Trong lòng mọi người ở hiện trường hiện tại chỉ có ba chữ này!
Diệp Lâm cùng một nhà Khương Ngọc bằng cái gì lên tầng chín?
"Trần Tổng! Ngài là không phải lầm rồi?" Khương Linh Linh vội la lên:
"Tên Diệp Lâm này chính là một tên phế vật ở rể! Còn có, gia gia của ta
Khương Vĩnh Khánh mới là chủ tích của tập đoàn Khương thị! Diệp Lâm cùng KHương Ngọc Hạ là cái thá gì mà được lên tầng chín."
Khương
Vĩnh Khánh cũng sửa sang lại quần áo! Ông ta thấy Nam Bá Thiên thật
muốn mời cũng hẳn là mời Khương Lão gia tử là ông đây.
Đồng thời, Khương Vĩnh Khánh lòng tràn đầy kích động.
Nếu như ông ta thật được mời đến lên tầng chín, mặt mũi kia của ông ta
coi như lớn! Mấy lão bằng hữu của ông ta nhiều nhất đi qua tầng 7, cả
ngày đặt ở bên miệng nói khoác.
Nếu như ông ta có thể lên tầng chín! Hơn nữa còn là tham gia tiệc rượu của Nam Bá Thiên cũng đủ để ông ta khoác lác cả đời.
Không chỉ có như thế, Khương gia của ông ta cũng sẽ nhảy lên trở thành đại gia tộc của thành phố Quảng Dương!
"Làm càn!" Trần Khánh Nguyên đưa tay cho Khương Linh Linh một bàn tay.
Khương Linh Linh bị đánh mộng, vội la lên: "Ông... Ông dám đánh tôi?"
"Đánh ngươi thế nào rồi? Ngươi không phục?" Trần Khánh Nguyên lạnh giọng hỏi lại.
Khương Linh Linh miệng há lớn không dám nói lời nào! Cô ta tại Khương
gia chính là đại tiểu thư, có thể tại Diệp Lâm và Khương Ngọc Hạ trước
mặt ngang ngược càn rỡ.
Nhưng là ở trước mặt Trần Khánh Nguyên! Cô ta lại tính được cái gì?
Cùng người khác điêu ngoa có thể, tại Trần Khánh Nguyên trước mặt điêu ngoa, đây không phải là muốn chết sao?
Trần Khánh Nguyên âm thanh lạnh lùng nói: "Lập tức đối cậu Diệp cùng
Khương tiểu thư xin lỗi! Nếu không ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất."
"Ta. . . Ta cùng anh ta xin lỗi?" Khương Linh Linh gấp gáp... Cho tới
bây giờ đều là cô ta nhục mạ Diệp Lâm! Hiện tại để cô ta hướng tới phía
Diệp Lâm xin lỗi thì quả thực là muốn mệnh của cô ta.
"Gia gia!" Khương Linh Linh nhìn về phía Khương Vĩnh Khánh, chờ mong gia gia ra mặt.
"Khụ khụ. . ." Khương Vĩnh Khánh tiến lên một bước, chắp tay cười nói:
"Trần Tổng! Lão phu chính là Khương thị tập đoàn chủ tịch. . ."
"Ta quản ngươi cmn là ai!" Trần Khánh Nguyên không khách khí chút nào
đánh gãy Khương Vĩnh Khánh: "Ta tại nói chuyện với cô ta? Ở đây có chỗ
cho ông nói chuyện sao? Có phải là cũng muốn tìm đánh!"
Khương
Vĩnh Khánh sắc mặt đại biến! Ông tốt xấu gì cũng đã là một người bảy
mươi tuổi! Trần Khánh Nguyên so ông ta nhỏ hơn mấy chục tuổi... Dạng này mắng ông ta thì ông ta biết giấu mặt mũi ở đâu? Nhưng là ông ta cuối
cùng không dám hướng Trần Khánh Nguyên nổi giận.
"Diệp Lâm! Đều là người trong nhà đừng làm mọi người cùng không thoải
mái!" Khương Vĩnh Khánh âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi nói cho Trần
Tổng, Linh Linh nhanh mồm nhanh miệng, cũng vô ác ý, không cần xin lỗi!"
"Đúng vậy a! Diệp Lâm, đều là việc nhỏ, cần gì chứ? Ngươi cùng Linh
Linh nói lời xin lỗi, chuyện này thì thôi!" Khương Kiến Công cũng liền
bận bịu cùng nói.
Phương Tuệ cũng liên tục gật đầu, đây là cùng lão gia tử hòa hoãn quan hệ thời cơ tốt nhất.
Còn như Diệp Lâm, mặt mũi của anh có trọng yếu không?
Khương Linh Linh mặt mũi tràn đầy đắc ý nghiêng liếc Diệp Lâm! Nghe
được không? Cha mẹ vợ ngươi cùng gia gia ta đều không muốn ta xin lỗi!
Muốn để bản tiểu thư xin lỗi? Nằm mơ đi!
Diệp Lâm khuôn mặt băng lãnh! Lúc này lại bắt đầu nói người trong nhà với tôi???
Thời điểm Khương Linh Linh vũ nhục tôi! Thời điểm các người để vợ của
tôi đi bồi Triệu quản lý kia có hay không nghĩ tới người trong nhà?!
Khương Ngọc Hạ đột nhiên nói: "Gia gia! Ngài là không phải có chút dễ
quên? Một nhà chúng ta sớm bị ngài đuổi khỏi Khương gia thì làm sao có
thuyết pháp người một nhà?!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT