Tiệc rượu vừa kết thúc có Khương Kiến Công liền vội vã không nhịn nổi mà hỏi thăm.
Khương Ngọc Hạ, Phương Tuệ, Khương Đông Tuyết cũng kinh ngạc nhìn Diệp Lâm! Tất cả mọi chuyện vừa rồi như trong mộng.
Diệp Lâm cười nhạt, nói: "Không có gì! Là do con đã chữa khỏi bệnh cho quý nữ của Nam Bá Thiên!"
"Con gái của Nam Bá Thiên?" Phương Tuệ kinh hô: "Con gái của Ông Bá
Thiên gặp tai nạn xe cộ có biến thành người thực vật một năm nay! Anh. . . Anh điều trị được cho người thực vật?!"
Lúc này, Khương Đông
Tuyết đột nhiên nhớ tới cái gì có vội la lên: "Mẹ! Người còn nhớ rõ
không? Công ty nhà ta trước kia có nghiên cứu chế tạo một loại thuốc có
nghe nói khả năng để người thực vật thức tỉnh. Diệp Lâm có sẽ không phải là dùng loại này dược a?"
"Thật?" Phương Tuệ ngạc nhiên nói.
"Khẳng định là như thế này a!" Khương Đông Tuyết, nói: "Diệp Lâm chỉ là một nhân viên vệ sinh của bệnh viện thì sao có khả năng y thuật như vậy được chứ? Còn không phải ỷ vào thuốc của nhà ta?"
"Cũng đúng!"
Phương Tuệ ánh mắt sáng lên giống như quả thật... Là như thế này có vậy
cái này chẳng phải là công lao của nhà bọn họ rồi?
Nghĩ tới đây
có Phương Tuệ hận đến nghiến răng nghiến lợi! Đêm nay đã để Diệp Lâm lấy hết danh tiếng... Trong khi, những cái này đáng lẽ pải thuộc về nhà bọn họ.
Phương Tuệ vội vàng hỏi: "Diệp Lâm! Con đã chữa khỏi cho
con gái của ông ấy, chắc hẳn có thù lao đúng không? Vậy thù lao là bao
nhiêu?"
"Không có thù lao!" Diệp Lâm lắc đầu ... ANh cũng không có giải thích về thuốc.
Bí mật về ngọc bội gia truyền hiện chưa đến lúc bại lộ, tránh nguy cơ không đáng có!
"Không có thù lao? Anh lừa gạt ai đây?" Phương Tuệ trừng mắt "Anh có
phải hay không muốn nuốt một mình? Họ Diệp! Nếu không có phương thuốc
của tập đoàn Khương thị thì anh có thể chữa khỏi cho con gái của Nam Bá
Thiên!"
Diệp Lâm im lặng một lúc mới nói: "Thật sự không có thù lao! Con đã đổi lấy việc tổ chức sinh nhật đếm nay cho Ngọc Hạ."
"Cái gì?" Phương Tuệ kém chút xù lông, quát: "Một phân tiền thù lao
cũng không lấy mà lại lấy cơ hội tổ chức sinh nhật?! Diệp Lâm có đầu óc
anh bệnh a?"
Khương Kiến Công cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Diệp Lâm! Nam Bá Thiên là người như thế nào anh biết không? Anh chỉ cần mở miệng có muốn hai ba triệu đô tuyệt đối không có vấn đề! Anh liền yêu cầu tiệc rượu sinh nhật?"
"Người ngu dốt đúng là ngu dốt, liền chút dã tâm đều không có!" Khương
Đông Tuyết xem thường, nói: "Cho anh ta cơ hội cũng không biết nắm bắt
a!"
Diệp Lâm nhìn về phía Khương Ngọc Hạ nói khẽ: "Ta cảm thấy như vậy rất đáng!"
Khương Ngọc Hạ sắc mặt ửng đỏ có tâm bên trong lòng như được rót mật
ngọt! Mặc dù không có như thế nhiều tiền có nhưng ít ra có Diệp Lâm
trong lòng đều là nàng!
Nữ nhân muốn, có lúc chính là như thế đơn giản.
"Ngu xuẩn!" Phương Tuệ mắng một câu sau đó đổi giựt lại cái hộp trên
tay Diệp Lâm: "Ta xem một chút ông Bá Thiên đưa lễ vật gì cho anh?"
Mở hộp ra có Phương Tuệ con mắt lập tức trừng lớn! Trong hộp là một chìa khóa xe BMW mới tinh.
"Ông Bá Thiên đưa ngươi một chiếc xe BMW!" Phương Tuệ kích động đến run rẩy có một cỗ xe BMW cũng không tiện nghi a.
Phải biết nhà bọn họ liền chiếc xe đều không có! Mỗi lần có việc còn phải tìm chồng Khương Đông Tuyết là Hoàng Lương mượn xe.
"Cái này có gì mà vui chứ!" Khương Kiến Công y nguyên tức giận "Đáng lẽ phải có mấy triệu đô giờ thì chỉ đưuọc có mỗi chiếc xe BMW mà vui cái
gì?"
Phương Tuệ sắc mặt bỗng nhiên lạnh có hướng Diệp Lâm gắt một cái "Bại gia chi tử!"
"Nhưng chí ít cũng có một chiếc xe" Khương Đông Tuyết tiếp nhận chìa
khóa xe có cười nói: "Cha mẹ! Chiếc xe này để Diệp Lâm sử dụng quá lãng
phí! Nếu không cho con dùng a?"
"Con nghĩ cái gì đâu?" Phương
Tuệ lập tức cái chìa khóa xe đoạt lại đi: "Chiếc xe này để cho cha con
lái vì cha con chính là bộ mặt của gia đình ra, có hiểu không?"
Khương Đông Tuyết trên mặt không cam lòng... Đây chính là BMW a.
"Cha đều lại không có công việc có không cần phải lái xe đi." Khương Đông Tuyết lầm bầm.
Phương Tuệ không để ý tới nàng có ánh mắt tại Diệp Lâm trên thân băn
khoăn trong chốc lát có cuối cùng rơi vào Diệp Lâm trên cổ tay.
"Đây là Rolex a?" Phương Tuệ con mắt tỏa ánh sáng.
Diệp Lâm "Ây. . ."
"Ngươi một cái công nhân vệ sinh có mang loại này biểu lãng phí! Mau
tháo ra đưa cho cha vợ anh đeo." Phương Tuệ nói có trực tiếp đưa tay đi
Diệp Lâm trên tay đoạt.
"Mẹ!" Khương Ngọc Hạ chút buồn bực có đoạt xe thì thôi có liền đồng hồ đều muốn đoạt?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT