Edit: Tiểu Màn Thầu

Năm thứ ba sau khi kết hôn, Lê Khí mất trí nhớ.

Vốn đây chỉ là một ngày bình thường, trong khoảng thời gian này Bùi Chân ở lại trường học viết luận văn tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Lê Khí gọi điện thoại nói tan làm sẽ đến đón cô, hai người còn thương lượng đến ăn ở một nhà hàng mà bọn họ đã từng hẹn nhau đi từ rất lâu.

Không nghĩ đến cô không đợi được Lê Khí, mà lại đợi một cuộc điện thoại từ bệnh viện.

“Tai nạn xe dẫn đến não bị va chạm.” Bác sĩ dùng ngón tay chạm nhẹ vào phần đầu, “Không biết đến khi nào mới khá hơn, có thể ngủ một giấc đã hồi phục, hoặc có thể là cả đời cũng….”

Ông ấy chưa nói hết câu, nhưng Bùi Chân cũng hiểu ý tứ của ông ấy.

Đôi môi cô khẽ rung lên, tay buông lỏng bên người.

Vốn tưởng rằng mấy năm qua bình yên vô sự, tai nạn xe ngoài ý muốn khiến Lê Khí chết trong truyện sẽ không xảy ra, không ngờ rằng nó vẫn đến.

May mắn thay, tính mạng không đáng lo ngại.

Bùi Chân hít một hơi thật sâu, hai tay có hơi bất lực lạnh buốt tê rần. Cô nói chuyện với bác sĩ vài câu, sau khi nói lời cảm ơn xong cô quay trở lại phòng bệnh.

Đám người vừa rồi vây quanh giường bệnh đã rời đi, trong căn phòng rộng rãi yên tĩnh, chỉ có một âm thanh nhỏ phát ra từ máy phun sương tạo ẩm.

Người đàn ông dựa vào đầu giường nhìn bên ngoài cửa sổ, Bùi Chân khẽ nói: “A Khí?”

Lỗ tai Lê Khí giật giật, thật lâu mới xoay đầu lại, trong đôi mắt màu hổ phách xoẹt qua một tia mờ mịt cùng do dự: “Em, đang gọi tôi sao?”

Xong rồi, A Khí thực sự không còn nhớ cô nữa rồi.

Mũi Bùi Chân chua xót, suýt nữa sắp rơi nước mắt.

Nhưng cô cố gắng kiềm chế bản thân mình, nở một nụ cười ngọt ngào nói: “Vâng.”

“Anh cảm thấy thế nào?” Bùi Chân đi đến bên giường hỏi cậu.

Nhìn trên đầu cậu quấn băng gạc, cánh tay và chân với nhiều vết trầy xước nhỏ, Bùi Chân đau lòng không thôi. Nếu như cô không bảo Lê Khí đến đón mình, sẽ không phát sinh ra chuyện như vậy.

Lê Khí thản nhiên nói: “Vẫn ổn.” Một lúc sau, cậu lại hỏi: “Bọn họ nói, em là vợ của tôi?”

Sau khi cậu từ cơn hôn mê tỉnh lại, không biết mình là ai mình đang ở đâu, đập vào mắt cậu chính là một khuôn mặt trắng nõn động lòng người, trong đôi mắt đen láy tràn đầy lo âu, đôi môi vốn mềm mại cũng tróc da.

Thoáng chốc trong lòng cậu cảm thấy đau đớn.

Gương mặt này hoàn toàn lạ lẫm, Lê Khí tìm tòi trong đầu một lúc, xác nhận trước đây mình chưa từng gặp qua, nhưng từ cái nhìn đầu tiên chấn động lòng người khiến cho cậu vô thức cảm thấy mình và cô gái nhỏ này nhất định có mối quan hệ gì đó.

Bùi Chân đáp lời cậu: “Đúng vậy. Em là Bùi Chân, bình thường anh hay gọi em là Chân Chân.”

Vừa rồi bác sĩ có nói, cho bệnh nhân xem một số ảnh chụp trước kia, hoặc nhắc những chuyện cậu thường làm trước khi mất trí nhớ, có thể thúc đẩy cậu mau chóng hồi phục lại trí nhớ.

Bùi Chân bấm mở album ảnh trong điện thoại, cho Lê Khí xem một số bức ảnh chụp chung của bọn họ: “Anh xem này, đây là ảnh chụp khi chúng ta đi biển chơi, đây là khi chúng ta tham dự đám cưới của Ngô Thiệu Trạch và Diêu Băng, đây là chúng ta đi xem một trận bóng rổ…”

Lê Khí rũ mắt nhìn xuống, trong mỗi bức ảnh cậu đều ôm lấy eo của cô gái nhỏ, khóe môi cong lên, đôi mắt dịu dàng như một vũng nước xuân.

Dáng vẻ hạnh phúc mãn nguyện như vậy, thực sự là cậu sao?

“Thế nào? Có ấn tượng gì không?” Cô gái nhỏ tiến đến gần cậu, hào hứng lại chờ mong hỏi.

Lê Khí không quen với việc đụng chạm thân mật như vậy, hàng lông mi dày rậm khẽ run lên, thân thể hơi ngửa ra sau, lắc đầu.

Bùi Chân có chút thất vọng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

…..

Thân thể của Lê Khí luôn khỏe mạnh, ở lại bệnh viện vài ngày, vết thương trên đầu và vết thương ngoài da gần như đã tốt hơn, nhưng trí nhớ vẫn chậm chạp chưa khôi phục lại.

Mỗi ngày Bùi Chân đều canh giữ trong phòng bệnh để chăm lo sinh hoạt hàng ngày của cậu. Cô da mặt mỏng, sau khi Lê Khí mất trí nhớ luôn lễ phép lại xa cách, cậu không chủ động nói chuyện, còn cô không thể không biết xấu hổ mà lúc nào cũng tiến đến quấy rầy cậu.

Sau khi Tiểu Viên làm xong thủ tục xuất viện, bọn họ an vị trên xe quay về nhà.

“Đến rồi.” Bùi Chân mở cánh cửa điện tử của biệt thự ra.

Đây là ngôi nhà thứ ba mà bọn họ đổi, nhưng cách trang hoàng bố trí không khác trước kia là bao, đơn giản lại ấm áp.

Lê Khí đứng ở cửa ra vào, mím môi dò xét bốn phía.

Cậu đối với ngôi nhà này không có ký ức gì, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy bản thân mình không xứng với ngôi ngà ấm áp thoải mái như vậy.

Một con chó màu trắng từ huyền quan lao ra, đầu tiên dính lấy Bùi Chân trong chốc lát, lại xông đến trước mặt Lê Khí, thè lưỡi ra rồi vẫy đuôi với người đàn ông này.

“À, đây là 77, lúc trước chúng ta có nhận nuôi một chú chó con.” Bùi Chân sờ đầu chú chó con, dịu dàng nói.

Lê Khí lặp lại: “77.”

Nghe thế nào ….Cũng thấy kỳ quái nhỉ?

77 vây quanh Lê Khí cọ tới cọ lui, hưng phấn không thôi, nó ngậm lấy một đôi dép lê từ trong tủ giày, đặt ở trước mặt người đàn ông.

Lê Khí cúi đầu, nhìn đôi dép lê hình con chó trước mặt cùng đôi dép lê hình con thỏ màu hông trên chân cô gái nhỏ, nhịn không được cười lên: “…..”

“Anh có ấn tượng gì với nơi này không? Nếu không em dẫn anh đi xem xung quanh nhé?” Bùi Chân quay đầu hỏi cậu.

“Được.”

Sau khi dạo xong lầu một, Bùi Chân dẫn Lê Khí đi lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ chính ra: “Đây là phòng ngủ của chúng ta.”

Cô nhìn tấm ga trải giường tơ tắm màu xám sạch sẽ, chợt nhớ đến đêm trước khi xảy ra tai nạn xe bọn họ còn nằm trên chiếc giường lớn này điên uyên đảo phượng* một phen.

