à? Quả nhiên là chỉ cần bảo dưỡng tốt thì chồng mình bây giờ có khi còn đang thi đại học…”

Nhạc Quỳnh Quỳnh suýt chút nữa đã mở miệng mắng người rồi: “Tôi đây cũng xinh đẹp như hoa như ngọc đấy được không hả? Được rồi, được rồi, mau về làm việc đi.”

Chỉ có điều lúc mà Nhạc Quỳnh Quỳnh thật sự nhập tâm vào làm việc thì cũng chẳng có thời gian đâu mà quan tâm đến Ninh Tây Cố, cô cũng không ôm tâm thế chờ mong gì với Ninh Tây Cố. Nhưng trong buổi sáng hôm nay, tất cả những công việc mà cô giao cho Ninh Tây Cố làm đều được cậu hoàn toàn một cách xuất sắc.

Ninh Tây Cố không hề than phiền điều gì, cậu làm gì cũng nhanh khiến cho Nhạc Quỳnh Quỳnh có cảm giác công việc ngày hôm nay được tiến hành vô cùng thuận lợi.

Đồ ăn trưa đặt ở bên ngoài.

Đương nhiên là Ninh Tây Cố bị sai đi lấy. Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn ăn những món nhẹ nhàng như salad giống thường ngày, còn phần của Ninh Tây Cố là một suất ăn ở một tiệm cơm bình thường.

Ninh Tây Cố nhìn cái bát toàn là rau của cô, nói: “Mỗi ngày chị đều ăn như này hả?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh cắn một miếng ức gà, bất đắc dĩ nói: “Tôi béo lên một chút nên phải giảm cân…”

Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa nói, con mắt vừa nhìn chăm chăm vào miếng sườn kho trong bát của Ninh Tây Cố. Ninh Tây Cố không chịu nổi nữa nên gắp một miếng qua cho cô: “Ăn đi, ăn một miếng thôi không sao đâu, thịt nạc, giàu protein.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh được ăn ngon, đã vui vẻ hơn nhiều. 

Cơm nước xong xuôi, Nhạc Quỳnh Quỳnh nói: “Tôi vào trong căn phòng nhỏ đó ngủ trưa tầm bốn mươi phút, buổi chiều còn phải quay phim và chụp hình nữa. Cậu cứ ở ngoài này đợi tôi, chơi điện thoại hay làm gì cũng được nhé.”

Ninh Tây Cố dứt khoát đeo tai nghe ngồi trên sofa xem video bài giảng, mới xem được một nửa thì có người vội vã đẩy cửa vào.

Người nọ trông thấy cậu thì hỏi: “Nhạc tổng đâu?”

Ninh Tây Cố nói: “Chị ấy đang ngủ trưa.”

Ninh Tây Cố đứng lên, tháo tai nghe xuống hỏi: “Có chuyện gì không?”

Đối phương có gấp gáp nói: “Có chút chuyện làm ăn cần Nhạc tổng tới xử lý.”

Ninh Tây Cố không muốn đánh thức Nhạc Quỳnh Quỳnh dậy. Tối hôm qua Nhạc Quỳnh Quỳnh mới ngủ được có bốn tiếng đồng hồ, hơn hai giờ sáng về đến nhà, sáu giờ sáng hôm sau đã phải thức dậy rồi, hình như bây giờ cũng không phải khoảng thời gian bận rộn nhất của cô. Nhưng mỗi ngày chỉ có bấy nhiêu thời gian nghỉ ngơi thì có thể không mệt sao? 

Thật vất vả mới có thời gian nghỉ, cô mới ngủ được mấy phút mà đã phải gọi dậy thì thật là quá tàn nhẫn.

Ninh Tây Cố giơ tay lên làm động tác ý tứ mời họ ra ngoài.

Bọn họ ra ngoài phòng làm việc, Ninh Tây Cố nhẹ nhàng đóng cửa rồi đề nghị: “Hay là chị cứ nói chuyện này với tôi, tôi sẽ xem thử xem có giúp được gì không.”

