Tháng sáu, ánh nắng ngày hè chói chang. Sân bóng rổ của trường Nhất Trung ở An Giang không vì cái nắng mà bớt náo nhiệt, mới qua 5 giờ, mặt trời còn chưa lặn, trên sân bóng rổ đã vang lên tiếng cổ vũ của trận đấu bóng rổ.

Thẩm Tùng Lam nhẹ nhàng đôi một quả bóng ba điểm vào rổ, nửa đầu trận đấu kết thúc thuận lợi.

Tuy rằng có nhiều soái ca đang chơi bóng, nhưng là nữ sinh nguyện ý đứng xem cũng không nhiều, hôm nay quá nắng, không khí nóng từng đợt từng đợt thổi tới, người bình thường cũng khó có thể chịu đựng, huống chi là nữ sinh. Nhưng những nữ sinh ở đây đều nhân lúc Thẩm Tùng Lam nghỉ ngơi mà đi qua, người đưa khăn, người đưa giấy, chỉ là Thẩm Tùng Lam không để ý, cũng không tiếp nhận.

“Cậu không cần có thể lấy tới cho tụi tớ a, dù sao cũng là tâm ý của người ta.” Bạn học cùng chơi bóng cười trêu ghẹo.

Thẩm Tùng Lam thần sắc nhàn nhạt nói: “Nếu cậu muốn có thể tới lấy, đừng dùng danh nghĩa của tớ là được.”

“Cậu thật đúng là bức từng đá, có nhiều nữ sinh yêu thích như vậy không tốt sao?” Bạn học nhìn những nữ sinh đứng cách đó không xa, thập phần ngưỡng mộ Thẩm Tùng Lam.

Thẩm Tùng Lam ngửa đầu uống một ngụm nước khoáng, sau đó mới cau mày khó hiểu nói: “Vì sao lại thích?”

Bạn học thấy bộ dáng không thông suốt của anh, liền bật cười nói: “Không biết cậu như vậy có thể tìm được bạn gái hay không.”

Thẩm Tùng Lam mím môi không đáp.

“Không xong rồi, tớ phải đến chỗ đại biểu tiếng Anh của lớp chúng ta nhận bài thi, xem ra lần thi tiếng Anh này thành tích lại tuột rồi.” Một nam sinh khác đang nghỉ ngơi cách đó không xa sợ hãi kêu ra tiếng. “Tớ không chơi nữa, phải trở về rồi.”

Các nam sinh cùng nhau chơi bóng đều theo tầm mắt nhìn qua, ngay sau đó hai mắt liền toả sáng hỏi: “Đó là đại biểu tiếng Anh của lớp cậu? Tên là gì?”

Thẩm Tùng Lam nghe âm thanh thảo luận cũng nhìn qua, nữ sinh này có làn da rất trắng, lúc này bởi vì mới vừa chạy xong nên trên mặt hơi ửng hồng, cô mặc một cái áo thun, tóc đuôi ngựa buộc cao, tóc theo chuyển động của cô đung đưa qua lại, linh động lại thanh lệ.

“Cậu ấy là Kiều Lộc.”

“Thật đẹp a, có bạn trai chưa? Tớ muốn theo đuổi cậu ấy!”

Nam sinh vỗ vỗ quần áo, chuẩn bị về phòng học, nhìn thấy một đám người kích động, cũng ghét bỏ mà mở miệng: “Đừng nghĩ, người ta một lòng học tập, căn bản không có tâm tư yêu đương.”

Bạn học vừa nghe, vội vàng xoay người vỗ bả vai Thẩm Tùng Lam: “Giống cậu đấy, chỉ thích học tập.”

Thẩm Tùng Lam vội vàng thu hồi ánh mắt, sau đó bình tĩnh nói: “Học sinh không học tập thì làm cái gì, cũng không thể để thành tích đếm từ dưới lên đi.”

Bạn học trong lòng trực tiếp bị ‘chém’ một đao......

***

Kiều Lộc không đoán ra được mối tình đầu của Thẩm Tùng Lam là ai, ngược lại ở trên mạng tìm được rất nhiều bài phỏng vấn khi tham gia thi đấu của Thẩm Tùng Lam.

Nói trong lòng không khó chịu là giả, nhưng cô càng muốn để ý tới hiện tại, vì thế tối hôm đó hầu như cô đều ngồi xem các bài phỏng vấn, cũng hiểu biết một ít quá khứ của Thẩm Tùng Lam.

Kiều Lộc xem qua các tạp chí có các thiết kế của Thẩm Tùng Lam, bởi vì trên mạng không có những hình ảnh này, nên cô đặc biệt lên mạng mua tạp chí.

Ngày thứ hai đi làm, Thẩm Tùng Lam như thường lệ đậu xe trước cửa tiểu khu của Kiều Lộc, Kiều Lộc cũng rất tự nhiên ngồi lên xe.

Thẳng đến lúc cài dây an toàn, cô mới phát hiện hình như động tác hiện tại của mình quá mức tự nhiên.

“Tân Viện nói rất thích món quà của cậu, nhờ tớ cảm ơn cậu.” Thẩm Tùng Lam một bên khởi động xe, một bên nói.

Kiều Lộc phục hồi tinh thần, cười nói: “Cô bé thích là tốt rồi.”

Thẩm Tùng Lam trong giọng nói mang theo ý tứ xin lỗi: “Vốn dĩ muốn mời cậu ăn cơm, nhưng tối nay tớ có việc, cho nên không thể đi được.”

Kiều Lộc nghiêng đầu hỏi: “Cậu có chuyện gì sao?”

“Một trang tạp chí muốn mời tớ làm phỏng vấn cho nên không có thời gian.” Thẩm Tùng Lam trầm giọng nói.

Kiều Lộc đột nhiên nhớ tới bài phỏng vấn tối qua cô xem, liền hỏi nói: “Cậu thường xuyên tiếp nhận phỏng vấn sao?”

Thẩm Tùng Lam cười khẽ trả lời: “Không phải, trước kia thi đấu lúc đoạt giải thì có tiếp nhận vài lần, sau đó về nước thì chỉ có một lần, đây là lần thứ hai.”

Kiều Lộc ước chừng tạp chí mình mua là lần đầu tiên tiếp nhận phỏng vấn của Thẩm Tùng Lam sau khi về nước, cô đối với nội dung phỏng vấn cũng có chút cảm thấy hứng thú, “Nội dung phỏng vấn sẽ hỏi về vấn đề gì a?”

Thẩm Tùng Lam không nhanh không chậm trả lời: “Đều có, linh cảm thiết kế, ý tưởng, như thế nào để nắm bắt nhu cầu của khách hàng, tương tự vậy.”

Kiều Lộc hiểu rõ gật đầu: “Đều có liên quan đến việc thiết kế.”

Thẩm Tùng Lam ý vị thâm trường mà cười một tiếng: “ Có đôi khi phỏng vấn kéo dài, cũng sẽ hỏi vài vấn đề linh tinh.”

“Tạp chí phỏng vấn sẽ chụp ảnh sao?” Kiều Lộc đột nhiên hỏi một câu, lấy gương mặt này của Thẩm Tùng Lam mà tiến vào giới giải trí khẳng định sẽ nổi, nếu có thêm ảnh chụp, có lẽ mức độ nổi tiếng sẽ lớn hơn nữa.

Thẩm Tùng Lam cười lắc đầu: “Tớ từ chối yêu cầu này.”

Đã từng có người tìm anh, nói muốn đem anh trở thành ngôi sao duy nhất là nhà thiết kế, anh trực tiếp từ chối, bởi vì như vậy vi phạm ước nguyện ban đầu của anh, thiết kế trước nay đều không nên đem ra để lừa mọi người.

