Đoàn người vừa đi được hai mươi phút, Lý Minh Tín đã không thể đi tiếp, ấm ức nhìn Trương Gia Hoa, cậu òa lên khóc: “Mẹ con không muốn đi nữa, con mệt.”
Trương Xuân Hoa liếc nhìn đứa con trai nhỏ, thằng bé thật sự rất mệt mỏi, sau đó cô lại nhìn về phía con trai lớn Lý Minh Thư, con trai lớn của cô đang tràn đây khát vọng như muốn được ngồi trên chiếc xe bò đi trước mặt.
Trương Xuân Hoa khó chịu cắn môi, cô lại nhìn sang Lý Mộc Lâm, nhưng Lý Mộc Lâm chỉ cúi đầu đi về phía trước, không hề mảy may để ý đến ba mẹ con cô đang lủi thủi ở phía sau.
“Chờ một chút.” Nhìn thấy khuôn mặt bơ phờ của cậu con trai đang dần tái nhợt, Trương Xuân Hoa không dám nghĩ thêm gì nữa, chỉ có thể nhịn nhục hét lên.
Nhưng bốn người phía trước đang nói chuyện phiếm ở nhà, không ai trong số họ nghe thấy tiếng quát của Trương Xuân Hoa, họ vẫn sải bước về phía trước vừa nói vừa cười. Thấy không có ai quan tâm đến mình, sự kiêu ngạo của Trương Xuân Hoa tức thì dịu đi ba phần, cô chỉ có thể cao giọng hét lớn một lần nữa: “Mộc Lâm, Lý Minh Tín không thể đi được nữa.”
Lý Mộc Lâm dừng lại anh quay đầu nhìn lại phía sau, chỉ thấy hai con trai của anh đã ngồi xổm mệt mỏi thở không ra hơi, không đứng dậy được nữa, anh vội vàng chạy tới bế Lý Minh Tín lên, liếc nhìn Trương Xuân Hoa quở trách: "Cô không vui khi để con trai mình ngồi trên xe bò, nhưng nếu con mệt hay phát sốt tới lúc đó, tôi sẽ xem cô có thể làm gì, chỗ này không phải là Băng Thành, bác sĩ cũng chẳng dễ tìm đâu.”
Trương Xuân Hoa nghe vậy hoảng sợ, vội vàng nói: “Ngồi, ngồi, ngồi mà em sẽ ôm con trai lên xe, chúng ta sẽ không dở trò nữa.”
Lý Mộc Lâm im lặng không nói, chỉ lẳng lặng bế hai đứa con trai lên xe bò và giúp Trương Xuân Hoa leo lên.
Trên xe bò có ba chiếc ghế dài nhỏ bằng gỗ, Trương Xuân Hoa bế cậu con trai nhỏ trên tay, lấy ra một chiếc áo bông có đệm lót trong hành lý mặc cho Lý Minh Tín, rồi di chuyển hai hành lý lớn về phía trước để tránh gió…
Xe bò chậm rãi chạy về phía trước, Trương Xuân Hoa đang ngồi trên xe bò xoa xoa bắp chân cô bắt đầu hối hận.
“Mẹ, chúng con đã trở lại!” Xe bò chậm rãi đi hết một tiếng, rốt cục cũng đến cửa nhà, Lý Mộc Vũ vừa xách hành lý vừa kêu lên.
“Con đã về rồi sao?” Cánh cửa gỗ bị đẩy ra, tấm rèm nặng nề được vén lên, bà Lý run rẩy chống gậy đi tới.
Lý Mộc Lâm vừa bế con trai xuống, vừa quay đầu lại nhìn đã thấy mẹ già đang rung rẩy chống gậy, nước mắt anh liền tuôn rơi, anh gạt con trai sang một bên, chạy vào ôm lấy bà: “Mẹ!”
“Anh còn biết đường về à?" Bà Lý đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ bà giơ gậy của mình lên đánh vào vai Lý Mộc Lâm vài cái và nói: “Anh đó, cái tên vong ân phụ nghĩa, trong lòng anh có còn coi tôi là mẹ của anh không?"
“Có! Có! Có!" Dù cho bản thân anh có bị đánh mấy cái nhưng Lý Mộc Lâm lại cảm thấy toàn thân thoải mái vông cùng: “Con nằm mơ cũng nhớ đến lúc mẹ cầm gậy đánh con.”
“Lại thiếu đòn.” Bà Lý miệng cười đến mang tai vui vẻ nói.
Lý Mộc Lâm bên này xoa vai bên kia đã quay lại và ra hiệu cho các con trai: “Lý Minh Thư, Lý Minh Tín, mau đến gọi bà nội đi.”
Lý Minh Thư và Lý Minh Tín đứng cách đó không xa nhìn vào chiếc gậy chống của bà Lý với vẻ kinh hãi, rồi nhìn cha của họ đang nở nụ cười, hai đứa trẻ đều im lặng, một lát sau, một lớn một nhỏ, nhanh chóng nở nụ cười dễ thương gọi: "Bà nội!"
“Ây, nào cháu trai của bà, mau vào đi!" bà Lý nhìn hai đứa cháu toàn thân lập tức chẳng còn đau, bà quăng gậy sang một bên, mỗi tay ôm vai một đứa dắt vào trong vui vẻ hỏi các cháu: "Đi đường có mệt không? Có đói bụng không?"
Lý Minh Tín nhìn xuống đất, cậu nắm lấy đôi bàn tay khô và gầy của bà Lý, nụ cười trên khuôn mặt cậu lúc này còn xấu hơn là khóc cậu ậm ực nói: “Con đói!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT