Sau khi cái tên Kỷ Chẩm Tinh thường xuyên được Kiều Lạc nhắc đến trong một thời gian dài, Trình Trạc hỏi Từ Cách có hối hận không?
Rõ ràng từ hồi lớp 9 đã có cơ hội khoác vai Kiều Lạc.
Từ Cách không phải kiểu người đa sầu đa cảm, cậu khoanh chân ngồi trên ghế, cúi người rất thấp tâng bóng, vẫn là cái giọng điệu cà lơ phất phơ.
“Thật ra ấy, em nghĩ thông suốt từ lâu rồi, con người có thể ảo tưởng, nhưng không thể không biết mình biết ta, anh thấy đúng không? Nếu Kiều Lạc thật sự thích ai, em cũng đâu thể phá được, thì…chúc phúc thôi.”
Trình Trạc nhìn thấu nhưng không vạch trần, “Lắm đạo lý quá nhỉ, cậu thuyết phục được bản thân rồi là được.”
Trình Trạc nói xong định đi, Từ Cách gọi cậu lại.
“Ê anh Trạc, nhờ anh chuyện này.”
Trình Trạc đứng cạnh cửa quay đầu lại: “Gì?”
“Anh đừng chơi game nhiều với tụi em nữa, anh phải chuẩn bị thiệt tốt cho kỳ thi, đừng để thua tên mọt sách đó.”
“Tôi có giành Kiều Lạc với cậu ta đâu,” Trình Trạc cười nhạt, rồi đổi giọng điệu, hỏi: “Giúp cậu?”
Từ Cách lập tức mất tự nhiên, ậm ừ nói: “Cũng không phải, nhìn tên đó ngứa mắt thôi.”
Trình Trạc đáp: “Ok.”
Lần thi đó, Trình Trạc vẫn ngồi vững vị trí hạng nhất. Hôm có danh sách điểm thi là vào thứ sáu, giờ tự học buổi tối của lớp 10 có ít hơn một tiết. Sau khi lập nhóm chém giết sảng khoái, Từ Cách và Trình Trạc ra khỏi tiệm cà phê Internet, quay về trường.
Trình Trạc bực bội đi theo thằng bạn mình, trên đường đi mất kiên nhẫn hỏi Từ Cách định làm gì, Từ Cách nói lát nữa biết ngay.
Khuôn viên trường vào tối khuya vô cùng yên tĩnh.
Từ Cách đứng trước bảng điểm thi, dễ dàng tìm thấy Kỷ Chẩm Tinh ở đầu bảng. Bảng điểm là một tờ giấy nền hồng, kiểu chữ in màu đen, ai đó đã dùng bút nhiều màu vẽ một trái tim bên cạnh cái tên Kỷ Chẩm Tinh.
Từ Cách nhìn hình trái tim đó, rồi nhìn đống móc khóa thú bông treo trên chiếc cặp màu đen của mình, cũng lấy ra một cây bút nhiều màu cùng kiểu, chấm một chấm nhỏ trước cái tên Trình Trạc ở hàng đầu tiên.
Ban đầu định viết là “Trình Trạc bạn của Từ Cách [1]”, cuối cùng khi đặt bút xuống cũng viết luôn tên của Kiều Lạc.
Hạng nhất, Trình Trạc bạn của Từ Cách và Kiều Lạc [2].
[1] + [2]: Tiếng Trung ngược lại với tiếng Việt, chủ thể đặt ở cuối câu, cho nên Từ Cách viết phía trước tên Trình Trạc, nhưng dịch ra tiếng Việt thì tên Trình Trạc phải ở đầu tiên.
Giờ chào cờ vào thứ hai, Từ Cách và Trình Trạc đang đi xuống lầu, bỗng có một lực lao đến từ phía sau. Kiều Lạc nhảy lên, mỗi cánh tay khoác vai mỗi người.
Sáng nay cô đi ngang qua bảng điểm để xem thử trái tim nhỏ mà mình lén vẽ còn không, nào ngờ nhìn thấy mấy con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn là biết ngay tác phẩm của Từ Cách.
Cô khoác vai hai chàng trai, cười hì hì nói: “Được nha, bạn chí cốt, có hạng nhất thì cùng chia mới phải chứ!”
Nói xong, cô lấy trong túi áo đồng phục ra hai cái móc khóa thú bông, kích cỡ chưa bằng lòng bàn tay, là những mẫu độc quyền chỉ có ở máy gắp thú ngoài cổng trường trung học số 14. Mẫu kỳ lân bảy màu là mẫu được yêu thích nhất, nhưng lúc này, trong tay Kiều Lạc là một con ếch xanh không có gì nổi bật và một con thỏ béo ục ịch.
“Hai con này chả con nào đẹp, tặng hai cậu, tự lựa đi.”
Trình Trạc liếc nhìn, xin phép chê: “Cho Từ Cách hết đi.”
“Duyệt!” Kiều Lạc nhét cả hai vào túi của Từ Cách.
Từ Cách có thể cảm nhận được sự căng đầy ở eo khi bàn tay cô đút vào túi quần của mình, cô rút tay ra, hai con thú bông đó nằm trong túi của cậu, chẳng nặng bao nhiêu cân, và sẽ xuất hiện trên cặp của cậu sau giờ học hôm nay.
