Sau khi về nhà, Vân Thanh cất điện thoại vào ngăn kéo tủ giày trước mặt Bùi Tri Viễn, "Sau này em sẽ để ở đây, vừa vào cửa là có thể cầm ngay. Nếu anh vẫn không yên tâm thì em nhờ chị Vương Di, mỗi ngày đi học sẽ nhờ chị ấy giữ."

"Không cần, muốn học hay không là chuyện chủ quan, có mang đi cũng không liên quan gì."

Vân Thanh lầu bầu, "Dù sao thì em cũng sẽ đặt nó ở đây."

Bùi Tri Viễn giục cậu đi tắm, cậu cầm quần áo đi ra từ phòng ngủ, thấy Bùi Tri Viễn đang trải chăn bông ở phòng ngủ chính thì buồn hiu chọc chọc ngoài cửa, vòng vo uất ức nói, "Lâu rồi em không có phơi chăn, có mạt đó."

"Khi nào trời đẹp rồi đem ra phơi nắng, em cũng phơi chăn của em đi."

Vân Thanh giậm chân, tức giận bỏ đi.

Bùi Tri Viễn tiếp tục trải chăn bông, cất một số hóa đơn quan trọng anh nhân tiện mang về vào tủ đồ, Bùi Tri Viễn nhặt món đồ dưới đất lên, định cất nó vào chỗ khác, anh chợt nhớ tới rồi mở cuốn sổ ra xem.

Đây là sổ hộ khẩu của anh, tờ đầu tiên là chính anh, tờ thứ hai là Vân Thanh tự viết — Họ và tên: Bùi Vân Thanh. Quan hệ với chủ hộ: Anh em cùng ba khác mẹ — Bùi Tri Viễn nhịn không được bèn bật cười.

Anh lại lật xem những món khác, có ba bảng điểm của Vân Thanh trước khi thi, cũng như điểm số của các môn khác trong kỳ thi tuyển sinh trung học của Vân Thanh, tất cả đều được kẹp trong một túi giấy và cất giữ cẩn thận.

Anh cứ thế chìm vào hồi ức mười phút.

Vân Thanh sốt ruột chạy tới phòng anh sau khi tắm xong, thấy chăn bông Bùi Tri Viễn đã trải trên giường, cậu bỗng lóe lên một ý tưởng, cậu đi vào chuẩn bị đồ ngủ cho anh, "Bùi Tri Viễn, nhân lúc phòng tắm còn ấm anh mau đi tắm đi." Trong đó toàn là hơi nóng cậu vừa tắm.

"Bây giờ chưa lạnh lắm." Bùi Tri Viễn đáp, anh cất đồ lại vào ngăn kéo tủ quần áo, nhận bộ đồ Vân Thanh đưa.

Vân Thanh bất chấp, "Em trai anh thấy lạnh là lạnh!"

Bùi Tri Viễn buồn cười, nghe lời cậu đi tắm.

Vân Thanh vội vàng đi tìm chìa khóa phòng ngủ chính, khóa cửa.

Bùi Tri Viễn tắm xong, tiện tay bỏ đồ dơ của Vân Thanh và mình vào máy giặt, dọn phòng tắm một lúc. Đi ra thấy phòng khách cũng không sạch mấy, anh lại dọn dẹp. Đến khi xong xuôi, đồ đã giặt xong, thế là anh phơi đồ, tắt đèn rồi mới về phòng.

Căn phòng đối diện phòng ngủ chính đã tắt đèn nhưng cửa vẫn mở toang. Bùi Tri Viễn cầm nắm tay cửa thử vặn, đã khóa đúng như anh đoán, anh tắt đèn hành lang, bước vào căn phòng cửa rộng mở, một tiếng cười khẽ vang trong màn đêm, "Bùi Vân Thanh, em lại giở trò gì rồi?"

Người tên giường ỷ vào bóng tối, trốn trong chăn rầm rì đáp, "Bùi Vân Thanh ngủ rồi!"

"Thật không? Đánh hai cái là tỉnh thôi."

Dứt lời anh xốc chăn lên, Vân Thanh hoảng sợ tự chui đầu vào lưới, "Đừng đánh em, đưa chìa khóa cho anh là được chứ gì." Cậu cất chìa khóa dưới gối, đang mò mẫm tìm nó thì chợt nghe tiếng chìa khóa rớt, lọt xuống khe giường rồi.

"Ha ha..." Vân Thanh cười gượng, "Em không cố ý, thật đó, em không cố ý làm rớt!"

Bùi Tri Viễn tin, nhưng anh không chịu buông tha, "Em nghĩ tôi tin không, thôi bỏ đi, em ngủ đi, mai còn phải dậy sớm." Anh nằm xuống cạnh Vân Thanh, cậu vì họa được phúc mà mừng rỡ, thích ý chui vào lòng anh trai, "Em không cố ý thật mà."

Bùi Tri Viễn đáp, "Ừ."

Vân Thanh rúc trong ngực Bùi Tri Viễn, rụt rè nằm yên được mấy phút là tự cho thần không biết quỷ không hay, lén cọ cọ người anh. Chạm lên cánh tay anh không thấy anh phản ứng, thế là cậu chuyển sang cạ đùi, mò mò rồi chu miệng tới, hôn nhẹ lên gáy anh.

Hầu kết Bùi Tri Viễn lăn lên xuống, anh nói khẽ, "Em không định cho tôi ngủ phải không."

Vân Thanh giật mình.

Cậu vội nhắm mắt, làm bộ mọi chuyện vừa rồi chỉ là mộng du.

Bùi Tri Viễn không nói nữa.

Cảm nhận chút dung túng ấy, Vân Thanh cả gan mở mắt ra, chiếm hời người ta còn ra vẻ, "Vậy em cho anh hôn lại, anh có hôn không, không hôn là em hôn anh đó."

Cậu lại hôn thêm một cái, Vân Thanh vùi vào cổ Bùi Tri Viễn, hôn mút lung tung trên cổ anh một trận. Bùi Tri Viễn vòng tay qua eo cậu, "Tôi thấy em đang hưng phấn lắm, hay xuống dưới giường tìm chìa khóa đi?"

Vân Thanh vắt chân ôm bụng anh, vừa hôn lung tung vừa giả ngu, "Chìa khóa gì cơ, em không biết."

Bùi Tri Viễn nhắc cho, "Cái thứ em mới làm rớt ấy."

Vân Thanh lảng sang chuyện khác, cậu làm nũng, "Anh trai, anh về thăm em mà đúng không?"

Bùi Tri Viễn đáp, "Đúng thế."

Anh không muốn phủ nhận chuyện này, sợ làm em trai đau lòng.

Vân Thanh càng đắc ý, lại gần anh hơn, "Anh cũng thích em mà đúng không, anh không cần phải thích em nhiều, chỉ cần anh thích là được rồi."

Ai mà chịu được kiểu làm nũng này, Bùi Tri Viễn nghiêng đầu nhìn cậu, vờ như hờ hững đáp, "Ừ."

Vân Thanh đang háo hức sờ mó lập tức thả hồn, trái tim và nhịp thở dồn dập kinh người, cậu không nghe tiếng "ừ" của Bùi Tri Viễn, nhưng nhìn ngôn ngữ hình thể của anh, cậu đã có giấy thông hành.

Não cậu trì độn, thân nhiệt tăng cao, dính chặt người Bùi Tri Viễn mới giảm bớt khô nóng trong người. Cậu chui vào chăn, giọng cũng khẽ đi, "Bùi Tri Viễn, em vẫn chưa lớn lên được chút nào cả, có thể yêu đương với anh không?"

Bùi Tri Viễn nhận thấy cậu đang đổ mồ hôi, anh kéo lò sưởi nhỏ bỏng dọa người ra khỏi chăn cho thoáng. Bùi Tri Viễn đáp, "Đã lớn hơn chút rồi."

Vân Thanh lại rúc về, thì thầm, "Chắc chắn là lớn rồi, nó đã lớn rồi." Cậu cọ vào đùi Bùi Tri Viễn, để anh cảm nhận được sự trưởng thành của mình, "Có phải đã lớn rồi không?"

Lớn hay chưa trước tiên không bàn, nhưng chắc chắn là đang giở trò lưu manh.

Bùi Tri Viễn từng nghe em trai thủ dâm, bây giờ được cảm nhận trực tiếp, nhưng nếu tính kĩ, đây không phải lần đầu cũng không phải lần hai, đây đã là lần thứ bao nhiêu không đếm xuể, trải nghiệm đầu tiên của Vân Thanh là ở ngay bên cạnh anh, anh còn không cho là chuyện to tát mà giúp cậu giải quyết tàn cuộc.

Đó là chuyện từ khi nào rồi?

Lúc Bùi Tri Viễn sực tỉnh khỏi ký ức, anh ôm eo Vân Thanh, ngón tay thon dài ôm lấy tay cậu. Trên người Vân Thanh đổ một lớp mồ hôi mỏng, được cọ khiến anh miệng khô lưỡi đắng, nhiệt độ cơ thể tăng lên.

Nhưng anh là anh trai, nên thận trọng thì phải thận trọng.

Anh bỏ tay Vân Thanh ra, nắm quyền khống chế trong tay mình, "Chơi xong thì ngủ, biết chưa." Anh ghé vào tai cậu nói nhỏ, cũng là nói cho mình nghe.

Ngày mới vừa sáng, Chu Tuần và cậu bạn tới dưới lầu, họ bắt taxi về với nhau. Bùi Tri Viễn nấu bốn phần bữa sáng, chiêu đãi hai người họ ăn cơm ở nhà, tiện đường chở Vân Thanh đi học. Vân Thanh ngơ ngác cả đường, mãi đến khi thấy cổng trưởng mới hoảng hốt nhận ra Bùi Tri Viễn sắp rời đi.

Kể từ hôm qua thấy Bùi Tri Viễn đến sáng nay vẫn có cảm giác không thực, mãi đến lúc anh sắp đi, cảm giác không muốn xa bất ngờ đổ ập vào cậu.

Qua gương chiếu hậu, Chu Tuần trông thấy mặt Vân Thanh, "Bùi Tri Viễn, em mày sắp khóc rồi kìa, rõ là không nỡ xa mày."

Bùi Tri Viễn nhìn em trai, anh cầm cặp bên cạnh mình đưa cho cậu, "Nói hẹn gặp lại với mấy anh đi."

Vân Thanh nói hẹn gặp lại rồi im thin thít, sợ nói thêm tiếng nào thì mình sẽ bật khóc.

Bùi Tri Viễn tiễn cậu xuống xe, "Em có tiền tiêu không, anh trai cho em mấy đồng."

Vân Thanh bĩu môi, "Không tiêu của anh trai."

Bùi Tri Viễn bật cười một tiếng, cho cậu ít tiền tiêu vặt, vỗ vỗ đầu cậu dỗ dành, "Vậy em kiên cường chút."

Vân Thanh nói, "Anh cũng nghiêm chỉnh chút."

"Tôi thế nào?"

"Đừng cho người thích anh có cơ hội, đợi em lớn rồi yêu đương với em."

Bùi Tri Viễn đáp ngay, "Ừ, anh đồng ý với em. Phải ngoan ngoãn lớn lên, học cho tốt, biết chưa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play