Edit: Tiểu Màn Thầu

Bên trong viện dưỡng lão.

Cuối cùng bà Lục cũng nhìn thoáng qua thấy Lê Khí, sờ tay cậu, nói một tiếng cháu ngoan, rồi nhắm mắt lại mãi mãi.

Máy đo điện tâm đồ ở bên cạnh “Tích” một tiếng, vẽ ra một đường thẳng.

Thiếu niên vẫn nắm lấy tay của bà Lục, bàn tay nhăn nheo đầy vết đồi mồi vẫn còn hơi ấm, nhưng —

Đồng tử của cậu co rút mãnh liệt, trên mặt mang theo vẻ mờ mịt cùng kinh ngạc.

Chết, chính là dáng vẻ này sao?

Tại sao lại như vậy.

Một tuần trước cậu và thiếu nữ đến thăm bà, lúc ấy trạng thái tinh thần của bà Lục khá tốt, bữa tối còn ăn hơn nửa chén cháo.

Nhân viên trong viện dưỡng lão cũng nói, ban ngày nhìn bà không tệ lắm, nhưng vừa rồi tất cả chỉ số thoáng chốc xuống thấp.

Những cụ già khác trong phòng bệnh thở dài: “Các người không hiểu đâu, Mỹ Phương đây là hai tay buông xuôi, ra đi thanh thản, thực sự hâm mộ bà ấy mà.”

Lê Khí bình tĩnh xử lý tất cả mọi việc, quay về phòng lau thân thể cho bà Lục lại thay một bộ quần áo sạch sẽ, rồi gọi điện thoại cho hai đứa con trai chưa từng lộ diện của bà, sau đó im lặng ngồi chờ trên băng ghế dài trên hành lang.

Sau khi Bùi Chân nhận được tin tức vội vã chạy từ trường đến đây, nhìn thấy thiếu niên ngồi ở đó, sống lưng thẳng tắp, nhưng đầu lại cúi xuống, cũng không cử động, giống như một tượng đá im lặng.

Cô vốn rất buồn khổ, đi đến trước mặt Lê Khí ngồi xổm xuống ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe: “A Khí, bà Lục bà….”

Thiếu niên vốn luôn bình tĩnh nhưng khi nhìn thấy cô, trong đôi mắt như có một tầng băng nứt ra, đưa tay lau những giọt nước mắt sáng lóng lanh trên gương mặt cô.

Thiếu nữ lập tức ôm lấy cậu.

Cô biết rõ Lê Khí và cô không giống nhau, cảm xúc của cô được bộc lộ ra ngoài, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, nhưng thiếu niên lại có thói quen che giấu và kiềm chế cảm xúc của mình, dù trái tim nát, nhưng trên mặt cũng không sợ hãi hay gợn sóng.

Nhưng làm sao cậu không buồn kia chứ?

Đã từ rất lâu, bà Lục đối với cậu mà nói, chính là người thân duy nhất.

Bùi Chân nghĩ như vậy, càng dùng sức ôm chặt thiếu niên hơn.

Không cần nói lời nào, không cần làm gì cả, chỉ cần lặng lẽ ôm nhau như thế này.

Nhiệt độ ấm áp của cơ thể có thể chống lại cái lạnh buốt của thế giới.

…..

Đáng tiếc ấm áp không kéo dài được bao lâu, rất nhanh hai người con trai của bà Lục đã đến, đứng trước cửa phòng lớn tiếng cãi nhau về việc phân chia tài sản.

Dường như bọn họ rất sợ tài sản rơi vào đầu Lê Khí, cho nên bất luận cãi nhau như thế nào, nhưng thái độ đối với thiếu niên là đồng nhất, đó chính là: Cậu phụng dưỡng mẹ của tôi là cậu tự nguyện, tiền của mẹ tôi một xu cũng không cho cậu.

Thiếu niên đối với hai người này chán ghét đến cực điểm, xoa mi tâm hơi đau, nói với Bùi Chân: “Chúng ta đi thôi.”

Cậu đã sớm tìm người tin cậy để lo chuyện hậu sự cho bà Lục. Nếu trực tiếp đưa số tiền tổ chức tang lễ cho hai đứa con trai của bà, chỉ sợ rằng bọn họ ngay cả hũ tro cốt cũng không nỡ mua.

Hiện giờ hai người này ở trước mặt cậu nhảy lên nhảy xuống, gân xanh trên thái dương của thiếu niên dường như cũng nổi lên, cậu buộc bản thân mình kìm nén xúc động muốn đánh bọn họ, mang theo thiếu nữ ngồi vào chiếc xe đang đậu trước cửa bệnh viện tư nhân.

Bùi Chân ngồi trên xe nhắn tin cho Diêu Băng: “Giúp tớ xin nghỉ, hôm nay tớ về nhà ngủ.”

Diêu Băng nhắn lại: “Ok, có chuyện gì sao?”

Thiếu nữ nhìn người ngồi bên cạnh: “Trong nhà có chút việc cần xử lý, đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu.”

Về đến nhà, ánh mắt đầu tiên của Bùi Chân đã dừng trên cơm nắm nguội lạnh đặt ở bàn trà. Hiện giờ đã hai giờ sáng, thiếu niên rõ ràng còn chưa ăn cơm tối.

“Em nấu chút gì cho anh ăn nhé?” Cô hỏi.

Thiếu niên lắc đầu, “Không có khẩu vị. Em cũng mệt rồi, nghỉ sớm đi.”

Cậu lấy điện thoại ra, lướt xem những tin nhắn vừa rồi không có thời gian đọc, còn có rất nhiều công việc cần phải xử lý, đêm nay đoán chừng không thể đi ngủ.

Xem một lúc, ngón tay lướt trên màn hình của thiếu niên chợt dừng lại, cẩn thận đọc từng chữ trong tin nhắn:

“Xin chào Lê Khí, tôi là thư ký Mã Viễn của Lê Đằng. Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, khi nào cậu rảnh, chúng ta sắp xếp một cuộc gặp mặt được không?”

Một ngọn lửa u ám sáng lên trong đôi mắt của thiếu niên, sáng sáng tối tối, thay đổi thất thường.

Lê Đằng không phải kẻ ngốc, ông ấy thông qua Mã Viễn để tìm mình, chứng tỏ ông ấy đã biết điều gì đó.

“Ba”….Đối với thiếu niên mà nói, cái từ này quá lạ lẫm lại xa vời.

Khi còn bé, có một lần mẹ uống say, trở về túm lấy cổ của cậu vừa khóc vừa hét chỉ vào người đàn ông trên TV: “Mày nhìn đi, ông ta chính là ba của mày! Cái người ba không cần mày đó!”

Sau khi bà ấy tỉnh rượu hoàn toàn không nhớ rõ mình đã làm cái gì, nhưng từ đó về sau thiếu niên nhớ rất rõ tên của người đàn ông đó:

Lê Đằng.

Thiếu niên tâm trạng phức tạp, một nửa chờ mong, một nửa sợ hãi…

Ông ấy tìm đến mình sẽ nói cái gì đây?

Tại sao lúc trước ông ấy lại vứt bỏ vợ và con trai của mình? Ông ấy hối hận rồi sao? Hay là áy náy? Hoặc là ông ấy cho rằng mình đã quyết định đúng?

….

Tháng tám cuối hè, nắng gắt như đổ lửa, những cành cây đung đưa vui thích.

Địa điểm gặp mặt chính là ở quán cà phê Tửu Thần, nơi đó ngoại trừ là gia đình của thiếu niên ra cũng là nơi thoải mái nhất.

Cậu nhấp một ngụm cà phê đá, nhìn Mã Viễn kéo cánh cửa quán cà phê ra, Lê Đằng bước vào.

Thiếu niên cố gắng làm mặt không đổi sắc, nhìn người đàn ông trung niên cùng Mã Viễn tiến đến gần.

Mã Viễn kéo ghế cho Lê Đằng, suy nghĩ một lúc, chưa nghĩ ra nên xưng hô với thiếu niên phía đối diện như thế nào.

Lê Khí? Lê tổng? Lê thiếu?

Anh ta dứt khoát xem nhẹ chuyện xưng hô này, lấy rất nhiều phần tài liệu trong túi hồ sơ ra giao cho thiếu niên, mỉm cười nói: “Những thứ này là một chút tâm ý của ông chủ, hy vọng ngài nhận lấy.”

Thiếu niên lật xem cái gọi là ‘tâm ý’ của anh ta, chính là các loại tài sản Lê Đằng muốn chuyển cho cậu.

Không biết tại sao, cậu cảm thấy có một ngọn lửa không tên bốc lên trong lòng, nhướng mày nhìn về phía Lê Đằng nói: “Lê tổng đây là ý gì? Làm từ thiện sao? Tôi không thiếu tiền.”

Lê Đằng ánh mắt lóe lên, nhìn Mã Viễn xua tay: “Anh đi ra ngoài đi.”

Mã Viễn như trút được gánh nặng: “Vâng.”

Quán cà phê chỉ còn lại cái bàn của bọn họ, ông chủ và Hạng Nam biết rõ chuyện này ý nghĩa quan trọng, cho nên không đi đến quấy rầy bọn họ.

Lê Đằng nhìn thiếu niên cao 1m87 tuấn tú trước mặt: “Ta vẫn luôn rất muốn đến gặp con, nhưng sợ con không muốn nhìn thấy ta.”

“Ồ?” Lê Khí giả vờ nghe không hiểu, tỏ vẻ ngạc nhiên, “Tại sao? Lê tổng muốn gặp tôi hẳn là vinh hạnh của tôi rồi.”

Lê Đằng cười khổ: “Con thực sự không biết tại sao à?”

Ông ấy lấy giấy xét nghiệm cha con đưa cho thiếu niên xem: “Chúng ta là…cha con.”

Thiếu niên không thèm nhìn vào phần tài liệu đó, khóe môi nhẹ cong lên một đường cong trào phúng nhìn ông ấy.

“Con đã sớm biết?” Lê Đằng nhìn phản ứng của cậu, cơ bản đã hiểu rõ Lê Khí vẫn luôn biết chuyện này.

Lòng bàn tay của ông ấy đổ mồ hôi, giải thích nói: “Trong khoảng thời gian này ta đã điều tra rõ ràng. Chuyện năm đó là như vậy –”

“Ta và mẹ của con rất yêu nhau, khi ta biết bà ấy mang thai con của ta, ta đã cầu hôn. Chúng ta vốn muốn tổ chức hôn lễ vào mùa thu. Nhưng mẹ của ta, cũng chính là bà nội của con không đồng ý mối hôn sự này. Bà nội của con ở sau lưng ta đi tìm Lợi Anh, bảo bà ấy phá thai, nói về sau ta sẽ kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối. Nói Lợi Anh…Không xứng với ta.”

Lê Đằng nhìn lát chanh nổi trong ly thủy tinh, tiếp tục nói: “Ta không biết bà nội của con còn nói gì nữa, tóm lại có một ngày, Lợi Anh nhắn với ta, nói đứa bé không giữ được nữa sảy mất rồi, bà ấy rất thương tâm, muốn ra nước ngoài một thời gian. Từ đó về sau ta không còn tin tức của bà ấy nữa.”

“Thời gian trôi qua lâu như vậy, ta vẫn luôn cho rằng con của chúng ta không còn nữa, mãi đến ngày hôm đó…”

Thiếu niên nghe xong, nhấp một ngụm cà phê trong tay, hỏi một câu mà Lê Đằng không ngờ đến:

“Lợi Anh là ai?”

Cậu nhìn Lê Đằng: “Mẹ của tôi tên Lợi Cầm.”

————–//–//———–

*Tác giả có lời muốn nói:

Câu hỏi đặt ra: Lợi Anh là ai? Lợi Cầm là ai?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play