Gia đình của Khương Ngọc Hạ ở tại cư xá An Dương, một trong những cư xá cũ nát thuộc thành phố Quảng Dương.
Khương gia tại thành phố Quảng Dương, chỉ có thể coi là một cái tiểu gia tộc, gia sản không quá trăm triệu.
Cha của Khương Ngọc Hạ là Khương Kiến Công, đã từng là người cạnh tranh
mạnh mẽ nhất cho chức gia chủ của Khương gia! Nhưng do ông chỉ sinh được hai đứa con gái, dưới gối không con, trực tiếp mất đi tư cách tranh
đoạt chức gia chủ.
Về sau, em trai Khương Kiến Bình của Khương
Kiến Công vì đoạt lại tài sản KHương gia trong tay Khương Kiến Công mà
thừa dịp thời điểm Khương gia lão gia tử bệnh nặng! Lấy lý do nói muốn
cho lão gia tử xung hỉ, buộc Khương Ngọc Hạ lúc ấy đã đến tuổi kết hôn
tìm ở rể xung hỉ.
Khương Ngọc Hạ lúc trước danh xưng đệ nhất mỹ
nữ thành phố Quảng Dương! Chuyện này oanh động toàn thành phố, những
người muốn tới ở rể nhiều vô số.
Bất quá, Khương Ngọc Hạ cuối cùng vẫn là chọn một thanh niên có gương mặt
trung thực, không có bất kỳ bối cảnh là Diệp Lâm! Không vì cái gì khác,
Khương Ngọc Hạ căn bản là không có dự định để nam nhân như vậy đụng
chính mình.
Cô ấy đương nhiên sẽ không tìm loại nam nhân có dã
tâm, tìm một nam nhân trung thực mới là thích hợp nhất! Khương Ngọc Hạ
cưới Diệp Lâm tới cửa về sau lão gia tử bệnh thật đúng là tốt.
Tuy nhiên, Khương Kiến Bình đã nhân cơ hội đó để thách thức Khương Kiến
Công, nói rằng Khương Ngọc Hạ đã tìm được con rể, tương lai tài sản của
gia đình Khương Kiến Công sẽ rơi vào tay người khác họ.
Vì vậy,
lão gia tử liền đoạt lại gia sản trong tay Khương Kiến Công, gia sản
Khương Kiến Công trực tiếp từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục! Căn
nhà lầu rộng rãi ban đầu được giao cho con trai Khương Kiến Bình, người
thừa kế tương lai của Khương gia.
Gia đình Khương Kiến Công cũng chuyển đến một khu chung cư đổ nát, hơn
100m2 gồm ba phòng ngủ và một phòng khách cùng với một khoảng trống rất
lớn.
Trong hoàn cảnh như vậy, Diệp Lâm trở thành cái gai trong
mắt của gia đình Khương Kiến Công! Theo quan điểm của bọn họ, nếu không
có Diệp Lâm, gia đình bọn họ đã không đến mức này.
Hơn nữa, sự vô dụng như vậy của Diệp Lâm đã khiến gia tộc họ ở Quảng Dương thị trở
thành trò cười lớn! Mẹ vợ Phương Tuệ thường nói: "Nếu không phải Diệp
Lâm liên lụy, Ngọc Hạ nhất định có thể gả vào nhà giàu có, tiền đồ vô
hạn!"
Hơn ba năm qua, Diệp Lâm giống như một osin trong gia đình
vợ! Đồng thời, trong ngần ấy năm qua họ cũng chưa bao giờ cho phép Diệp
Minh bước vào cửa nửa bước.
Diệp Lâm đi làm ba năm, bọn họ lấy
hết tiền lương, em gái anh bị bệnh cũng không trả một xu! Hơn nữa Khương Ngọc Hạ đã làm chuyện có lỗi với anh như vậy, nếu đổi lại là người
khác, có thể chịu được không?
Đi vào cư xá cửa chính, Diệp Lâm miễn cưỡng để cho mình bình phục tâm tình.
Dù rất tức giận nhưng anh vẫn phải tìm hiểu xem Khương Ngọc Hạ đã làm gì
và cô nghĩ gì! Đây là một tiểu khu cũ nát, lối đi bên trong không được
rộng rãi, xe cộ không vào được.
