Yêu một người, nó sẽ như thế nào?

Sau nhiều lần trải qua tình yêu, được lựa chọn, bị vứt bỏ, trái tim của Hạ Sí đã bị tra tấn đến vỡ nát. Những vết thương đó nhìn thì có vẻ như nó sẽ được chữa khỏi theo thời gian, nhưng nó không chỉ tồn tại ở mặt ngoài, mà còn cắm rễ ở trong trái tim cô.

Lớp 12 năm ấy, Hạ Sí tham gia huấn luyện nghệ thuật, đồng thời cũng cố gắng bổ sung kiến thức.

Ban đầu cô vốn không phải là người quan tâm đến thành tích, nhưng hiện tại, cô đã có động lực để cố gắng. Thời Ngộ đã được định ngay từ đầu là sẽ không ở lại nơi nhỏ bé này, cô muốn làm cho chính mình trở nên ưu tú hơn, phấn đấu để có thể được làm bạn đồng hành trong tương lai của anh!

Cảm giác mệt mỏi do rèn luyện thể chất và kiệt quệ về tinh thần đứng thứ hai, thứ chịu ảnh hưởng nhiều nhất vẫn là tâm lý của Hạ Sí, cô kiên cường chống đỡ, vì mong muốn có được một kết cục đẹp.

Nhưng hiện thực lại tàn khốc.

Cô đã để lãng phí nhiều năm, ngay cả khi thật sự ăn năn hối cải, thì cũng không có đủ sức chịu đựng. Dựa trên thành tích thi của cô, nó không đủ để cô có thể bước vào đại học một cách suôn sẻ.

Bước ra khỏi phòng thi, Hạ Sí liền bắt đầu lo lắng, sau khi có kết quả, tâm tình cô tiếp tục sa sút. Thời Ngộ dỗ dành cô một lúc lâu, sau khi cô khôi phục lại lý trí, cố gắng giảng giải cho cô hiểu, phân tích cho cô thành hai con đường.

Một là tiếp tục đi về phía trước với thành tích hiện tại, hai là chuyển đến một trường cấp ba khác học lại.

“Tri Tri không cần lo lắng, bất luận là em có đưa ra lựa chọn gì, anh đều sẽ ủng hộ em.” Trong thời điểm mà cô đang gặp phải khó khăn, người nọ vì cô mà sớm đã lên xong kế hoạch cho tất cả, nhưng cuối cùng lại đưa cho cô quyền lựa chọn.

Anh ấy quản lý cô, nuông chiều cô, sẽ không cưỡng ép cô phải làm gì.

Cuối cùng, cô đưa ra lựa chọn lại cố gắng thêm một lần nữa!

Chuyến đi du lịch trước khi trở lại trường học có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất sau khi cô rời khỏi nhà. Khát khao về tương lai cùng người mình thích, là động lực để cô có thể chống đỡ phấn đấu thêm một lần nữa!

Áp lực học lại lớp 12 so với lúc trước còn lớn hơn nữa, khi đó cô và Thời Ngộ hai người ở hai nơi, nhưng mỗi dịu cuối tuần hay ngày nghỉ lễ, Thời Ngộ đều sẽ không ngại cực khổ trở về thành phố Vân Dương làm bạn cùng cô.

Mỗi lần vùi trong biển sách và đề thi, cô gần như không có giải trí thời gian, những con số trên tờ lịch lần lượt bị gạch bỏ, trong lòng Hạ Sí cũng càng ngày càng lo lắng hơn.

Việc học tập mang đến áp lực là điều không thể tránh khỏi, cô tự ép buộc tinh thần của mình, lúc đó còn chưa ý thức được, tâm lý của mình đang bắt đầu có sự thay đổi.

Người mẹ đã mặc kệ cô sống một mình nhiều năm đột nhiên xuất hiện, đánh giá tình hình hiện tại của cô, “Hạ Hạ, với thành tích hiện tại của cno, cho dù có thi lại đại học một lần nữa cũng sẽ không vào được trường đại học tốt nhất. Nếu con đi theo mẹ cùng nhau ra nước ngoài, nhất định mẹ sẽ chọn cho con giáo viên tốt nhất, hoàn thành ước mơ của con!”

Khi đó, người chồng thứ hai của Từ nữ sĩ vừa mới qua đời, tài sản được chia đều cho bà và con trai út cùng con trai của vợ trước của chồng bà mỗi người một nửa. Của cải của Thẩm gia phong phú, tài sản mà Từ nữ sĩ cũng đủ cho bà và con trai sống sung sướng cả đời.

Nghe những lời từng câu từng chữ như là vì suy nghĩ cho cô, Hạ Sí rất không nể mặt châm chọc chính mẹ mình, “Thì ra bà vẫn còn nhớ rõ, mình có một đứa con gái.”

Vào thời điểm cô cần bà nhất, thì người phụ nữ này lại không xuất hiện, hiện tại cô đã trưởng thành, cũng không còn khát nhận được sự quan tâm từ mẹ nữa rồi.

“Con có thể nổi giận với mẹ, nhưng những lời nói mẹ nói đều là vì muốn tốt cho con, hy vọng con có thể suy nghĩ thật kỹ.” Từ nữ sĩ tự cảm thấy hổ thẹn, kiên nhẫn trả lời con gái, “Với thành tích hiện tại của con, muốn vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học, rất khó.”

“Vậy thì cũng không liên quan đến bà!” Hạ Sí không lưu lại lời nào tốt đẹp, xoay người rời đi.

Nhưng sau khi về nhà, cô cầm bút và sách, cho dù có làm như thế nào cũng không đọc vào được. Đối mặt với những vấn đề phức tạp, cô bắt đầu cảm thấy bực bội. Nếu lần thứ hai thi đại học vẫn cứ thất bại, thì cô nên làm cái gì bây giờ?

Những lời của Từ nữ sĩ làm cho cô nghi ngờ chính mình.





Từ nữ sĩ tự tiện chọn một vài trường học ở nước ngoài cho cô lựa chọn, Hạ Sí lạnh lùng cự tuyệt bà.

Từ nữ sĩ cũng không tức giận, tiến từng bước từng bước tẩy não cô, “Con còn nhỏ, không biết xã hội phức tạp như thế nào, chỉ cần con nghe theo sự sắp xếp của mẹ, mẹ có thể mở ra một con đường cho con.”

Nghe sự sắp xếp của Từ nữ sĩ cho mình, Hạ Sí không còn kiên nhẫn nữa nổi giận, “Chuyện của tôi không cần bà quản.”

Năm lần bảy lượt bị con gái của mình bài xích, Từ nữ sĩ nhíu mày nói, “Ta là mẹ của con, ta mặc kệ con, thì ai quản con?”

Từ nữ sĩ thật sự có bản lĩnh đó, nhưng cô không cần. Cô thậm chí còn không hiểu, lúc trước vì tiền mà bà vứt bỏ cô, hiện tại lại hao hết tâm tư bồi thường, rốt cuộc là có mục đích gì?

“Thật sự không thể hiểu được, hiện tại bà đã có tiền, có con trai, vì sao cứ nhất định phải mang theo tôi cho bằng được?”

“Con là con gái của mẹ, mẹ phải luôn chăm sóc cho con.”

Nghe được lời này, Hạ Sí không thấy cảm động, thậm chí còn cảm thấy buồn cười, “Lúc tôi bị bà nội đuổi ra khỏi cửa bà đang ở đâu? Lúc tôi bị cậu mợ bài xích ra bên ngoài bà đang ở đâu? Lúc tôi bị bạn học nhắm vào bắt nạt bà đang ở đâu?”

“Lúc Thẩm Mộ bắt nạt tôi, bà lại đang làm cái gì?”

“Có lẽ mẹ đã quên, những điều này, chính những ký ức này đã trưởng thành cùng với tôi.”

Hạ Sí cũng không phải là người mang tất cả những uất ức của mình nghẹn ở trong lòng, cô dùng một hơi liệt kê những chuyện trong quá khứ kia ra, nói thẳng ra những chuyện đó làm cho gương mặt của Từ phu nhân không còn ánh sáng.

“Hiện tại bà nói muốn quản tôi, dựa vào cái gì đây?” Nhìn người mẹ trầm mặc, tâm tình của cô lại có loại cảm giác vui vẻ vì giành được chiến thắng.