(*Điên uyên đảo phượng: một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là trật tự ẩn dụ không theo trật tự, thường nói đến chuyện phòng the. Nguồn Baidu.)

Lê Khí nhìn chằm chằm vào chiếc giường: “Vậy buổi tối hôm nay chúng ta phải ngủ chung sao?”

“Đó là đương nhiên rồi.” Mặt Bùi Chân đỏ lên, “Chúng ta là vợ chồng mà.”

Lê Khí không nói gì, hờ hững đáp: “Ừ.”

Đến buổi tối, thiếu nữ ở trong phòng tắm tắm rửa thật lâu, tẩy tế bào chết, thoa kem dưỡng da, còn mặc bộ nội y tình thú ren màu đen mà bình thường cô không mặc đến.

Cô khoác áo choàng ngủ buộc dây, rất có bầu không khí xông ra chiến trường, trong nội tâm thầm nói: “Hôm nay bà đây nhất định phải bắt lấy anh!”

Lê Khí đang đọc sách ở thư phòng, một tay thỉnh thoảng còn sờ 77 đang ghé vào chân cậu mà ngủ.

Bùi Chân: …Ghen tị thật. Chồng thà sờ chó cũng không sờ mình.

Cô bưng ly sữa nóng tiến vào, đặt trên bàn sách giả vờ giả vịt hỏi: “Đã mười một giờ rồi, anh định lúc nào thì đi ngủ?”

Bàn tay vuốt đầu chú chó của Lê Khí chợt dừng lại, mất tự nhiên nói: “Em ngủ trước đi.”

Bùi Chân có chút ủ rũ, cúi đầu nói: “Vâng.” Sau đó cô bước ra khỏi thư phòng quay trở lại phòng ngủ.

Cô càng nghĩ càng thương tâm, nếu tính toán bọn họ đã mười ngày không ôm hay ôm nhẹ một cái nào rồi.

Không chỉ có thế, lúc trước A Khí còn rất chiều chuộng cô.

Mỗi sáng thức dậy nhất định bữa sáng ngon miệng đã bày trên bàn, khi khát anh sẽ mang nước ấm đến, gội đầu xong sẽ sấy tóc cho cô, còn nhớ rõ kỳ kinh nguyệt của cô hơn cả chính bản thân cô….

Còn có —

Mỗi khi cô tắm rửa thơm ngào ngạt từ trong phòng tắm bước ra, A Khí không biết xấu hổ lại mặt dày quấn lấy cô, hôn lên vành tai mẫn cảm của cô, thấp giọng gọi “Vợ ơi.” Đợi khi cả người cô xụi lơ không còn sức lực, anh bế ngang người cô lên tiến vào phòng ngủ….

Vốn dĩ cô không cảm thấy có bao nhiêu ngọt ngào, nhưng khi so sánh với hiện tại —

Tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế này?

Chẳng lẽ, chẳng lẽ về sau cậu vẫn sẽ bảo trì phương thức sống chung như người xa lạ từng quen với mình sao?

Bùi Chân thực sự rất đau buồn, dứt khoát lớn tiếng khóc to, dù sau cuộc sống này cũng không sống nổi được nữa.

Khóc trong chốc lát, cô nghe thấy có người mở cửa phòng ngủ ra.

Đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn qua, Lê Khí đứng ở cửa phòng: “Em làm sao vậy?”

Anh không đến vẫn còn ổn, đến rồi Bùi Chân lại càng thương tâm hơn.

Lê Khí bước nhanh đến bên cạnh cạnh cô, cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt trên khuôn mặt của thiếu nữ, nhưng tại sao nước mắt càng lau càng nhiều vậy….

Trong khoảng thời gian này, cậu vẫn luôn cố gắng chung sống với Bùi Chân.

Cậu không phải là loại người đơn giản có thể tiếp nhận người khác, nhất là ngày đó khi tỉnh lại, phát hiện mình không hiểu vì sao lại có thêm một người vợ.

Bùi Chân thực sự rất yêu cậu. Cậu có thể cảm nhận được. Chỉ là tình yêu này thật khó để làm quen mà thôi.

Bất cứ khi nào thiếu nữ nhìn cậu với một kiểu mà cậu không quen thuộc, tựa như một cái nhìn trìu mến và mong đợi, cậu không tự nhiên mà nhìn lại.

Cậu cũng không thể ngủ chung với người mà mình không quen thuộc, nhưng mà –

Lúc cậu từ chối thiếu nữ sau khi chú ý thấy cô rũ mắt xuống, lại nghe thấy tiếng khóc mơ hồ từ phòng ngủ truyền ra, lúc này cậu mới phát hiện quyển sách trên tay vẫn còn dừng lại ở trang giấy mà thiếu nữ rời đi. Ngay cả một chữ cậu cũng không đọc vào!

Nước mắt càng ngày càng nhiều, người đàn ông như đứa trẻ làm sai, chân tay luống cuống lau nước mắt cho cô: “Thật xin lỗi.”

Tính cách của cậu rõ ràng không phải như thế, tại sao khi đối mặt với cô, giọng nói bất giác lại trở nên rất nhẹ nhàng?

Nghĩ như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy có hai cánh tay mảnh khảnh đang quấn lên, nhẹ nhàng ôm lấy cổ cậu, còn có thứ gì đó mềm mại ấm áp dán vào thân thể của cậu.

Lưng người đàn ông cứng đờ, luồng nhiệt từ bụng dưới lan lên trên, nhuôm đỏ cả cổ và hai bên tai của cậu.

Nhưng tiếng khóc nức nở của thiếu nữ vẫn chưa dứt, cậu không đành lòng đẩy cô ra, chỉ có thể mặc cho cô ôm lấy mình.

Hơi thở ấm áp của Bùi Chân ngay bên tai, làm cho cậu ngứa ngáy, trong lòng giống như có một chiếc quạt nhỏ nhẹ nhàng đung đưa, nổi lên một trận gió nhỏ.

Phòng ngủ không bật đèn, đôi môi của thiếu nữ mò mẫm trong bóng đêm, từng chút tiến đến gần cậu: “A Khí, em muốn hôn….”

Mềm mại như thế, kiều mị như thế.

Lê Khí phát hiện giọng nói của mình trầm khàn: “Anh…”

“Đừng từ chối em, cầu xin anh cầu xin anh đấy.” Hai tay của Bùi Chân quấn chặt, sợ lại một lần nữa thất vọng, “Em là vợ của anh, anh tốn rất nhiều công sức mới cưới em vào nhà, còn nói kiếp sau vẫn chỉ yêu mình em, tại sao anh lại thay lòng đổi dạ!”

“…..” Lê Khí thầm nghĩ, oan uổng cho mình quá. Chẳng qua là cậu cần thêm một chút thời gian để làm quen với hoàn cảnh mà thôi, làm sao có thể tính là thay lòng đổi dạ.

Cho dù cậu mất trí nhớ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lúc trước bọn họ yêu nhau nhiều như thế nào. Ngoại trừ Bùi Chân ra, cậu không thể tiếp nhận người thứ hai.

Giờ phút này, cô vợ nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người đang ở trong lòng cậu khóc đến hoa lê dính hạt mưa, không ngừng lên án ‘Việc ác’ của cậu.

Xem ra, đêm nay không cho cô một nụ hôn, cậu không thể thoát khỏi sự trừng phạt này rồi.

Nhưng cậu sợ hãi, hôm nay trong đầu cậu không có bất kỳ ký ức liên quan đến việc hôn môi, lỡ như hôn không tốt —

Dưới ánh trăng, Bùi Chân nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, sau khi khóc hàng lông mi đen ướŧ áŧ.

Ánh mắt của Lê Khí rơi trên đôi môi cô.

Màu hồng nhạt, giống như một quả đào vừa mới rửa, nhuận nước lại ngon miệng.

Cậu bất chấp tất cả mọi thứ, hoang mang lo sợ ôm lấy cô, cúi đầu hôn xuống.

Sau khi hôn nhau thật lâu khiến cho trong đầu Bùi Chân giống như bị điện giật, cô nhịn không được rêи ɾỉ lên một tiếng, ngã ra sau ôm lấy vòng rắn chắc của người đàn ông….

*

Lê Khí nằm nghiêng trên giường, nhìn ngắm dáng vẻ cô gái nhỏ đang nằm trong lòng mình, mái tóc đen nhánh ướt đẫm dính vào nhau, lòng bàn tay chống trên lồng ngực hơi đổ mồ hôi.

Người đàn ông không nhúc nhích nhìn người đang ngủ say trong lòng, ngoan ngoãn như vậy, không hề phòng bị.

Trong lòng cậu sinh ra một cảm giác kỳ lạ khó nói thành lời, trong lòng tình yêu tựa như cơn sóng mãnh liệt, gần như dâng trào lên.

Đêm qua, thời điểm ý loạn tình mê, người trong lòng vừa dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên lồng ngực của mình, vừa dịu dàng gọi tên cậu.

Lê Khí như con sói đói lâu năm, từng chút từng chút ăn sạch sẽ thiếu nữ.

Ánh mắt rơi trên đầu vai trắng nõn mịn màng của thiếu nữ, nơi đó còn có một dấu hôn nhỏ màu đỏ, Lê Khí cúi đầu hôn lên đó, nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn.

…..

Bùi Chân bị giày vò cả một đêm không ngủ, mãi đến rạng sáng mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh dậy, người bên cạnh đã không thấy đâu.

Cô vội vàng đứng dậy, đi chân trần xuống lầu, nhìn thấy Lê Khí đang đứng ở trong phòng bếp chiên trứng.

“A Khí?” Cô do dự không dám tiến về phía trước. Chẳng lẽ sau cơn cuồng nhiệt đêm qua, chờ đợi cô chính là một trận lạnh nhạt mới.

Nhưng việc đầu tiên khi người đàn ông nghe thấy giọng nói của cô, quay đầu lại gọi cô: “Chân Chân, dậy rồi à?”

Ánh mắt của người đàn ông rơi trên đôi chân cô, dừng chuyện đang làm trong tay lại lấy đôi dép lê hình con thỏ màu hồng mang đến cho cô.

“Tại sao lại đi chân trần, bị cảm lạnh phải làm sao bây giờ?” Giọng điệu của cậu có chút trách cứ, ngồi xổm người xuống mang dép lê cho thiếu nữ, “Đi đến bàn ăn ngồi xuống đi, anh đã rót nước ấm rồi, độ ấm vừa phải.”

Bùi Chân để cậu tùy ý cầm lấy chân mình đặt vào trong chiếc dép lê mềm mại, không dám tin nói: “A Khí anh –”

“Nhớ lại rồi à?”

Người đàn ông đứng dậy, sờ đầu cô, thấp giọng cười nói: “Ừ.”

Không nhớ lại, cô gái nhỏ của cậu lại khóc nữa.

Nhưng Bùi Chân vẫn khóc, nước mắt đã tràn bờ đê, chợt lao vào trong lòng cậu: “Em rất nhớ anh….”

“Ừ, anh cũng vậy.” Rất nhớ em.

May mắn thay, anh đã nhớ lại mọi chuyện rồi.

————–//–//————-

*Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Chân: Bác sĩ nói ngủ một giấc sẽ tốt hơn, quả nhiên!!!

Lê Khí: Chỉ sợ ông ấy không phải có ý tứ này.

Bùi Chân: Em mặc kệ, dù sao anh cũng nhớ lại rồi!

Lê Khí: Chúng ta nên thảo luận vấn đề, tại sao em lại gọi chú chó con là 77 vậy?

Bùi Chân: Đây không phải quá rõ ràng sao? Ừ? Leach7?

*Editor: Tui muốn khoe hình ảnh này, tui được chị tác giả cảm ơn nè!! Tài khoản 44771491 là của tui á!!! Tui muốn lan tỏa niềm vui này đến mọi người hố hố

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play