Trưởng phòng kế hoạch thấy dáng vẻ trầm ổn trấn tĩnh của Ninh Tây Cố thì trong lòng hốt hoảng, cứ thế mà nói hết tình huống khó khăn đang gặp phải ra. Đại khái là vốn bọn họ muốn liên hệ với một công ty thiết kế quảng cáo làm hoạt động tuyên truyền, nhưng bây giờ không thoả thuận được với người ta, muốn nhờ Nhạc Quỳnh Quỳnh đứng ra bàn bạc.

Ninh Tây Cố nói: “Để tôi thử nghĩ cách, nếu như không được thì cũng phải đợi chị ấy dậy rồi mới nói.”

Đối phương bán tín bán nghi, một chuyện gấp như vậy lại kéo dài thì tính làm sao

Lúc rời đi, cô ta có quay đầu lại nhìn Ninh Tây Cố, thấy cậu ta đang gọi điện thoại cho ai đó, cũng không biết là đã nói những gì, nhưng chỉ được mấy câu đã lập tức cúp máy.

Trông chẳng đáng tin là bao, nhưng cũng rất biết bảo vệ bạn gái.

Thôi thì cứ chờ Nhạc tổng dậy rồi hỏi cũng được!

Cô ta quay trở lại chỗ làm việc, đi đi về về không mất mười phút.

Công ty quảng cáo kiên quyết không đồng ý kia bỗng dưng thay đổi, gửi tin tới: “Sau khi xem xét lại, chúng tôi đồng ý với điều kiện và dự toán lúc trước bên các vị đưa ra.”

Hơn nữa còn gửi tin xin lỗi đến: “Người bàn bạc với cô lúc trước là một nhân viên mới tới, không hiểu chuyện lắm thế nên giờ tôi thay mặt anh ta gửi lời xin lỗi đến cô. Mọi chuyện đều dễ nói, được hợp tác với các vị chính là niềm vinh hạnh của chúng tôi.”

Cô ta có chút không dám tin mà nhìn chằm chằm vào màn hình: “???”

Mười mấy phút trước đối phương còn giữ thái độ kiên quyết không nhượng bộ! Dầu muối không ăn!

Sao bây giờ lại thay đổi đến một trăm tám mươi độ thế này!

Bỗng dưng trong đầu cô ta lại hiện lên cảnh Ninh Tây Cố nói xong dăm ba câu thì cúp điện thoại, xoay người bước vào trong.

Ninh Tây Cố trông rất đẹp, bóng lưng cũng rất đẹp, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy trên người chàng trai trẻ tuổi này lại nhiều thêm mấy phần thần bí.

Hơn nữa, Nhạc Quỳnh Quỳnh không hổ là nữ sếp xinh đẹp bảo bối của công ty bọn họ, tùy tiện tìm một người bạn trai cũng có thể tìm được loại người vừa có tiền vừa có sắc như thế này.

Mọi chuyện đã được giải quyết, không cần quấy rầy Nhạc Quỳnh Quỳnh nữa.

Cô đánh một giấc ngon lành.

Ba mươi phút sau.

Nhạc Quỳnh Quỳnh thức dậy, cô có cảm giác hôm nay ngủ vô cùng an ổn. Sau một lúc nạp điện ngắn ngủi, cô cảm thấy cơ thể mình lại tràn đầy năng lượng! Có thể tiếp tục kiếm tiền rồi!

Nhạc Quỳnh Quỳnh vừa bước ra đã hỏi Ninh Tây Cố: “Lúc tôi ngủ có ai tìm tôi không?”

Ninh Tây Cố trực tiếp đáp: “Không có.”

“Ồ.” Nhạc Quỳnh Quỳnh không hề nghi ngờ gì cả, cứ ngây ngốc mà gật đầu, cô cầm túi xách lên rồi nhìn thời gian một chút: “Một giờ rồi, phải đi chụp hình nữa, giúp tôi cầm túi, đi thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play