Sự mạnh mẽ của con gái khiến Từ nữ sĩ cảm thấy khó chịu và bực bội, “Hạ Sí con đừng quên, mấy năm nay tất cả tiền ăn tiền mặc, đều là tiền mẹ cấp cho con!”

“Là tiền sinh hoạt phải không? Nhưng mẹ đã từng nói với tôi, đó là Thẩm gia bồi thường cho tôi.” Khóe môi cô nhếch lên mỉm cười, “Hình như mẹ đã quên, lúc trước tôi cầu xin mẹ giúp tôi, thì ngược lại mẹ buông tha cho người đã làm tổn thương tôi.”

“Mẹ lúc trước là!” Từ nữ sĩ muốn nói nhưng lại thôi.

Con trai của vợ trước hận bà, bởi vì không đối phó được người lớn, liền trút tất cả sự tức giận lên con gái bà.

Sản nghiệp Thẩm gia lớn, cho dù Hạ Sí có không tha thứ, Thẩm gia cũng sẽ bảo vệ được Thẩm Mộ, có lẽ cuối cùng còn sẽ sử dụng thủ đoạn cưỡng chế Hạ Sí phải ngậm miệng lại. Biện pháp tốt nhất, chính là bà phải thuyết phục Hạ Sí “tha thứ”.

Bà đưa con gái trở về thành phố Vân Dương, tiêu tiền bố trí xong hết tất cả, khi đó Hạ Sí đã vô cùng bài xích bà, bà chỉ có thể nói cho Hạ Sí, “Đây là Thẩm gia bồi thường cho con, con xứng đáng có được.”

Tâm tính của Hạ Sí cũng bắt đầu thay đổi từ lúc đó. Bà quá nhỏ bé, không thể không cúi đầu trước hiện thực, bởi vì trong hoàn cảnh như vậy, không nhất thiết phải vì bất kỳ sự kiêu ngạo nào của bản thân mà làm tổn thương chính mình.

Cuộc nói chuyện của hai mẹ con tan rã trong không vui, âu nói cuối cùng Hạ Sí lưu lại thật đã đánh sâu vào trái tim của Từ nữ sĩ, “Chỉ có người thân thuộc với tôi, mới có tư cách quản tôi!”





Phản kháng lại mẹ cũng không phải chuyện gì đáng để vui vẻ. Cảm giác khoái cảm của miệng lưỡi nhanh chóng tiêu tán từ trong cơ thể, một mình về đến nhà, cảm giác xung quanh trống rỗng.

Rất không có cảm giác an toàn.

Hết lần này đến lần khác, Thời Ngộ gọi điện thoại tới, trong nháy mắt nghe được giọng nói đó, nước mắt liền lạch cạch rơi xuống.

Kỳ thi thất bại, cô không khóc; đối đầu với mẹ mình, cô cũng không khóc. Nhưng mà chỉ vì một câu hỏi thăm bình thường của Thời Ngộ, lại khiến cho cô cảm thấy tủi thân đến mức không nhịn được!

Khoảnh khắc đó, cô muốn gặp anh.

Rất muốn.

Sau khi đồng ý với Thời Ngộ phải làm một học sinh tốt, lần đầu tiên Hạ Sí nói dối giáo viên xin nghỉ học hai ngày, không chùn bước lên đường sắt cao tốc đi đến thành phố C.

Cô biết trường học của Thời Ngộ, biết lớp chuyên ngành và ký túc xá của Thời Ngộ, thậm chí vận khí của cô còn rất tốt, vừa mới tan học đã nhìn thấy Thời Ngộ ở tòa nhà dạy học.

Nhưng không phải anh đi một mình, bên cạnh còn có một cô gái cao gầy xinh đẹp sóng vai bước đi cùng anh.

Không biết vì cái gì, sự chua xót trong lòng chua xót biến thành lửa giận trong nháy mắt, nổi giận đùng đùng xuất hiện ở trước mặt Thời Ngộ.

Rõ ràng là người mà mình thương nhớ ngày đêm, nhưng lại không có cách nào duy trì một mặt tốt đẹp trước mặt anh, sau lúc suy nghĩ lại luôn cảm thấy bản thân mình vô cùng tệ hại.

Có một khuôn mặt xinh đẹp, cho dù sắc mặt có không vui, thì ở trong mắt người khác xem ra đều là một loại phong cách đẹp.

“Tri Tri?” Thời Ngộ kinh ngạc trước sự xuất hiện của cô.

Hạ Sí trầm mặc nhìn chằm chằm anh, bàn tay rũ xuống bên cạnh siết chặt thành nắm đấm.

Cô đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Liếc mắt nhìn sang cô gái bên cạnh, đối phương đánh giá cô một lượt, cố ý thăm dò, “Đây là, em gái của cậu sao?”

“Không phải, cô ấy là bạn gái của tôi.” Thời Ngộ không chút do dự thừa nhận thân phận của cô, đi đến bên cạnh cô, nắm tay rất tự nhiên, phân rõ khoảng cách với người khác, “Xin lỗi đàn chị, chúng tôi còn có việc, đi trước.”

Thời Ngộ dẫn cô rời đi, trong lúc đó, cô không nói một lời nào, nhưng không thể không thừa nhận, không có người đáng ghét, tâm tình của cô cũng suôn sẻ hơn rất nhiều.

“Hôm nay là thứ tư, sao em lại đến đây?”

“Em đến tìm anh, anh không vui sao?”

“Làm sao có thể, nhưng hiện tại hẳn là em nên ở trường học, đột nhiên tới tìm anh, nhất định là gặp phải chuyện gì rồi đúng không?”

Không có chỉ trích không lời buộc tội, không có chất vấn vì sao cô lại xuất hiện ở chỗ này, mà là lo lắng cho cô, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.

Chóp mũi chua xót, Hạ Sí nhào vào vòng ôm ấm áp của anh, hai tay vòng quanh eo anh ôm thật chặt, “Anh ôm em một cái đi, hiện tại em rất khổ sở.”

Thời Ngộ ôm cô dỗ dành vài câu, cô không chịu nói ra, người nọ chỉ đành phải thay đổi sang phương thức khác, hướng dẫn từng bước một, “Anh đưa em về nhà được không?” 

“Được……” Ngoại trừ chữ này ra, rốt cuộc cô cũng nói không thêm một chữ dư thừa nào nữa.



Đó là lần đầu tiên  Hạ Sí bước vào Thủy Mộc Thanh Uyển lúc nào không hay.

Gian phòng bên cạnh phòng ngủ chính, từ màu sắc, phong cách tất cả đều được bố trí dựa theo sở thích của cô, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Hạ Sí đã vô cùng kinh ngạc, “Như thế nào lại……”

“Bởi vì anh biết một ngày nào đó em sẽ đến, cho nên đã sắp xếp xong trước.” Anh luôn cẩn thận như vậy, vì cô mà đã lên kế hoạch trước cho tương lai.

Trái tim Hạ Sí trong nháy mắt ổn định lại.

Thấy cảm xúc của cô đã khôi phục lại, Thời Ngộ tiếp tục nói chuyện với cô, “Nếu lần sau em muốn gặp anh, có thể gọi điện thoại trước cho anh, ít nhất cũng để cho anh biết được em đang ở đâu. Có biết không?”

“Ừm.” Cô tự cho là mình nghiêm túc đáp một tiếng, nhưng ngay cả môi cũng không mở ra.

Mỗi lần như vậy Thời Ngộ đều sẽ sửa lại thói quen này của cô, ngón tay nhẹ nhàng ấn hai cái vào khóe môi cô nói, “Nói chuyện nghiêm túc.”

“Em nhớ kỹ rồi.” Cô phải mở miệng nói những lời này, mới có thể làm cho người nói có ấn tượng sâu sắc hơn.

“Như vậy hiện tại có thể nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Thời Ngộ tiếp tục hỏi.

Cô kể lại những chuyện Từ nữ sĩ tự quyết định cho Thời Ngộ nghe, hơn nữa thể hiện rõ thái độ không muốn rời đi của mình.

“Bà ấy cảm thấy em thi không đậu, nói việc em học lại không có ý nghĩa gì.”

Từ nữ sĩ muốn cho cô nhìn nhận rõ tình trạng hiện tại, ra nước ngoài phấn đấu tìm kiếm cơ hội mới, nhưng những lời này đã đả kích lòng tự tin của Hạ Sí. Nhưng cô muốn nói cho Thời Ngộ biết, “Em thật sự rất cố gắng, em muốn ở gần anh hơn một chút nữa.”

“Anh biết.” Sự tin tưởng của Thời Ngộ dành cho cô cũng không phải là có lệ, “Trước khi mọi chuyện xảy ra, không có cách nào đoán trước được kết cục, bất luận kết quả có như thế nào, sự cố gắng của em đều không có sai.”

“Học tập sẽ có áp lực, mỗi người đều phải trải qua.” Anh nói.

Hạ Sí chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn anh chăm chú, “Học bá thông minh có thiên phú như anh, cũng sẽ có áp lực sao?”

“Đương nhiên.” Thời Ngộ gật đầu, “Lúc gặp phải kỳ thi, anh cũng sẽ căng thẳng, quan tâm đến thành tích của mình, những điều này đều rất bình thường.”

“Nhưng em phải tin tưởng chính mình, không có bất kỳ người nào có thể ép buộc em đi đến bước nào cả, không cảm thấy thẹn với lương tâm là được.”

Người cô thích, sẽ dùng thân phận  bạn trai để chăm sóc cô, cũng sẽ giống như giáo viên dẫn đường cho cô.

Lần đó, Thời Ngộ cùng cô đi chơi hai ngày ở thành phố C, sau đó tự mình đưa cô về trường học, trước khi đi để lại cho cô một cái ôm ấm áp nhất, “Không cần vội vàng, anh vẫn luôn ở đây.”

*



Sự tự tin của Hạ Sí tăng lên gấp bội, học tập đến rạng sáng. Nhưng thành tích kỳ thi mô phỏng vẫn thấp, không có gì thay đổi so với lần trước, giống như tất cả sự cố gắng của cô đều tương đương uổng phí.

Ngay sau đó, trường học tổ chức họp phụ huynh cho học sinh lớp 12, bạn cùng bàn nằm sấp bên cạnh khóc nguyên một tiết học. Nguyên nhân là bởi vì, thành tích trượt dốc, bị bố mẹ dạy dỗ một trận.

Hạ Sí cầm bài thi so sánh, rõ ràng thành tích của mình còn kém hơn cả bạn cùng bàn. Cô mượn điều này an ủi bạn ngồi cùng bàn, “Cậu đừng khóc nữa, tớ vẫn còn ở phía sau lót đế đó.”

Năng lực cạnh tranh của Nhất Trung so với Tam Trung lớn hơn nhiều, thành tích hiện tại của cô ở Tam Trung thì có thể được gọi là học sinh giỏi, nhưng ở Nhất Trung, thì chỉ có thể lót đế.

“Mẹ tớ nói, nếu là năm nay lại thi không đậu, thì dứt khoát không cần đi học nữa!” Bạn ngồi cùng bàn khóc đến mức hai mắt sưng húp lên, “Sao thi đại học lại khó như vậy chứ!”

Cô bạn ngồi cùng bàn này của cô, dựa theo thực lực, thi đậu trường top 1 thì không thành vấn đề. Nhưng tâm lý cô ấy không ổn định, mỗi lần đến kỳ thi lớn lại đều không chiu nổi, dẫn đến ới thành tích dao động lớn, kỳ thi tuyển sinh đại học năm ngoái bởi vì bất cẩn điền nhầm thẻ đáp án.

Sau khi kỳ thi kết thúc được mấy ngày, tâm tình của bạn ngồi cùng bàn h vẫn trầm thấp như cũ, Hạ Sí thỉnh thoảng thở dài, cũng không giúp gì được cô ấy, chỉ có thể khuyên bảo: “Lần sau thi làm tốt hơn là được.”

Nhưng không đợi đến kỳ thi tiếp theo, bạn cùng bàn đã xảy ra chuyện.

Nghe nói bố mẹ cô ấy vẫn luôn gây áp lực lên cô ấy, buộc cô ấy phải leo lên cửa sổ để đe dọa bọn họ, kết quả vô ý rơi xuống. May mắn thầy  chính là cô ấy đã nhặt về được mạng, bất hạnh chính là, phải làm bạn cùng với xe lăn cả đời.

Là bạn học kiêm bạn ngồi cùng bàn, Hạ Sí mang hoa quả đến bệnh viện thăm cô ấy một lần.

Người kia đã hoàn toàn trở nên tiêu cực, “Lúc trước thành tích kỳ thi đại học có, là bọn họ ép tớ phải học lại, thi không đậu chính là thi không đậu, học lại thì có ích lợi gì.”

Thất bại trong kỳ thi, người nhà không hiểu, sụp đổ và tổn thương, tất cả những điều không may mắn cộng dồn vào với nhau, làm cho cô gái đáng lẽ phải tươi sáng mất đi hy vọng đối mặt với cuộc sống.



Trong thời gian nhạy cảm, dễ bị tổn thương trước các tác động môi trường bên ngoài nhất.

Hạ Sí đã đổi bạn ngồi cùng bàn mới, nhưng người trước đó đã để lại bóng ma trong lòng cô và nó đang ăn mòn lý trí của cô từng chút từng chút một.

Cô lại bắt đầu trở nên khó chịu.

Cô không thể bình tĩnh đọc sách, buổi tối tắt đèn thật lâu cũng không có cách nào đi vào giấc ngủ được.

Cô gặp phải ác mộng, sau khi tỉnh mộng, tất cả những tiếng vang vọng lên trong đầu đều là người bạn ngồi cùng bàn mặc bộ quần áo bệnh nhân nằm trên giường, “Thi không đậu chính là thi không đậu, học lại thì có ích lợi gì……”

Nhìn thành tích gần như không có chút tiến triển gì, Hạ Sí bắt đầu mất ngủ. Thời gian nghỉ ngơi thả lỏng tinh thần của lớp 12 vốn đã rất ít, bắt đầu từ khi mất ngủ, trạng thái tinh của cô cũng liên tục trượt dốc.

Vừa vặn hai tuần kia, Thời Ngộ ra ngoài tham gia thi đấu, không thể trở về gặp mặt, không có phát hiện được sự khác thường của Hạ Sí đầu tiên. Nhưng tâm tư Thời Ngộ rất tinh tế, khi đối mặt với cô, rất nhanh đã phát hiện ra cô không giống bình thường.

Thời Ngộ dẫn cô đến gặp một người chú, tính cách người chú kia rất ôn hòa, có chút giống với Thời Ngộ, ông ấy lơ đãng hỏi vài câu, Hạ Sí trả lời từng câu một.

Sau đó không lâu, Thời Ngộ dẫn cô đến bệnh viện, chẩn đoán chính xác —— mắc chứng rối loạn lưỡng cực.

Bầu không khí học tập căng thẳng của lớp 12 cũng không thể dẫn đường cho Hạ Sí, nó chỉ khiến cho cô càng thêm phiền não hơn. Thời Ngộ gửi đơn xin nghỉ đến trường học, ở lại thành phố Vân Dương cùng cô.

Từ nữ sĩ thỉnh thoảng xuất hiện, phát hiện ra cô và bạn trai quá gần gũi, có chút bất mãn. Hạ Sí không có cách nào khống chế được tính tình của mình, không thể dùng lý trí để nói chuyện.

Sau đó Thời Ngộ chủ động đi tìm Từ nữ sĩ, đối phương mới ngừng lại.

Thời gian chỉ còn bốn tháng nữa là đến kỳ thi đại học, nhưng trạng thái của Hạ Sí lại không thích hợp trở lại trường học, vì để thuận tiện cho việc trị liệu, Thời Ngộ đưa cô đến thành phố C. Hóa ra người chú mà cô đã gặp trước đây chính là một bác sĩ tâm lý.

Rõ ràng biết rõ tất cả những gì Thời Ngộ làm đều là vì muốn tốt cho cô, nhưng cô vẫn nhịn không được nổi giận, dễ dàng trở nên căng thẳng, nôn nóng bất an.

Chờ sau trận cảm xúc kia qua đi, tâm tình của cô bắt đầu sa sút, cho rằng mình đã phạm vào sai lầm rất nghiêm trọng, khóc lóc xin lỗi Thời Ngộ.

Cô bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng.

Cô không muốn Thời Ngộ lãng phí thời gian ở trên người cô, lúc lý trí tỉnh táo cô bảo đảm với anh, “A Ngộ, anh về trường học đi học đi, em có thể tự chăm sóc chính mình.”

Nhưng Thời Ngộ vừa mới rời đi, một mình cô tỉnh dậy ở trong nhà, liền bắt đầu hoảng hốt, cảm thấy tất cả những gì xung quanh mình đều vô cùng khủng bố, núp ở trong chăn không dám đi ra ngoài, thật sự nhịn không được nữa, mới gọi điện thoại cho Thời Ngộ.

Sau khi điện thoại được kết nối, là giọng nói của một cô gái.

Cô không quá nhớ rõ nội dung, bắt đầu nghi thần nghi quỷ, lo lắng Thời Ngộ sẽ thích người khác.

Cô lại gọi Thời Ngộ trở về, nhất định phải làm cho anh hứa “Không rời đi”.

Bệnh tình của cô càng ngày càng nghiêm trọng, Thời Ngộ lại đề cập đến, “Tri Tri, chúng ta đến bệnh viện trị liệu được không?”

“Em không muốn đi bệnh viện, em chán ghét bệnh viện!” Cô không quên được hình ảnh bố mình tắt thở ở bệnh viện, nơi đó làm cho cô cảm thấy nghẹt thở, càng thêm không muốn nhập viện.

“Có phải anh cảm thấy em rất phiền phức đúng không? Muốn tiễn em đi rồi đúng không?” Suy nghĩ tiêu cực ở trong lòng cô không ngừng tăng lên, “Em uống thuốc thì sẽ tốt lên mà, anh đừng đưa em đến bệnh viện, em không muốn phải tách ra khỏi anh.”

Một khi Thời Ngộ rời đi, cô sẽ trở nên đặc biệt không có cảm giác an toàn.

Rõ ràng người bị bệnh là cô, nhưng người chịu tra tấn lại là Thời Ngộ.

Không biết bắt đầu từ khi nào, anh cũng mất ngủ suốt cả đêm, ở bên giường cô canh chừng đến hừng đông, vừa ngồi là cả một đêm.

Khi cô bình tĩnh lại, Hạ Sí lại sẽ trở nên vô cùng tự trách, cô năn nỉ Thời Ngộ giúp mình có được một cuộc sống bình thường, nhưng sự thật nào có đơn giản như vậy.

Ngày đó cô ở trong nhà, phát hiện ra một tàn thuốc lá còn sót lại, cũng tìm thấy hộp thuốc lá trong ngăn kéo của Thời Ngộ……

Có lẽ đối với những người khác mà nói hành vi này là bình thường, nhưng phát sinh trên người Thời Ngộ, nó lại biến thành trường hợp đặc biệt. Cô nhận ra rằng Thời Ngộ bởi vì cô, mà đã chịu ảnh hưởng rất lớn.

Hạ Sí khóc lóc đi tìm anh, “Em sẽ đến bệnh viện, em sẽ ngoan ngoãn phối hợp trị liệu.”

Cô nguyện ý vì Thời Ngộ mà thay đổi để trở nên tốt hơn, đồng thời cũng bởi vì đối phương ưu tú, tạo ra áp lực quá lớn cho tâm lý của bản thân. Chứng rối loạn lưỡng cực không phải là đột nhiên phát sinh, mà chẳng qua là toàn bộ những chuyện sau đó trở thành nguyên nhân, tích lũy vào thời khắc mấu chốt, bộc phát ra!

Trị liệu tâm lý là một quá trình lâu dài, mà Hạ Sí đã bắt đầu từ năm mười hai tuổi, chưa từng nhận được tư vấn tâm lý chính xác, tình hình của cô càng thêm phức tạp hơn.

Uống thuốc theo hướng dẫn của bác sĩ có thể ức chế cảm xúc của cô, lại làm cho cô trở nên rất mất tinh thần.

Thời Ngộ tìm mọi cách chọc cô vui vẻ, nhưng cô lại cười không nổi.

Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà là khi cô về nhà thu dọn đồ đạc, cô đã phát hiện ra một bảng kiểm tra tâm lý ở trong phòng Thời Ngộ.

Mà bảng kiểm tra tâm lý này lại là của Thời Ngộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play