Kiều Lộc cũng đại khái đoán được, Thẩm Tùng Lam lúc học cao trung cũng từng được công ty quản lý minh tinh đưa danh thếp, nói muốn đưa anh trở thành ngôi sao nổi nhất, nhưng là anh trực tiếp từ chối.

Nhớ tới cài này Kiều Lộc liền trêu ghẹo nói: “Tớ nhớ rõ lúc cao trung, còn có quản lý minh tinh tới trường tìm câu, nếu lúc ấy cậu đồng ý, hiện tại không chừng đả thành ngôi sao nổi tiếng, cũng sẽ có rất nhiều fans thích cậu.”

Vừa dứt lời, Thẩm Tùng Lam đã ngừng xe ở cổng lớn bệnh viện Nhân Tế, anh buông tay xuống, sau đó ngước mắt nhìn Kiều Lộc: “ Tớ không ước được nhiều người thích, một người là đủ rồi.”

Tim Kiều Lộc phảng phất trật một nhìn, cô mím môi, rất muốn hỏi lúc phỏng vấn anh nói mối tình đầu là ai, nhưng cuối cùng lại rũ mắt, giọng chua chát nói: “Tạm biệt.”

***

Nhân viên của Phạn Sang gần đây đều biết Thẩm Tùng Lam từ sau khi xin nghỉ trở về tâm tình vẫn luôn không tốt lắm, lúc làm việc mọi người vẫn luôn cẩn trọng, sợ phạm một chút sai lầm nhỏ bị bắt được.

Tâm tình không tốt còn có Tề Khải, anh đã bị phương án thiết kế của khách sạn Cảnh Đình sắp ẻp điên rồi, Nghê Mộng Hàm luôn có thể từ một chi tiết nhỏ lấy ra sai lầm, sau đó tận lực mà đả kích anh.

Nhưng người ta là khách hàng lớn, anh lại không thể đắc tội, hai ngày nau tóc anh đều rụng không ít.

Thấy Thẩm Tùng Lam đi làm, anh vội vàng pha một ly cà phê, sau đó đưa đến trước mặt, “Thẩm ca, uống cà phê.”

Thẩm Tùng Lam không chạm vào cà phê, ngược lại ngẩng đầu nhìn anh một cái, “Như thế nào? Nghê Mộng Hàm vẫn không hài lòng?”

Tề Khải vẻ mặt đưa đám, “Đúng vậy, bọn tiểu Vương phỏng chừng cũng sắp hỏng mất, đã sửa mấy chục lần rồi.”

Thẩm Tùng Lam nhìn tập tài liệu trong ngực anh, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Đưa đây tớ nhìn xem.”

Tề Khải đem tài liệu mở ra, đặt trước mặt Thẩm Tùng Lam, “Tớ cảm thấy thiết kế chỉnh thể rất tốt, chi tiết cũng vậy, cùng rất sát chủ đề, kết quả Nghê Mông Hàm chính là không hài lòng.”

Thẩm Tùng Lam lật xem, gật gật đầu: “Phương án không tồi.” Tâm trạng bị đả kích mấy ngày nay của Tề Khải lập tức được an ủi, “Tớ thấy cô ta là bị cậu từ chối lời mời, cho nên thẹn quá hoá giận.”

Tề Khải nói xong lời này, liếc mắt nhìn Thẩm Tùng Lam, thấy anh vẫn bình tĩnh như cũ, nhịn không được tiếp tục nói: “Cho nên cậu là tổng giám đốc của Phạm Sang, lại là đầu sỏ của việc này, nên hẳn là cậu tới phụ trách.”

Anh thật sự không muốn tiếp nhận đơn hàng này nữa, bởi vì thật sự quá mệt mỏi.

Thẩm Tùng Lam gấp tài liệu lại, cười như không cười nhìn anh: “Tớ cònn chưa nói xong, cái phương án thiết kế này xác thực không tồi, nhưng cũng chưa tới độ hoàn mỹ, Nghê Mộng Hàm có ý kiến cũng không có gì kỳ lạ.”

Tề Khải tức giận bất bình nhìn anh: “Vậy cậu tới làm a.”

Thẩm Tùng Lam từ trên bàn lấy cái bút, sau đó lại mở tài liệu ra, ở trên đó nhanh chóng viết lên, động tác viết thực nhanh, giữa chừng cũng không dừng lại.

“Cậu đem những chỗ này nói bọn họ sửa lại, ước chừng cũng không sai biệt lắm.” Thẩm Tùng Lam đưa lại tài liệu cho Tề Khải.

Tề Khải nhận lại, vội vàng nhìn xem, Thẩm Tùng Lam viết ra cũng chính là chỗ Nghê Mộng Hàm muốn sửa chữa, hầu như Thẩm Tùng Lam trực tiếp cho đáp án, làm trong lòng anh mừng rỡ.”

“Thẩm tổng không hổ là Thẩm tổng a.” Tề Khải vui vẻ đem tài liệu ôm vào trong lòng, bất quá anh nghĩ lại còn nói thêm, “Cậu không phải nói sẽ không nhúng tay vào phương án thiết kế của khách sạn Cảnh Đình sao? Vì sao đột nhiên đổi ý? Có phải hay không sợ hy sinh sắc đẹp, cho nên trực tiếp hỗ trực.”

Thẩm Tùng Lam nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh một cái, “Cậu còn nói nhiều vậy, tớ lại cho cậu tiếp nhận thêm vài cái đơn hàng.”

Tề Khải: “......Nhưng mà Nghê Mộng Hàm nói tớ mời cậu đêm nay cùng nhau ăn cơm, xem ra là rất nhớ thương cậu.”

“Tớ hôm nay muốn tiếp nhận phỏng vấn, không có thời gian.” Thẩm Tùng Lam lạnh giọng nói.

“Cô ta nói nếu hôm nay không được, vậy tối mai.” Tề Khải chế nhạo cười nói.

Thẩm Tùng Lam nghe vậy nhíu mày: “Sửa chữa phương án này tốt nếu cô ta vẫn không hài lòng, liền nói đơn này chúng ta không nhận nữa, để cô ta tìm công ty khác đi.”

Tề Khải gật đầu: “Hiểu rồi, cậu không phải nói cậu có bạn gái rồi sao, vì sao cô ta còn kiên trì như vậy.”

Đây cũng không phải lần đầu tiên Nghê Mộng Hàm mời Thẩm Tùng Lam, mỗi lần bất mãn với phương án thiết kế đều muốn Thẩm Tùng Lam tới tự mình thương lượng, bất quá anh trước nay đều từ chối.

Thẩm Tùng Lam cười nhạo một tiếng: “Tớ làm sao biết được.”

Tề Khải cắn răng nói: “Đều tại gương mặt này của cậu.”

“Nghe cậu ghen tị như vậy, cậu có thể ra ngoài rồi.” Thẩm Tùng Lam nhướng mi nói.

Tề Khải: “......”

***

Thẩm Tùng Lam vốn định ngày hôm sau mời Kiều Lộc ăn cơm tối, nhưng Kiều Lộc lại phải trực đêm, việc này đành phải dời lại.

Làm xong ca đêm thể xác và tinh thần của Thẩm Tùng Lam đều mệt, khoa Nhi bọn họ mấy ngày nay cực kì bận rộn, buổi tối thời gian ăn cơm cũng không có.

Sau khi về đến nhà, Kiều Lộc cũng không còn sức lực xem tin tức trực tiếp ngã lên giường ngủ.

Chờ sau khi cô tỉnh lại, mới nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Tùng Lam cùng Bì Thanh Thanh, hai cái đều nói buổi tối muốn mời cô ăn cơm.

Kiều Lộc không chút do dự, trực tiếp chọn Thẩm Tùng Lam, cũng gửi tin nhắn cho Bì Thanh Thanh nói trễ một chút sẽ qua.

Bì Thanh Thanh trả lời cô một loạt dấu ba chấm.

Kiều Lộc tắm rửa, một lần nữa rửa mặt chải đầu mới ra cửa.

Lúc ăn cơm, Thẩm Tùng Lam nhận được điện thoại của mẹ Thẩm, nói trước mắt tình hình của Thẩm Văn Sơn đã ổn định, có thời gian trở về thăm một chút.

Sau khi Thẩm Tùng Lam tắt điện thoại, Kiều Lộc mím môi hỏi: “Ông nội của cậu làm sao vậy?”

“Ung thư thực quản, vừa mới làm phẫu thuật xong.” Thẩm Tùng Lam trả lời.

Kiều Lộc trầm mặc chớp mắt một cái, nghe cuộc điện thoại vừa rồi, cô cảm thấy Thẩm Tùng Lam không có lừa cô, cho nên hẳn là không có vấn đề gì, nhưng lại nghĩ đến bài phỏng vấn của Thẩm Tùng Lam, trong lòng Kiều Lộc cũng không nhẹ nhàng hơn.

Trong lòng có tâm sự, Kiều Lộc cảm thấy bữa cơm này cũng không có hương vị gì.

“Cậu muốn tới chỗ người bạn kia không?” Cơm nước xong, Thẩm Tùng Lam ở trên xe hỏi, “Vậy cậu cho tớ địa chỉ, tớ đưa cậu qua đó.”

Kiều Lộc gật gật đầu, thuận tiện gửi tin nhắn cho Bì Thanh Thanh, nói một lát nữa sẽ đến.

Bì Thanh Thanh: Cậu đang ở chỗ của Thẩm Tùng Lam?

Kiều Lộc: Ừ.

Bì Thanh Thanh: Vậy sao cậu không tiếp tục ở cùng anh ta?

Kiều Lộc: Vì muốn thử sản phẩm mới của cậu nha, chẳng lẽ cậu không muốn?

Bì Thanh Thanh: Cậu mới vừa ăn cơm xong thế nhưng còn có thể ăn bánh kem?

Kiều Lộc: Tớ có hai cái dạ dày, một cái chuyên dùng để ăn bánh kem.

Bì Thanh Thanh:......Cậu tới đây đi.

Thẩm Tùng Lam nhìn cô nói chuyện phiếm đến vui vẻ, cũng hỏi: “Là bạn cậu sao?”

“Ừ, cô ấy mở một tiệm cà phê, làm một loại bánh kem mới, kêu tớ đến thử.” Kiều Lộc trả lời.

Thẩm Tùng Lam có chút kinh ngạc nhìn cô: “Cậu còn có thể ăn nữa sao?”

Kiều Lộc cảm thấy đột nhiên lộ ra lượng cơm của mình, xấu hổ mà cười cười: “Vừa trò chuyện vừa ăn.”

Chờ tới bên ngoài tiệm cà phê, Bì Thanh Thanh sớm đã chờ ở cửa, Kiều Lộc cùng Thẩm Tùng Lam tạm biệt, nhìn anh rời đi sau đó mới tới chỗ của Bì Thanh Thanh.

“Đó là Thẩm Tùng Lam sao?” Bì Thanh Thanh nhướng cổ nhìn theo hướng Thẩm Tùng Lam rời đi.

Kiều Lộc gật đầu: “Đúng vậy.”

Bì Thanh Thanh tán thưởng nói: “Anh ta rất tuấn tú a, cảm giác không phải loại người như vậy.”

Kiều Lộc vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn cô: “Phải không, thay đổi suy nghĩ nhanh như vậy?”

“Tớ vốn nghĩ anh ta chỉ đẹp trai bình thường thôi, ai ngờ lại đẹp đến như vậy thật không cần thiết.”

Kiều Lộc: “......”

Bì Thanh Thanh lúc đó không phải nói như vậy......

Tiệm cà phê đã đóng cửa, lúc này trong tiệm chỉ có cô cùng Kiều Lộc hai người.

Cô đem bánh loại mới lên, liền trực tiếp đặt trước mặt Kiều Lộc, “Nếu không có vấn đề gì, cậu nhanh chóng nhận lời của anh ta đi.”

Kiều Lộc không tra lời, thất thần ăn một miếng bánh kem, “Cậu có xem qua bài phỏng vấn của anh ấy chưa? Anh ấy có nói về mối tình đầu, đối với nam nhân mối tình đầu không phải rất quan trọng sao?”

Bì Thanh Thanh thấy cô như vậy đột nhiên hối hận để cô đi xem những bài phỏng vấn đó, vội vàng an ủi nói: “Những bài phỏng vấn đó đã rất lâu rồi, mối tình đầu gì đó cũng chỉ là quá khứ.”

Kiều Lộc liếc mắt nhìn cô một cái: “Chỉ mong vậy.”

***

Vì để có thể nhìn thấy tạp chí của Thẩm Tùng Lam sớm hơn, Kiều Lộc để địa chỉ trực tiếp gửi đến bệnh viện. Chờ đến lúc chuyển phát nhanh đến, cô gấp chờ không nổi liền mở ra xem, bởi vậy Đổng Tư Nghiên cũng lại gần nhìn một cái.

Vẻ mặt cô ngạc nhiên nhìn Kiều Lộc: “Cô khi nào thì chú ý tới phương diện thiết kế nội thất này? Muốn mua phòng sao?”

Kiều Lộc che giấu đem tạp chí bỏ vào trong ngăn kéo, “Là bạn bè muốn nhờ tôi xem giúp.”

Đổng Tư Nghiên ừ một tiếng, “Cô cùng người kia vẫn chưa ở bên nhau sao?”

Kiều Lộc ngước mắt, bất đắc dĩ nói: “Nào có dễ dàng như vậy.”

“Tốc độc của cậu quá chậm, tôi lúc trước một tuần liền xác định quan hệ.” Đổng Tư Nghiên cười nói.

Kiều Lộc treo ghẹo mội tiếng: “Bác sĩ Trương nhà cô lúc đó chính là buổi sáng tặng hoa, buổi tối đưa cơm, gió mặc gió, mưa mặc mưa nha.”

“Cho nên hiện tại tôi cảm thấy ở bên nhau quá nhanh, cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó.” Đổng Tư Nghiên thở dài một hơi.

Kiều Lộc híp mắt cười nói: “Cô xác định đây không phải là khoe với tôi sao?”

“Được rồi, cô cũng cố gắng lên, đừng để người ta chạy mất.” Đổng Tư Nghiên cười một tiếng, sau đó liền đi ra ngoài.

Thừa dịp cô ấy rời đi, Kiều Lôc lần nữa lấy tạp chí từ trong ngăn kéo ra, cô mở ra mục lục, tìm được tên của Thẩm Tùng Lam trực tiếp mở ra trang đó.

Tổng cộng có ba trang, nội dung rất nhiều, phía trước hầu như là giới thiệu những giải thưởng của Thẩm Tùng Lam từng nhận được, sau đó là nội dung liên quan tới thiết kế nội thất.

Cô chậm rãi xem, sau đó ngừng ở một vấn đề ở dưới.

Hỏi: Tôi nghe nói rất nhiều thiết kế của anh đề lấy linh cảm từ mối tình đầu, cũng nói qua đang tìm cô ấy, không biết đã tìm được chưa?

Thẩm Tùng Lam: Tìm được rồi, cách đây không lâu.

Đọc đến đây, hô hấp Kiều Lộc không khỏi cứng lại, phảng phất như có gì đó bóp lấy cổ, có chút khó chịu.

Cô lại tiếp tục đọc xem.

Hỏi: Chúc mừng anh, vậy có cùng cô ấy thổ lộ chưa?

Thẩm Tùng Lam: Lúc học cáo trung có thử thổ lộ, nhưng lại sợ đối phương từ chối, cho nên vẫn chưa cách nào xác định.

Hỏi: Thổ lộ như thế nào vậy?

Thẩm Tùng Lam: Lúc ấy ngồi cùng bàn với tôi là đại biểu môn ngữ văn, vở bài tập trong lớp đều ở trên bàn cậu ấy, tôi tìm được vở bài tập của cô ấy, viết một đoạn thổ lộ trên phần mục lục, nhưng vẫn chưa nhận được hồi đáp.

Hỏi: Thật lãng mạn a.

Thẩm Tùng Lam: Tôi lúc ấy còn dùng tay trái để viết, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy mình thực ngốc, làm như vậy chẳng có ý nghĩa gì, nếu trực tiếp nói ra thì tốt rồi.

Xem xong đoạn phỏng vấn này, Kiều Lộc nhíu mày.

Thẩm Tùng Lam ngồi cùng bàn với đại biểu ngữ văn, cô nhớ rõ lúc đó, chủ nhiệm lớp lần nữa thay đổi vị trí, anh cùng ngồi với đại biểu ngữ văn thì là năm cuối cấp.

Kiều Lộc suy đoán ai có thể là mối tình đầu của Thẩm Tùng Lam, đem tất cả nữ sinh trong lớp suy nghĩ qua một lần, phát hiện phù hợp cũng có vài người, vì thế chỉ có thể từ bỏ.

***

Buổi tối tan tầm, Kiều Lộc như cũ ôm tạp chí không buông tay, lúc này Bì Thanh Thanh gọi điện thoại tới cho cô.

“Tớ ở trên mạng tìm thấy tư liệu của Thẩm Tùng Lam, phát hiện anh ta nói lúc tốt nghiệp cao trung đã lấy cuốn vở ghi chép của mối tình đầu làm kỷ niệm, nói vậy mối tình đầu của anh ta không phải học cùng lớp với cậu sao? Cậu có ấn tượng gì hay không, tớ đem bài phỏng vấn chia sẻ cho cậu.”

Kiều Lộc ngây ngốc mà đáp ứng: “Được.”

Khi cô nhìn thấy bài phỏng vấn, nhớ tới cuốn vở ghi chép bị mất của mình. Trong nháy mắt, cả người đều ngốc luôn rồi.

Ngày hôm sau là ca đêm, Kiều Lộc xong việc liền trực tiếp ngồi xe về nhà.

Mẹ Kiều thấy Kiều Lộc trở về cũng có chút kinh ngạc: “Con sao bây giờ lại chạy về nhà?”

Kiều Lộc cởi giày, dép lê cũng chưa kịp mang, chạy tới nơi cất giữ sách giáo khoa, trong lòng âm thầm cầu nguyện chưa bị bán đi.

“Mẹ, sách giáo khoa lúc cao trung của cao ở trong thùng giấy nào?” Kiều Lộc vừa vào phòng liền bắt đầu lục lọi.

Mẹ Kiều không rõ tình huống gì, chỉ chỉ cho cô, lại hỏi: “Tìm thứ gì, gấp như vậy?”

Kiều Lộc không trả lời, đem thùng giấy bỏ ra chỗ trống, sau đó mở một quyển lại một quyển ra xem. Bởi vì vở bài tập là nhà trường phát, cho nên trên mặt có lời phê của giáo viên, tuy rằng Kiều Lộc không nhớ rõ hình dáng nhưng rốt cuộc cũng tìm được.

Đã mười năm qua đi, trang giấy trong vở bài tập đều đã ố vàng, thậm chí còn có mùi mốc.

Lúc lặt thấy bài thơ ghi trên đó, hốc mắt Kiều Lộc lập tức đỏ lên, câu thơ này cô biết, lúc ấy là giáo viên ngữ văn rảnh rỗi có đọc qua. Là thơ của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ, trong thơ miêu tả chính là một vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, hy vọng nàng có thể sớm ngày gả cho tình lang, tạo nên mối nhân duyên tốt đẹp.

Cô không biết bài này thế nhưng là Thẩm Tùng Lam viết trên vở bài tập của cô.