Diệp Lâm đậu xe bên ngoài, đi bộ
vào trong! Vừa định lên lầu đã có hai người bước lên trước, chính là bố
vợ Khương Kiến Công và mẹ vợ Phương Tuệ! Vừa nhìn thấy Diệp Lâm, Khương
Kiến Công sắc mặt tối sầm lại, quay đầu sang một bên.
Phương Tuệ
càng tức giận, lớn tiếng nói: "Diệp Lâm! Anh ngày hôm nay đi đâu vậy?
Không nấu cơm, không giặt quần áo! Đây là muốn làm gì?"
Diệp Lâm cau mày, nhất thời an tâm.
Lúc này, anh chưa xác nhận được Khương Ngọc Hạ đã làm cái gì? Anh không muốn rơi nước mắt với người Khương gia.
“Con đi lên làm ngay!” Diệp Lâm trầm giọng nói.
“Không cần!” Phương Tuệ tức giận nói: “Ngọc Hạ một lát nữa sẽ xuống máy bay, tôi sẽ không tha cho anh!"
Diệp Lâm cúi đầu không nói gì, qua nhiều năm như vậy quen rồi.
“Xe anh hỏi mượn ở đâu?” Phương Tuệ sốt ruột hỏi.
"Con..."
Chưa đợi Diệp Lâm nói chuyện thì Phương Tuệ đã mắng to: "Lại là tìm xe taxi
đúng không? ANh có thể hay không vì Ngọc Hạ ngẫm lại a? Nó ở công ty dù
sao cũng là cao tầng! Mỗi lần đi công tác trở về, anh tìm một cái xe
taxi đi đón nó! Ngọc Hạ không muốn mặt mũi a?"
"Diệp Lâm à Diệp
Lâm! Anh thật sự là người xấu nhất trong đời tôi từng gặp, anh không thể để cho Ngọc Hạ đàng hoàng nở mày nở mặt được không?"
"Quên đi!
Cùng loại người như anh so đo tôi sớm phải tức chết! Tôi đã gọi điện
thoại cho em rể Hoàng Kiến Bình rồi! Lát nữa người ta lái xe tới, anh
nhớ nói vài câu dễ nghe!"
"Tôi thực sự không thể hiểu nổi! Lần nào cũng phải nhờ người ta, anh không thấy xấu hổ sao?"
Miệng của Phương Tuệ giống súng máy liên thanh! Nói mãi không ngừng, cũng không cho Diệp Lâm có cơ hội nói.
Diệp Lâm không nói nữa, qua nhiều năm, anh đã quen với chuyện này!
Một lúc sau, ba người bước đến cổng cộng đồng và vừa nhìn thấy một chiếc Honda Accord đang tiến đến.
Phương Tuệ lập tức ra hiệu cho xe chạy tới, kết quả là chiếc xe đã vượt qua họ và dừng lại ở phía bên kia.
"Thế nào chuyện? Không nhìn thấy chúng ta sao?" Phương Tuệ kinh ngạc.
Có một chiếc xe đậu bên cạnh bọn họ, là xe của Hạ lão.
Khương Kiến Công nhìn xe nói nhỏ: "Anh ta không nhìn thấy chúng ta, anh ta đi vòng qua xe này!"
“Đi vòng quanh? Tại sao?” Phương Tuệ ngạc nhiên nói.
"Maybach, động cơ V12, giá khởi điểm hơn 15 tỷ! Hơn nữa, chiếc xe này rõ ràng là
đã qua cải tạo, chắc chắn sẽ không dưới 20 tỷ sau khi hoàn tất thủ tục!
Chỉ cần sơ sẩy va chạm tạo ra vết xước thì ngay cả bán chiếc xe của hắn ( Hoàng Kiến Bình) không có khả năng đền nổi."
Khi Khương Kiến Công nói những lời này, ánh mắt anh lộ vẻ khao khát.
Xe của lão gia chủ Khương gia là một chiếc Maybach nhưng so với chiếc này rõ ràng có một khoảng cách rất lớn!
Phương Tuệ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: "Không ngờ trong tiểu khu của chúng ta vẫn có người lái được chiếc xe hạng sang này!"
“Nó có thể không phải do người trong tiểu khu lái, có thể là người mà họ
quen biết.” Khương Kiến Công dừng lại, trầm giọng nói: “Tuy nhiên, việc
biết một người lái chiếc xe này không phải là một người đơn giản."
Lúc này, một người đàn ông cạo trọc đầu từ trong chiếc Accord đi xuống, chính là Hoàng Kiến Bình, em rể của Diệp Lâm.
Phương Tuệ lập tức nở nụ cười: "Ôi! Kiến Bình! Chúng ta lại làm phiền con rồi! Thực xin lỗi."
Hoàng Kiến Đình trước hết liếc nhìn chiếc Maybach đầy ghen tị, sau đó lại tự
mãn! Mặc dù không lái được loại xe này nhưng so với Diệp Lâm thì tốt hơn nhiều.
"Mẹ nói gì vậy, chúng ta là người một nhà, sao lại khách sáo
như vậy chứ?" Hoàng Kiến Bình nhìn Diệp Lâm nói đùa: "Anh rể! Nếu anh
cần xe thì cứ tự gọi cho em là được! Sao lần nào cũng phải phiền mẹ gọi
kia chứ?"
Diệp Lâm cúi đầu không nói gì! Tên Hoàng Kiến Bình này
vốn là lưu manh nhưng sau đó đi theo một ông chủ, thay đổi suy nghĩ và
trở thành một người làm kinh doanh nhỏ.
Mặc dù đã kết hôn với
Khương Ngọc Tuyết- em gái của Khương Ngọc Hạ nhưng mỗi khi nhìn Khương
Ngọc Hạ thì ánh mắt của hắn luôn tràn ngập sự thèm muốn! Do sự ích kỉ
nên sở thích chế giễu Diệp Lâm của Hoàng Kiến Bình vượt xa người thường.
Tại mỗi buổi họp mặt gia đình, cậu ta đều cố gắng hết sức để thể hiện rằng
bản thân mình vượt trội hơn Diệp Lâm! Đầu tiên là chế nhạo Diệp Lâm và
tiếp theo là ra vẻ với Khương Ngọc Hạ.
Diệp Lâm làm sao có thể cầu xin loại người này chứ?
Thấy Diệp Lâm không nói! Phương Tuệ chỉ tiếc không thể dạy dỗ được anh và
nói: “Ngẩn ra đó làm gì! Còn không mau cảm ơn em rể của anh đi."
Hoàng Kiến Bình đắc ý nhìn Diệp Lâm! Diệp Lâm cau mày, trầm giọng nói: "Mẹ! Con có xe, không cần cám ơn cậu ta đâu."
“Cậu... cậu có xe gì chứ?" Phương Như Nguyệt kinh ngạc sau đó tức giận nói:
“Khi đến sân bay đón Ngọc Hạ thì cậu phải tìm một chiếc xe tốt chút chứ
không thể tìm một chiếc xe tồi tàn được! Cậu có thể suy nghĩ một chút
cho Ngọc Hạ được không?"
Hoàng Kiến Đình cũng cười nói: "Đúng vậy nha anh rể! Ngọc Hạ dù sao cũng là nhân viên cấp cao trong công ty, hay là anh ráng mua xe đi, cũng không thể lúc nào cũng để Ngọc Hạ đi xe của người khác về nhà được."
Vẻ mặt Diệp Lâm lạnh lùng, nghiêm nghị nói: "Cậu không cần lo lắng! Sau này cô ấy không cần ngồi xe người khác nữa đâu."
"Haha, khoác lác thì ai không làm được? Quan trọng là anh có làm được hay
không." Hoàng Kiến Đình vỗ vào chiếc Accord của mình rồi cười lớn: "Mặc
dù bây giờ mua chiếc này cũng không đắt nhưng ít nhất cũng phải từ 715
triệu VNĐ đến 1,1 tỷ VNĐ! Nghe nói để cứu mạng em gái anh cũng chỉ tốn
khoảng 1,1 tỷ VNĐ, vậy anh sẽ mua xe hay cứu mạng em gái?"
"Diệp
Lâm! Cậu thật sự làm người khác quá thất vọng, bản thân không có năng
lực mà chỉ giỏi khoe khoang! Thôi vậy lần này tôi không tính toán với
cậu." Phương Như Nguyệt giống như tức giận không dạy được Diệp Lâm:
"Kiến Bình! Con với bố mẹ tới sân bay đi."
“Dạ mẹ!” Hoàng Kiến Bình vô cùng vui mừng! Đương nhiên cậu ta cũng muốn tiếp xúc với Khương Ngọc Hạ nhiều hơn.
Lúc này Khương Ngọc Hạ bước đến bên cạnh chiếc Maybach, mở cửa xe và quay
đầu nhìn Phương Tuệ: "Mẹ! Vẫn là để con đi đón Ngọc Hạ thì tốt hơn."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT