"Bệnh liệt dương......" Hạ Lan Chi xấu hổ mà nhắm mắt lại, dứt khoát bất chấp tất cả nói, "Không chỉ có bệnh liệt dương còn thận hư."

Vương thái y lúc trước còn nước mắt dầm dề nháy mắt liền trở nên ôn nhu, lộ ra một ánh mắt quan tâm lại đồng tình, "Kỳ thật đại nhân không cần nói rõ như thế, hạ quan khi nãy bắt mạch cũng đã phát hiện."

Hạ Lan Chi lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Phát hiện rồi ngươi còn hỏi?"

Vương thái y bị dọa như vậy lại co rúm, "Hạ quan là cho rằng đại nhân có bệnh khó nói khác......"

"Đây không phải vấn đề." Hạ Lan Chi cũng không muốn so đo việc này, trực tiếp đi vào vấn đề hỏi, "Thái y, như thế nào mới có thể chữa khỏi?"

"Đại nhân có thể là vì gần đây tiết dục quá nhiều mà thành ra như vậy, chỉ cần bình thường ăn uống lấy thức ăn nhẹ, thanh đạm điều dưỡng, dùng thêm chút đồ vật tráng dương để bồi bổ. Gần đây không nên đi lại ở nơi đông người. Hạ quan sẽ kê cho đại nhân một thang thuốc, có thể tiêu trừ tàn độc đồng thời điều dưỡng thân thể, giúp đại nhân nhanh chóng khôi phục chi trụ sừng sững không ngã."

Chi trụ sừng sững không ngã......

Ây, ô chết mất.

Hạ Lan Chi che mặt, ngượng ngùng gật gật đầu, "Vậy đa tạ Vương thái y."

"Đại nhân khách khí như vậy mới là muốn giết hạ quan. Thứ cho hạ quan lắm miệng một câu, đại nhân định xử trí thiếu niên này như thế nào?"

Hạ Lan Chi liếc mắt nhìn Tô Nặc hơi thở thoi thóp nằm ở trên giường, "Cứ như vậy đi. Lát nữa thuốc nấu xong tìm người uy hắn uống. Dù sao đêm đã khuya Vương thái y tới đây một chuyến cũng không dễ dàng, mạng của hắn Vương thái y cũng đã cứu, vậy để cho hắn nhận ân tình này của Vương thái y, thật tốt sống tiếp đi."

Vương thái y nghe vậy nét mặt khẽ động, chắp tay nói lời cảm tạ: "Đại nhân hồng ân, hạ quan thay vị thiếu niên này tạ ơn ngài! Đại nhân những ngày này nhất định phải điều dưỡng quý thể thật tốt. Nếu không còn chuyện gì khác, thỉnh ngài cho hạ quan cáo lui."

Nghe xong lời Vương thái y nói, Hạ Lan Chi nghĩ ra một kế, nhấp môi mỉm cười tiễn khách nói: "Mời."

"Hạ quan cáo lui."

Nhìn thấy người đi rồi, Hạ Lan Chi cũng đi ra khỏi phòng hộ vệ đầy mùi máu tươi, gọi mấy hạ nhân đang chờ ở cửa tới phân phó nói: "Gọi người đi báo cho Hoàng Thượng, nói là thừa tướng thân thể mang bệnh nhẹ, cầu bệ hạ cho phép điều dưỡng ba ngày, xin đừng quấy rầy."

"Vâng."

"Lại để hắn xin chỉ thị của Hoàng thượng, nói là muốn mượn sổ nhỏ dùng một chút, không đến hai ngày sẽ trả lại."

"Vâng."

"Lại phái vài người đến thư phòng đem những tấu chương đều dọn đến phòng ngủ. A, đúng rồi, nhớ đem phòng hộ vệ dọn dẹp qua, để thoáng gió chút, mùi trong phòng đối với người khác sẽ không tốt cho thân thể. Chỉ cần làm những việc này, về phòng, dẫn đường."

"Vâng."

Hạ Lan Chi rất hài lòng nhìn những thuộc hạ này nhanh chóng tản ra làm việc, chậm rãi đi theo phía sau hộ vệ đi về phòng.

Ánh sáng chiếu vào nhà, mặt trời đỏ như chu sa rực lên sắc vàng xuyên qua mây mù. Biển mây nhiễm màu sắc rực rỡ, mặt trời mới mọc chiếu những tia sáng hạ xuống nhân gian, ánh sáng trong suốt đẩy ra tầng mây còn mê ngủ đến rộng mở, khiến người cảm thấy thần thanh khí sảng.

Cũng nhờ có chuyện thổ huyết, hắn mới có thể trước ngày hôm nay nghĩ ra biện pháp kéo dài thời gian, cũng coi như trong cái rủi có cái may đi.

Hạ Lan Chi nâng mi nhìn về phía ánh sáng màu chu sa phía chân trời, sâu tận đáy lòng mà đối với nguyên thân thừa tướng đã bị độc chết nói lời từ biệt.

"Hạ Lan huynh, kiếp sau đừng lại làm nhiều việc ác như vậy. Hài tử Tô Nặc kia cũng rất đáng thương, tuy rằng là bởi vì hắn nên ta mới bị hố tới đây tiếp nhận thân thể ngươi, nhưng hắn cũng uống độc chịu không ít khổ, ta sẽ không thay ngươi phạt hắn."

Cũng không biết là do trời hay vì thứ gì khác, trong đình viện vốn không có gió thế nhưng lại nổi gió, cành lá xanh um lay động, dường như là hướng Hạ Lan Chi gật đầu từ biệt.

"Có duyên gặp lại."

Thúy diệp xanh mát sàn sạt rung động, hình như cũng nói một câu "Có duyên gặp lại."

Mà hiện tại trong Hoàng cung, sau khi được cung nữ hầu hạ mặc vào Long bào, Hoàng Đế Triệu Dận nghe thái giám báo cáo về việc thừa tướng, vừa sáng sớm đã bị làm tức đến phát run.

"To gan!" Triệu Dận nghiến răng nghiến lợi mắng, chuỗi ngọc trên mũ miện theo thân hình mà hơi đong đưa, "Thế nhưng còn dám phái người tự tiện xông vào Hoàng cung lấy sổ nhỏ! Thật nghĩ trẫm không dám động hắn sao!"

Tác giả có lời muốn nói: . Truyện Hot

Tới tới, tâm tâm niệm niệm tiểu Hoàng Đế muốn online a, chính ta cũng gấp vì sao còn chưa tới, hiện tại có cơ hội để y lên sân khấu.

Canh hai thiếu chút nữa không kịp đăng chết ta.

_________________________________

Nguyệt: Cá nhân ta là editor đối với chương này chính là cực kì không hài lòng, chỗ Vương thái y lập từ quá nhiều, ta lại không thể nghĩ được thay thế như nào thì mới tốt, tại đây xin lỗi mọi người nếu khi đọc cảm thấy khó chịu. Đây là bộ đầu ta edit cho nên còn quá non tay, nếu có thể thì mong mọi người góp ý vài chỗ cảm thấy không hợp lý, ta sẽ cố gắng khắc phục và từ từ hoàn thiện hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play