"Diệp Lâm ngươi cũng dám tới đây?" Khương Trường Viễn sắc mặt trở nên
lạnh lùng: "Có ai không, trước hết bắt anh ta lại cho tôi!"
"Đợi
đã!" Người đàn ông mập mạp đột nhiên mở miệng: "Người này là chồng của
cô Ngọc Hạ sao? Nếu đã tới dự tiệc thì đi vào chung đi."
"Cái gì, anh có bệnh à? Để chồng cô ấy vào cùng?"
"Ha ha, anh đúng là không hiểu được mà, nghĩ lại chút đi, chồng cô ấy tự
đưa cô ấy vào trong ngực chúng ta, cảm giác đó thật là kíƈɦ ŧɦíƈɦ!"
"Anh đúng là quá vô liêm sỉ, nhưng mà tôi thích, đúng đúng đúng, cứ để chồng cô ấy đi vào chung đi."
"Ha ha ha, trong buổi tiệc không thể thiếu chồng cô ấy được."
"Bữa tiệc tối nay lại càng thú vị hơn rồi."
Người nhà họ Khương nhìn nhau, tám ông chủ này thật đúng là không biết xấu hổ.
"Nếu đã như vậy thì để cậu ta vào chung đi." Khương Vĩnh Khánh khoát tay áo.
Vẻ mặt Khương Trường Viễn rất trào phúng: "Nghe thấy không anh rể của tôi, lát nữa anh phải giúp chị Ngọc Hạ kiểm tra để cho chị ấy tìm được một
người đàn ông tốt nha."
Đám người cười vang lên, tất cả đều nhìn Diệp Lâm bằng ánh mắt giễu cợt.
Biểu hiện của Diệp Lâm rất lạnh nhạt, căn bản anh không thèm để ý tới bọn họ mà đi thẳng đến bên cạnh Khương Ngọc Hạ.
"Diệp Lâm! Cậu...Cậu có biết cậu đang nói gì hay không?" Phương Tuệ tức giận
nói: "Cậu còn dám để Ngọc Hạ đi dự tiệc, cậu biết bữa tiệc này dùng để
làm gì không?"
Diệp Lâm gật đầu.
"Cậu biết, vậy mà cậu còn để con bé tham dự?" Phương Tuệ vô cùng tức giận: "Tôi thực sự đã nhìn
lầm cậu rồi! Cậu không phải là đồ bỏ đi mà cậu là một con rùa đen rụt
đầu! Cậu... cậu như thế này mà là đàn ông sao?"
Mặt mũi của Khương Ngọc Hạ cũng tràn đầy thất vọng.
"Yên tâm đi, không sao đâu!" Diệp Lâm nói khẽ: "Con đã nói sẽ không để Ngọc
Hạ phải chịu tổn thương, đương nhiên là con sẽ làm được!"
"Cậu... cậu để con bé tham dự loại tiệc này, còn nói không để con bé chịu tổn
thương?" Khương Kiến Quốc cũng tức giận nói: "Cậu có biết đây mới là tổn thương lớn nhất hay không?"
Khương Ngọc Tuyết: "Tin anh? Là anh đẩy chị ấy vào hố lửa, tại sao phải tin anh chứ?"
Sắc mặt của Khương Ngọc Hạ đỏ bừng, cô trầm tư một lát, sau đó cắn răng nói: "Được, em sẽ tin anh lần này!"
"Ngọc Hạ.." Phương Tuệ lo lắng.
"Không cần nói!" Sắc mặt Khương Ngọc Hạ kiên quyết: "Đêm nay, chúng ta cũng
không chạy được, vậy thì vào liều mạng đi, cùng lắm thì mất cái mạng này thôi."
Đám người bước vào đại sảnh, nhà họ Khương đã bày tiệc ở đây từ lâu.
Khương Vĩnh Khánh ngồi ở ghế chính! Một nhà Khương Ngọc Hạ rất khó được ngồi ở đây.
"Mọi người! Mọi người đều đã biết tình hình cụ thể." Khương Vĩnh Khánh cười: "Vậy thì chúng ta đừng nói gì nữa, bắt đầu đi."
"Ông Quân! Năm nay tôi có một dự án hơn một trăm tỷ." Người đàn ông mập mạp là người đầu tiên nói.
"Này, anh muốn có được lần đầu tiên của cô Ngọc Hạ với giá hơn một trăm tỷ
sao? Ha ha, ông Quân, tôi có hạng mục gần hai trăm tỷ!"
"Tôi có hơn hai trăm tỷ!"
"Gần ba trăm tỷ.."
"Hơn ba trăm tỷ!"
Mọi người cứ nhao nhao không ngừng, cuối cùng giá trị của dự án này ngày càng cao, cho đến khi lên tới hơn năm trăm tỷ.
Mọi người trong nhà họ Khương đều vui mừng khôn xiết, với dự án như thế này thì nhà họ Khương có thể làm ăn vô cùng phát đạt.
Tập đoàn Khánh Nguyên không hợp tác với nhà họ Khương thì sao? Thu nhập từ
những người này nhiều hơn nhiều so với thu nhập từ tập đoàn Khương
Nguyên!
Khương Ngọc Hạ ngồi cạnh người nhà, nét mặt tái nhợt.
Phương Tuệ nghiến răng: "Diệp Lâm! Cậu thật là vô dụng, cậu định để cho chúng ta phải chịu nhục thế này sao?"
Khương Kiến Công nói: "Tôi đã gặp qua rất nhiều người đàn ông vô dụng nhưng
chưa từng thấy ai vô dụng như cậu! Nếu cậu là một người đàn ông thì hãy
chống lại tất cả đi, đừng để vợ câu phải chịu sự sỉ nhục này."
Khương Ngọc Hạ cũng nhìn Diệp Lâm... Trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Diệp Lâm nói: "Đừng lo lắng, bọn họ sẽ bị quả báo!"
Phương Tuệ gào lên: "Quả báo? Diệp Lâm! Bây giờ cậu đang chờ ông trời đến cứu sao?"
"Ha ha ha! Tôi đoán anh sẽ không đợi được ông trời đâu." Khương Trường Viễn nghiêng người: "Tình hình chung đã được xác định, dự án hơn năm trăm tỷ của ông chủ Hầu đã chốt với chị Ngọc Hạ! Anh rể! Anh có muốn tự mình
đưa chị ấy qua không?"
Khương Kiến Công và Phương Tuệ bật khóc, con gái bọn thực sự bị xúc phạm như thế sao?
Khương Ngọc Hạ cũng nghiến răng, cô đã hạ quyết tâm rằng nếu ai đó chạm vào cô thì cô sẽ đập đầu chết ở đây!
"Hơn năm trăm tỷ?" Diệp Lâm đột nhiên đứng lên, cười tủm tỉm: "Ông lấy ra được không?"
"Vớ vẩn!" Khương Vĩnh Khánh giận dữ mắng mỏ: "Ở đây không có phần cho cậu nói chuyện."
"Ông chủ Kiên là một nhân vật lớn trong ngành y tế ở thành phố Hải Dương của chúng ta, hơn năm trăm tỷ đối với ông ấy chỉ là chuyện vặt!" Khương
Trường Viễn tâng bốc: "Ông chủ Kiên tùy tiện ra tay, là một dự án hàng
trăm tỷ đồng mà cậu dám chất vấn ông chủ Kiên sao?"
"Hừ, nói
chuyện đó với tên nhóc vô dụng này làm gì? Năm trăm ngàn cậu ta còn
không có thì sao có thể biết hơn năm trăm tỷ là như thế nào!"
"Diệp
Lâm! Cho cậu một cơ hội để tự tay đưa Ngọc Hạ cho ông chủ Kiên, như vậy
chúng tôi sẽ cho cậu một trăm triệu để cậu cứu em gái mình!"
Sắc mặt Khương Kiến Công và Phương Tuệ trở nên tái nhợt, đến lúc này rồi còn phải mất mặt xấu hổ vì Diệp Lâm ở đây!
Vẻ mặt Lâm Mạc Huy rất bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Ông chủ Kiên, nếu tôi nhớ không lầm, hình như ông bị phá sản rồi!"
Mọi người đều sửng sốt, sau đó lập tức phá lên cười.
"Tôi phá sản rồi?" Ông chủ Kiên bật cười: "Làm sao mà tôi không biết loại chuyện này nhỉ? Xảy ra khi nào vậy?"
Lâm Mạc Huy nhìn điện thoại một chút: "Tám phút trước!"
"Ha ha ha." Đám người cười vang lần nữa.
"Đây thực sự là một trò đùa hài hước nhất mà tôi từng nghe đấy."
"Ôi, tôi không nhịn được nữa! Diệp Lâm! Cậu đừng buồn cười như vậy được không? Cậu bị ngốc sao?"
"Cách đây tám phút đã phá sản rồi. Chính xác như vậy. Diệp Lâm! Cậu nghĩ cậu
là ông trời à, nói phá sản thì người ta phá sản sao?"
Sắc mặt của Khương Kiến Công và Phương Tuệ đỏ bừng, Khương Ngọc Tuyết nghiến răng: "Thằng hề này!"
Diệp Lâm không nói chuyện, trực tiếp mở máy, chiếu đoạn tin tức trên lên ti vi gần đó.
"Bản tin báo cáo của đài đưa tin, cuộc khủng hoảng nợ nần của công ty sản
xuất thuốc Thanh Kiên đã nổ ra và đã bước vào giai đoạn thanh lý phá
sản..."
Giọng nói trên ti vi truyền đến tai mọi người rất rõ ràng, tất cả mọi người đều sững sờ.
"Cái này... cái này là giả sao?"
"Không! Đây là bản tin tài chính thành phố Quảng Dương của chúng tôi! Người dẫn chương trình này đã dẫn được năm năm rồi."
"Trời ạ! Không phải ông chủ Kiên thật sự phá sản đấy chứ?"
Ông chủ Kiên vô cùng kinh ngạc, vội vàng lấy điện thoại di động ra! Vốn
chưa kịp gọi đi thì đã có một cuộc gọi đến. "Ông Kiên! Rốt cuộc ông đã
trêu chọc phải nhân vật lớn nào rồi?"
"Tại sao lại có người đột
nhiên vạch trần rất nhiều tư liệu đen trong công ty chúng ta, còn liên
kết với tất cả chủ nợ để đòi nợ?"
"Ông có biết là công ty đã xong đời rồi không? Nhà của chúng ta cũng xong đời rồi!"
Giọng nói nghiêm nghị của một người phụ nữ rõ ràng lọt vào tai mọi người.
"Đây... đây là giọng của vợ ông Kiên." Một ông chủ tỏ vẻ kinh hãi: "Ông Kiên! Ông... Ông thật sự phá sản rồi sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT