Lý Minh Tín chen đến trước mặt Trương Xuân Hoa, gương mặt nhỏ ngẩng lên chân thành nói: "Mẹ, ngày mai mẹ cũng sinh cho con một em gái, nhìn em Trăn Trăn thật đẹp!"

Trương Xuân Hoa ý thức trở về nói một câu: "Con gái có gì tốt...”

Nói được một nữa, bà Lý đã nhịn không được muốn sờ tẩu, Trương Xuân Hoa trong cái khó ló cái khôn miễn cưỡng chuyển lại lời nói: "Nha đầu này nhìn rất đẹp, mẹ sợ mẹ sinh không được.”

Bà Lý đặt tẩu thuốc lại chỗ cũ, lại đắc ý nhìn cháu gái, cũng không thèm nhìn Trương Xuân Hoa một cái: "Với đức hạnh của con, đúng là không sinh được.”

Trương Xuân Hoa che ngực, mẹ chồng qua thẳng thắn, đau lòng!

Trăn Trăn mắt to nhấp nháy nhấp nháy nhìn xem cái này nhìn xem cái kia, mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng trải qua mấy ngày này cô cơ bản biết được mấy người thân cận trong nhà này.

Bà Lý ôm Trăn Trăn rồi gọi Lý Mộc Lâm qua, dỗ dành trăn trăn nói: "Cháu a, đây là chú của cháu, nhìn thấy không, cười với chú ấy một cái.” Trăn Trăn phối hợp mở miệng, bì bõm hai chữ, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Bà Lý ngay lập tức trở nên vui vẻ: "Ai u, cháu của ta thật thông minh, lớn lên cũng như anh cả con, cũng thi đỗ đại học.”

Trước đây Trương Xuân Hoa không thích nghe Lý Mộc Lâm nói về gia đình của mình, Lý Mộc Lâm nhắc tới Lý gia cô phải tìm chủ đề khác hoặc lấy cớ đi làm việc khác, bởi vậy cô đối với Lý gia thật không biết gì.

Nghe được bà Lý nói thi đại học, ánh mắt Trương Xuân Hoa lập tức sáng lên, sinh viên ở thời kỳ này vẫn thật có tiền đồ, giống như cha Trương cùng Lý Mộc Lâm làm ở cục điện lực, tốt nghiệp đại học vào làm việc tại nhà máy lương cao hơn rất nhiều so với những người lao động bình thường, ngữ khí Trương Xuân Hoa lập tức có thập phần nhiệt tình: "Mộc Lâm, nhà ta ai thi đỗ đại học?"

Lý Mộc Lâm nhìn cô một cái, nhìn trong phòng chỉ chỉ: "Minh Đông nhà anh hai, qua mùa hè năm sau liền thi đại học.”

Trương Xuân Hoa lập tức ỉu xìu, bĩu môi nói: "Em còn tưởng đều đã thi đỗ rồi.”

Lý Mộc Lâm nhìn nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới bên này, vội vàng dùng sức nhéo cô một phen, nhỏ giọng nói: “Ở nơi này nói ít thôi, Đông tử học giỏi lại chịu khó, lần này thi đại học là chuyện chắc chắn. em còn nói lung tung cẩn thận mẹ nghe được, mẹ lại lấy tẩu thuốc gõ em.”

Trương Xuân Hoa lập tức ngậm miệng, lòng còn sợ hãi nhìn thoáng qua bà Lý, trong lúc nhất thời tâm tình phức tạp, không thể không nói là cảm kích bà nhiều một chút vẫn là sợ hãi nhiều một chút.

Náo nhiệt một buổi trưa, nhìn sắc trời cũng dần tối, Quế Hoa lại hỏi bà Lý: "Bà, buổi tối ăn gì?"

Một nhà bốn người của con trai bà trở về, còn chưa tới ngày ăn tết, nhưng bà Lý vẫn hào phóng lấy ra một khối thịt heo, một con cá, còn ở bên ngoài lấy về một khối đậu hũ đông lạnh: "Cá hầm đậu hủ, cải trắng thịt heo hầm miến, lại hấp một nắp bánh nhân đậu, còn lại tự con làm được.”

Trương Xuân Hoa nghe bà Lý sắp xếp mọi thứ, nhất thời đứng ngồi không yên, cô mỉm cười nhìn bà Lý nói: "Con cũng xuống bếp phụ một tay.”

Bà Lý gật đầu, Lưu Tú Lan cũng đứng lên: "Vậy con đi dẫn em dâu đi qua.”

Trương Xuân Hoa vừa đến phòng bếp liền nhịn không được liền nhìn đông rồi lại nhìn tây, lương thực nhỏ đều cất ở trong rương lớn đặt sát tường khóa lại, trừ bà Lý không ai mở được, nhưng khoai lang, bột ngô... đều làm thành túi to đặt ở trong tủ, Trương Xuân Hoa nhìn qua từng cái túi không được chua xót một câu: "Nhà chúng ta lương thực cũng không ít, trong này lương thực có thể so với Băng Thành.”

"Đừng nói nữa, lương thực nơi này không đủ dùng, năm ngoái không đủ rau củ ăn, đây là mẹ dẫn chúng ta khai hoang đất trên núi, trồng ngô, khoai lang, cải trắng, khoai tây... Nếu không thì chết đói.” Lưu Tú Lan tò mò hỏi Trương Xuân Hoa khi cắt dưa cải: "Chúng ta đều nói tất cả lương thực trồng trên núi đều đã cấp cho thị trấn lớn, chẳng lẻ các người ở Băng Thành cũng vẫn thiếu lương thực?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play