Sắc trời dần trở nên âm u, mây đen kéo tới không biết từ khi nào đã che kín bầu trời, phủ lên mây bay một tầng mờ mịt.

Không khí khô ráo lúc trước đã trở nên ẩm ướt se lạnh, dùng xong cơm trưa Hạ Lan Chi duỗi tay khẽ vuốt giấy Tuyên Thành, đầu ngón tay cảm nhận được hơi nước nhàn nhạt bám vào trang giấy.

Trước khi trời mưa nhiệt độ xuống thấp khiến trong người thật không dễ chịu, Triệu Dận ăn cơm trưa xong cũng đồng dạng không thoải mái mà xoa ngực khó chịu, sau đó lại xoa xoa cái bụng không được dễ chịu của mình.

Cơm trưa ăn thật sự quá no rồi.

Triệu Dận có chút buồn bực mà liếc Tướng phụ ngồi ở bên cạnh. Hạ Lan Chi này không hiểu vì sao tự mình muốn ăn rau dưa còn chưa tính, dựa vào cái gì còn muốn nhét cho y nhiều như vậy, bắt y phải ăn hết, còn dọa không ăn hết sẽ không thể cao lên.

Loại lời nói lừa tiểu hài tử này ai sẽ tin a.

Triệu Dận không còn lời nào để nói mà nhìn rau trong chén mình đã bị chất thành ngọn núi nhỏ, sau đó đầy bụng oán niệm mà vùi đầu xoay xoay đống rau dưa trong chén.

Triệu Dận tự nhủ với mình, y ăn hết đống rau này tuyệt đối không phải vì sợ chính mình lớn lên không thể cao! Tuyệt đối không phải! Y chỉ nghĩ không muốn làm Tướng phụ mất mặt, làm hắn không vui thôi.

Hạ Lan Chi cảm giác được ánh mắt của tiểu bằng hữu bên cạnh, quay đầu hỏi, "Hoàng Thượng dạ dày không thoải mái?"

Triệu Dận do dự một lúc, đại khái là cân nhắc xem có nên nói chính mình đã ăn đến no căng rồi hay không, thật mất mặt, ngay sau đó lắc đầu nói, "Không có.". ngôn tình tổng tài

"Có phải ăn no quá rồi hay không?" Hạ Lan Chi không thuận theo mà hỏi một câu.

Triệu Dận nhất thời thẹn quá hóa giận mà trả lời: "Trẫm không có!"

Được rồi được rồi, ngài nói không có thì không có.

Hạ Lan Chi bất đắc dĩ mà nhìn tiểu Hoàng Thượng ngạo kiều liếc mắt một cái, cũng không biết mình đã chọc tới chỗ nào của y.

"Trẫm phải đi về," ánh mắt y nhìn thời tiết ngoài cửa sổ, đứng dậy gọi thái giám đang chờ bên ngoài phòng, "Trời rất nhanh sẽ mưa, đi chuẩn bị long liễn một chút, trẫm phải hồi cung."

Hạ Lan Chi cũng đứng dậy đi theo tiểu Hoàng Thượng ra đến cửa, muốn giữ người lại nói: "Hoàng Thượng không ngại lưu lại Tướng phủ, dùng cơm chiều chờ mưa tạnh lại đi?"

Triệu Dận chung quy vẫn là không tin được Hạ Lan Chi, không quay đầu lại mà vẫy vẫy tay nói, "Tâm ý của Tướng phụ trẫm nhận, bất quá trẫm vẫn là thừa dịp trước khi trời mưa hồi cung sẽ tốt hơn."

"Nhưng ——"

"—— Tướng phụ," Triệu Dận cắt ngang lời nói của hắn, y đột nhiên xoay người trên mặt nước mắt lưng tròng, "Tướng phụ trong người mang trọng bệnh, bệnh đến độ gần như cả người đều thay đổi, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt. Trẫm không thể quấy rầy Tướng phụ dưỡng bệnh, trẫm là bảo bảo ngoan......"

Hạ Lan Chi nhìn thấy hốc mắt hồng hồng của tiểu Hoàng Thượng, trong tâm một mảnh mềm mại. Vội vàng tiến lên lau đi giọt lệ nơi khóe mắt y, ôn nhu dỗ dành, "Đúng đúng đúng, Hoàng Thượng là bảo bảo ngoan. Đều là thần sai! Hoàng Thượng đừng khóc, vi thần nhất định sẽ hảo hảo dưỡng bệnh!"

Triệu Dận ngừng khóc, hít hít cái mũi, "Ngươi nói thật?

Hạ Lan Chi gật đầu liên tục, chỉ kém không hướng lên trời thề, "Thật mà thật mà!"

"Vậy trẫm đi đây," tiểu Hoàng Thượng giọng nói mềm mại từ biệt, "Thân thể Tướng phụ mau mau hồi phục."

"Thần cung tiễn bệ hạ."

Cho đến khi nghe được bên ngoài vang lên tiếng hô "Khởi giá" the thé lại chói tai của thái giám, Triệu Dận ở bên trong long liễn mới dám hoàn toàn thả lỏng đem lưng dựa vào thùng xe lót khăn mềm mại, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Thái giám đến bên người giúp Hoàng Thượng xoa xoa bả vai, "Hoàng Thượng cảm thấy như thế nào?"

Triệu Dận nghe ra một lời mang hai nghĩa của hắn, không đơn giản chỉ là hỏi xoa bóp thoải mái hay không. Tay y nắm thành đấm, còn là dò hỏi Thánh Thượng hôm nay tình huống ở phủ Thừa Tướng.

"Tạm được."

Hai mắt y nhắm lại, nhàn nhạt trả lời một câu cho có lệ.

Vừa nãy vì muốn lừa Hạ Lan Chi mà đem nước mắt ép ra, một vở diễn như vậy hao của y không ít tinh lực, khiến y không muốn nói thêm dù nửa chữ, chỉ muốn lập tức hồi cung nghỉ ngơi.

Y chỉ muốn nhắm mắt dưỡng thần, không nghĩ tới vừa khép lại mi mắt, trong tâm trí đều là hình ảnh Hạ Lan Chi nhấp môi mỉm cười vô cùng ôn nhu.

Nụ cười khẽ phảng phất đã ăn sâu vào tâm trí, làm thế nào cũng không quên được, chọc cho Triệu Dận buồn bực không thể không mở mắt ra, nhấc lên mành che từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài.

Bầu trời ảm đạm không biết từ khi nào đã rơi xuống mưa phùn, nước mưa theo mái xe chảy xuống tí tách tí tách, giọt mưa rơi trên đường đá xanh bắn lên từng bọt nước nhỏ, cuối cùng theo vết bánh xe long liễn nghiền qua, cùng trở về tĩnh lặng.

"Trời quả nhiên mưa rồi a......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play