*2 tháng sau

Tăng Khả Tuệ làm việc đến khuya thì mới qua phòng xem tiểu Nam thế nào . Cô nhìn thấy cậu co mình trong chăn mà nhanh chân đi lại .

" Tiểu Nam " cô sờ vào trán cậu thì phát hiện cậu bị sốt

Tăng Khả Tuệ nhanh chóng vào lấy khăn đắp lên trán rồi gọi cho Lưu Hương Nghi

" Hương Nghi tiểu Nam bị sốt rồi , cậu qua giúp mình với "

(" Mình đang trực ở bệnh viện , cậu mau chở thằng bé tới ")

" Được "

Tăng Khả Tuệ chạy về phòng lấy áo khoát mặc vào rồi cầm túi xách đi lại bế tiểu Nam lên . Cô không láy xe mà bắt taxi đến bệnh viện .

" Không sao đâu Khả Tuệ , thằng bé chỉ bị sốt bình thường thôi "

Tăng Khả Tuệ ngồi ngoài phòng chờ mà hai tay bấu vào nhau , Lưu Hương Nghi thấy cô như vậy mà ngồi xuống cùng cô

* Cạch *

" Bác sĩ con trai tôi thế nào ?"

" Cậu bé bị sốt , đo thân nhiệt đến 39 độ C , cô làm thủ tục nhập viện cho cháu bé để chúng tôi theo dõi "

" Được "

" Để mình làm thủ tục nhập viện cho , cậu vào với tiểu Nam đi " Lưu Hương Nghi nói cầm giấy tờ đi

Tăng Khả Tuệ bước vào phòng thấy tiểu Nam nằm đó , trên trán dán miếng hạ sốt . Cô đi lại ngồi xuống cầm tay tiểu Nam bật khóc . Cả đêm đó cô không chợp mắt chút xíu nào để canh chừng tiểu Nam

Đến sáng tiểu Nam đã hạ sốt và thức dậy làm Tăng Khả Tuệ rất vui mừng .

" Tiểu Nam con thấy trong người thế nào ? "

" Con hơi khó chịu "

" Con ngoan , để mẹ gọi bác sĩ tới khám "

" Dạ "

Tăng Khả Tuệ nhanh chóng gọi cho bác sĩ tới khám cho tiểu Nam . Bác sĩ nói chỉ cần uống thuốc ăn uống nhiều vào sẽ khỏi nhưng phải nằm viện 2-3 ngày để theo dõi .

Lưu Hương Nghi về nhà nấu đồ ăn và mang đồ vào cho cô . Tăng Khả Tuệ cũng báo với tập đoàn xin nghĩ vì lí do con bệnh .

......................

" Gọi luật sư Tăng vào phòng tôi " Anh nhấn nút gọi cho thư ký Trình

" Chủ tịch luật sư Tăng hôm nay xin nghĩ rồi ạ "

" Tại sao? " Anh nhíu mày



" Cô ấy nói con nhỏ bị bệnh nên xin nghĩ 3 hôm "

" Ừ , cậu điều tra xem thằng bé nằm bệnh viện nào "

Đông Phương Thiên Nhật cúp máy lòng anh rất khó chịu , anh cũng không biết tại sao khi nghe tiểu Nam bệnh anh lại lo lắng khó chịu như vậy .

Đông Phương Thiên Nhật khi xác định tiểu Nam đang nằm bệnh viện của Đông Phương gia mà nhanh chóng đi tới

Đứng trước cửa phòng bệnh nhìn vào thì thấy Tăng Khả Tuệ đang đút cơm cho tiểu Nam .Sắc mặt cô phờ phạc trắng bệch không còn quyến rủ sắc sảo như thường ngày nữa .

" Tiểu Nam con ăn thêm một chút nữa , như vậy mới có thể uống thuốc được "

" Mẹ con no rồi , không ăn nỗi nữa " tiểu Nam né muỗng cơm của cô

" Tiểu Nam ...."

* Cạch *

Đông Phương Thiên Nhật mở cửa đi vào , nghe tiếng mở cửa cả hai mẹ con đều hướng mắt nhìn

"Chủ tịch"

" À , tôi tình cờ đi ngang nhìn thấy cô và tiểu Nam ở đây "

" Vậy à " Cô nhíu mày nhìn anh

" Tiểu Nam con bị bệnh sao?"