Mục lục này hầu như cô chưa từng lặt qua, nhìn nét chữ không quen thuộc này, cô còn tưởng là ai đó nhàm chán viết lên, cũng không nghĩ nhiều liền trực tiếp bỏ qua.

Nếu biết đây là Thẩm Tùng Lam viết, cô làm sao còn bình tĩnh như vậy, còn không tin tưởng anh.

Nước mắt Kiều Lộc rơi xuống, bao nhiều ngờ vực khổ sở lúc này vì bài thơ mà tan biến, cô cố gắng đem nước mắt thu lại, sau đó đem mấy cuốn vở khác bỏ lại vào hộp giấy.

“Mẹ, còn tìm được đồ rồi, mấy ngày nữa được nghỉ con lại đến thăm mẹ cùng ba.”

Mẹ Kiều ngơ ngác mà nhìn cô: “Chỉ vì tìm cái này?”

Kiều Lộc dạ một tiếng, “Vở bài tập này đối với con rất quan trong, nếu tìm không được thì không thể.” Kỳ thật lúc này cô thật sự cảm ơn mẹ đã không đem những sách giáo khoa cũ đi bán, bằng không cái gì cũng không còn.

Cùng mẹ Kiều giải thích hai câu, Kiều Lộc liền rời khỏi nhà, đi tới cửa tiểu khu trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Tùng Lam.

“Kiều Lộc?”

Thanh âm Thẩm Tùng Lam vang lên, nước mắt Kiều Lộc rốt cuộc cũng không nhịn được, nghẹn ngào hỏi: “Cậu ở đâu?”

“Tớ ở công ty.” Thẩm Tùng Lam ngẩn ra một giây, anh phát giác âm thanh của Kiều Lộc có chút không thích hợp, vội vàng hỏi, “Cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Kiều Lộc lau nước mắt trên mặt: “Tớ không có việc gì, bây giờ tớ muốn gặp cậu được không?”

“Đương nhiên có thể, tớ tới chỗ cậu.”Thẩm Tùng Lam không do dự, nói thẳng.

Kiều Lộc hơi mím môi: “Bây giờ tớ đi tìm cậu.”

***

Thẩm Tùng Lam đưa địa chỉ cho Kiều Lộc ở một công viên nhỏ cách công ty không xa, anh có thể cảm giác được âm thanh của Kiều Lộc không thích hợp, không có nghĩ nhiều liền vội vàng rời khỏi văn phòng.

“Chuẩn bị họp rồi, cậu đi đâu vậy?” Tề Khai ngăn anh lại.

Ánh mắt Thẩm Tùng Lam nặng nề nói: “Có chút việc, mọi người mở họp trước, không cần chờ tớ.”

Nói xong, liền vội vàng chạy đi.

Kiều Lôc gọi xe tới chỗ Thẩm Tùng Lam nói, cô vừa xuống xe liền nhìn thấy bóng dáng cao cao của Thẩm Tùng Lam, lập tức đi qua.

Thẩm Tùng Lam thấy cô đi tới, đầu tiên đánh giá trên dưới cô một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đôi mắt của cô, anh hơi cau mày nói: “Cậu đã khóc sao?”

Kiều Lộc từ trong túi xách lấy ra tờ tạp chí kia, sau đó lại lấy ra vở bài tập ngữ văn, đem hai cái đưa tới trước mặt Thẩm Tùng Lma, “Là cậu viết đúng không.”

Thẩm Tùng Lam trầm ngâm một lát, mới mở miệng: “Là tớ.”

“Vớ ghi chú của tớ cũng là cậu lấy?” Kiều Lộc lại hỏi.

Thẩm Tùng Lam mím môi: “Cũng là tớ.”

Anh đối với âm thanh chất vấn của Kiều Lộc, trong lòng có chút lo lắng, ngay sau đó muốn giải thích: “Tớ......”

Kiều Lộc như trút được gánh nặng cười cười, ánh mắt nhu hoà nhìn Thẩm Tùng Lam: “Là cậu thì tốt rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play