"Đúng! Đúng! Đúng!" Vương Tố Phân liền phụ họa, không quên lừa dối con trai ngốc: "Chờ con câu cá bắt thỏ nhặt quả phỉ hạt thông, em gái sẽ càng thích con.”

Lý Minh Bắc sốt ruột: "Mẹ sao lại nói trước mặt anh trai, anh ấy sẽ tranh cùng con?"

Lý Minh Nam trợn mắt xem thường, cố gắng không bày ra vẻ mặt buồn nôn, cố gắng nở một nụ cười thân thiết: "Anh làm sao lại ngăn cản em, anh sẽ không tranh với em. Đúng rồi, chờ đến mùa thu năm sau, em nên nhặt củi nhiều một chút, nếu không mùa đông em gái sẽ bị lạnh thì sao?" Nhìn Lý Minh Bắc nhìn Lý Minh Nam với gương mặt cảm kích, Vương Tố Phân không nhịn được cười to.

Trong phòng đông của Vương Tố Phân có một đám nhỏ không khí vui vẻ ấm áp, phòng tây không khí lại có chút xấu hổ. Trương Xuân Hoa tự nhận là người thành phố, trong mắt cô cái địa phương này chính là nông thôn. Lúc đó cô gả cho Lý Mộc Lâm, hoàn toàn là do nhìn trúng nhà Lý Mộc Lâm ở xa, hơn nữa còn có mấy anh trai, không có gánh nặng gì.

Mẹ Trương Xuân Hoa khi sinh cô thì bị tổn thương thân thể, lúc sau thời chiến hỗn loạn, trốn đông trốn tây cũng không thể ở cử tốt, sau đó mẹ cô không thể có thai nữa. Trương gia chỉ có một đứa con là cô, hai vợ chồng nghĩ sau này người tới cửa làm con rễ để phụng dưỡng mình.

Thời đại hiện nay, cơm còn không có ăn nữa là, Trương gia tuy không giàu có nhưng dù sao cũng là hộ khẩu đăng ký thường trú trong thành phố, cha Trương còn làm việc ở cục điện lực, nuôi nhà ba người cũng dư dả. Trương Xuân Hoa tuy không đi làm, nhưng ánh mắt rất xoi mói, không thích ở nông thôn, ở thành phố lại ngại người ta nhìn.

Khi đó Lý Mộc Lâm vừa mới đến Băng Thành theo đuổi sự nghiệp điện công nghiệp, Lý Mộc Lâm đọc sách mấy năm, tuổi trẻ chân tay cường tráng cũng nhanh nhẹn, nhờ học thức mà thuận lợi được vào cục điện công nghiệp làm việc, được cha Trương cử làm sư phó.

Lý Mộc Lâm đầu óc linh hoạt, đã học được những thứ chưa học được khi đi làm, thời gian nghỉ ngơi thường giúp những sư phó dưới của Trương gia một chút. Thường xuyên qua lại, Trương Xuân Hoa liền thích Lý Mộc Lâm, sau khi cha Trương biết đã thử nói chuyện với Lý Mộc Lâm, nhưng Lý Mộc Lâm cắn chặt răng không đồng ý chuyện kén rể.

Cha Trương vốn tưởng chuyện này xong rồi, nhưng Trương Xuân Hoa đã nhìn trúng Lý Mộc Lâm, sống chết cũng phải gả cho anh. Cha Trương cân nhắc Lý Mộc Lâm ở xa, Lý Mộc Lâm lẻ loi một mình ở Băng Thành đi làm, kỳ thật so với tới cửa ở rể cũng không khác lắm, liền cắn răng đồng ý.

Vốn là chuyện hôn nhân đại sự, Lý Mộc Lâm dù thế nào cũng phải về nói chuyện vơi cha mẹ, sau đó cha mẹ Lý Lâm Mộc đến để cầu thân. Nhưng Trương gia đều ngầm muốn Lý Mộc Lâm sửa theo họ nhà mình. Thấy Lý Mộc Lâm khăng khăng muốn xin nghỉ về nhà, cha Trương liền nghĩ biên pháp, lừa Lý Mộc Lâm nói nếu bây giờ xin nghỉ, sẽ ảnh hưởng đến chuyện chuyển đổi lao động chính thức sau này, nếu không bây giờ cứ cưới trước, đến tết nguyên đán về cũng giống nhau.

Lương chênh lệch giữa người học nghề và lao động chính thức tăng gấp ba lần, Lý Mộc Lâm do dự mãi, rốt cuộc luyến tiếc tiền lương chuyển đổi chính thức sau này, liền viết một phong thư về nhà, mơ hồ nói muốn kết hôn.

Trước khi Lý Mộc Lâm kết hôn ở một mình tại ký túc xá, nhưng sau khi kết hôn không thể xin nhà trong một thời gian, Trương gia nhanh cơ hội đưa vợ chồng son trở về ở nhà, từng chút từng chút nghĩ việc đưa con rể vào cửa.

Năm đó kết hôn, Lý Mộc Lâm thuận lợi được chuyển lao động chính thức suy xét đưa vợ về nhà ra mắt cha mẹ, nhưng Trương Xuân Hoa lúc mày có thai, ói tới trời đất quay cuồng, Lý Mộc Lâm tự nhiên cũng không biết làm sao mang vợ trở về, chờ tới năm sau sinh ra đứa nhỏ, Trương Xuân Hoa lại lấy lý do sợ con còn nhỏ dễ bị ốm, chờ thời điểm đứa nhỏ lớn một chút rồi về, chờ Lý Minh Thư bốn tuổi, cơ thể cũng rắn chắc, Lý Mộc Lâm cân nhắc lúc này hẳn có thể trở về, nhưng Trương Xuân Hoa lại có thai…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play