" Dạ "

" Con không chịu ăn cơm như vậy sẽ không khỏi bệnh đâu "

" Con no rồi ạ "

" Con muốn đi công viên chơi không? con ăn hết bát này chú hứa khi con khỏi bệnh sẽ dẫn con đi chơi chịu không? " Anh đi lại gần lấy bát cơm từ tay cô đút cho tiểu Nam

"Chủ tịch anh ...." Cô ngơ ngác

" Ngoan há miệng ra nào "

Đông Phương Thiên Nhật giơ muỗng cơm trước miệng cho tiểu Nam cậu bé cũng ngoan ngoãn há miệng làm cho Tăng Khả Tuệ nhíu mày nhìn theo .

Cô đi lại sofa trong phòng ngồi xuống nhìn , sao cô cứ thấy giữa Đông Phương Thiên Nhật và tiểu Nam có gì đó giống nhau .

Đông Phương Thiên Nhật đút hết cơm cho tiểu Nam rồi lấy thuốc cho cậu uống , anh cũng không biết từ khi nào mình lại trở nên như vậy , trước đây anh rất không thích trẻ con và phụ nữ vì anh cảm thấy bọn họ rất phiền phức .

"Phiền anh quá chủ tịch " Cô đi lại

" Không có gì , tôi cho phép cô nghĩ đến khi tiểu Nam khỏe lại "

" Được , cảm ơn anh "

" Tối qua cô không ngủ sao? "

" À , có ngủ mà " Cô sờ vào mặt mình



" Tôi hôm nay không có bận gì hết , cô nằm ngủ một chút đi , tôi trông tiểu Nam cho "

" Hả? không cần đâu "

" Ngủ đi mắt cô đã thâm đen hết rồi , mặt thì phờ phạc nếu như cô đỗ bệnh thì ai sẽ bên cạnh tiểu Nam "

Tăng Khả Tuệ thấy Đông Phương Thiên Nhật nhất quyết đòi ở lại nên cô cũng không cản , cô đành lại sofa nằm ngủ một lát .

Đông Phương Thiên Nhật bảo tài xế đi mua đồ chơi mà tiểu Nam thích , cả hai cùng nhau chơi trên giường bệnh . Đông Phương Thiên Nhật nhìn qua thấy Tăng Khả Tuệ vì mệt mỏi mà ngủ say , chắc những năm qua cô gái này rất cực khổ vừa làm mẹ vừa làm ba .

" Chú " tiểu Nam thấy anh nhìn cô mà lây lây tay

" Hửm ? "

" Có phải chú thích mẹ con không? "

" Sao con lại hỏi vậy? " anh xoa đầu tiểu Nam rồi mỉm cười

" Lúc còn bên Mỹ cũng có mấy chú hay quan tâm mẹ con còn mua đồ chơi cho con " Tiểu Nam ngây ngô nói

" Vậy sao? " anh nhíu mày

" Nhưng mà mẹ con không bao giờ nhận , còn tránh mặt mấy chú đó "

" Vậy con có thích mấy chú đó không? "

" Dạ không ạ "

" Vậy con có thích chú không ? "

" Con không biết , nhưng gặp chú con rất vui "

" Vậy con có muốn chú làm ba con không? "

" Chú á ? "

" Ừ "

" Mẹ con sẽ không chịu đâu , mẹ sẽ la " cậu xụ mặt xuống

" Nếu mẹ con đồng ý thì thế nào? "

" Dạ rất thích ạ , chú rất đẹp trai , và cũng rất giống con "

" Giống con? " Anh bật cười hỏi lại

" Dạ , bà bác kế bên nhà của con xem hình chú trên báo á , nói sau này con lớn lên sẽ giống chú "

Đông Phương Thiên Nhật bật cười thành tiếng vì sự đáng yêu của tiểu Nam . Tăng Khả Tuệ lờ mờ tỉnh dậy thì thấy cả hai cười nói rất vui vẻ . Tăng Khả Tuệ nhắm mắt lại để ngăn giọt nước của mình , cả đời này cô nợ thằng bé một người ba .

Đông Phương Thiên Nhật thấy cô tỉnh ngủ mà cũng không làm phiền hai mẹ con nên ra về . Ngồi trên xe anh luôn mắng chửi người đã làm cho Tăng Khả Tuệ cực khổ , làm cho tiểu Nam thiếu vắng tình thương của người ba .

Mọi người nhớ Like , Theo Dõi và Vote cho em nhá có chỗ nào không hay mọi người cứ góp ý mình sẽ cố gắng học học và viết hay hơn trong những tiểu thuyết sau

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play