Từ Cách đút tay vào túi quần, bóp hai con thú bông đó, làm như vô ý hỏi: “Sao cậu không cho Kỷ Chẩm Tinh?”
Vào Lễ Tình nhân năm lớp 10 đó, trước tết Nguyên Tiêu, các rạp chiếu phim ở Tô Thành chỉ chiếu phim Tết, chỉ có phim hoạt hình hoặc phim gia đình.
Kiều Lạc chọn mãi mà vẫn không chọn được, phải tốn nhiều công sức mới tìm được rạp phim tư nhân chuyên chiếu phim cũ, nghe nói là bầu không khí chỗ đó cực tốt.
Cô đọc review trên mạng thấy combo bánh waffle socola và hồng trà chanh của rạp phim này là ngon nhất, vậy là lập tức chốt đơn, đặt trước phòng chiếu riêng và phim.
Nhưng hôm đó Kỷ Chẩm Tinh không đến.
Cô ngồi một mình ở ghế đôi trong rạp phim, nhân viên mang trà nóng và bánh ngọt đến, hỏi cô có cần mở phim cho cô vào lúc này không?
Kiều Lạc cầm điện thoại, ủ rũ nói: “Anh mở đi ạ.”
Lúc Từ Cách chạy đến, bộ phim cũ đó đã chiếu được một phần ba.
“Cậu ta không đến cũng không biết nói trước một tiếng hả?”
Trông Từ Cách còn tức hơn Kiều Lạc, cô thì trở thành người khuyên Từ Cách, lời vừa nói ra, cảm xúc đã trở lại bình thường, “Cậu ấy tưởng thuyết trình xong ở cái buổi Khoa học phổ thông cho thiếu niên đó là đi được, tự dưng có phỏng vấn thêm, cậu ấy cũng đâu làm được gì.”
“Đm!”
Kiều Lạc nhíu mày: “Cậu lại chửi gì á?”
Từ Cách ngồi xuống ghế sô pha cạnh cô, thấp giọng nói bóng nói gió: “Chửi Khoa học phổ thông cho thiếu niên, ngày mai viết thư khiếu nại gửi cho kênh Giáo dục Khoa học Tô Thành luôn!”
Kiều Lạc cười khúc khích, tâm trạng bỗng tốt hơn, “Cậu viết? Nhật ký hàng tuần 800 chữ còn chưa viết xong mà bày đặt viết thư khiếu nại.”
“Bánh waffle socola ở đây ngon thật luôn á, cậu ăn đi, nè.” Kiều Lạc xắn một muỗng đưa cho cậu, “Lát nữa mua về một phần cho Trình Trạc.”
Kiều Lạc không xem phim, đẩy ghế mát xa ngả ra sau, đeo tai nghe lướt điện thoại, còn Từ Cách giữa chừng đến đây thì xem hết nửa sau của bộ phim vốn được chuẩn bị cho Kỷ Chẩm Tinh.
Phim «Giấc mộng đêm hè» đã rất cũ, cậu chợt nhận ra rằng câu giới thiệu mà Kiều Lạc đổi vào hai hôm trước là từ bộ phim này.
“Tình yêu đích thực không bao giờ suôn sẻ.”
Trong lúc xem, điện thoại của Từ Cách sáng lên, một chị lớp 12 cùng trường gửi tin nhắn cho cậu.
Phải nói về đàn chị này thế nào nhỉ, là kiểu chị đại, giỏi ăn nói, giỏi tán tỉnh, con trai chỉ cần nhìn là biết ngay hẹn hò với kiểu con gái thế này không phải lo nhiều.
Trong phòng chiếu phim tối đèn, phim cũ và lời thoại lỗi thời, nhưng trên màn hình là một câu rất hợp thời ——
“Suy nghĩ xong chưa? Muốn thử không?”
Từ Cách quay sang nhìn Kiều Lạc, ánh sáng màn hình điện thoại rọi vào mặt cô, cô đung đưa chân, ngâm nga bản demo mình mới sáng tác, thoải mái như đang ở nhà của mình.
Nếu bây giờ người ngồi đây với cô là Kỷ Chẩm Tinh, cô chắc chắn sẽ không thế này, thay vào đó là phải soi chiếc gương nhỏ của mình 800 lần, phần tóc ngố trên đỉnh đầu sẽ không có cơ hội vểnh lên.
Từ Cách là người rất giỏi an ủi bản thân, vào lúc buồn bã thế này, cậu vẫn có thể nghĩ rằng, haiz, làm một người bạn có thể khiến cô tự do thoải mái thế này cũng tốt.
Cậu cười khổ, ánh mắt quay về màn hình chiếu phim, trả lời đàn chị đó: “Ok luôn.”
Mối tình đó kéo dài chừng nửa năm rồi chia tay trong hòa bình, vì đàn chị đó phải tham gia một cuộc thi tuyển chọn của Hàn Quốc. Thậm chí lúc đó Từ Cách còn ra sân bay tiễn, đàn chị nói với cậu một câu.
“Em tốt lắm đó, nhưng phải nói thế nào nhỉ, chưa được thoải mái lắm.”
Từ Cách cười nói: “Em còn nhỏ mà, phải từ từ học chứ.”
Đàn chị nhón chân hôn vào má cậu một cái, nhỏ nhẹ và ngọt ngào đáp lại: “Em đâu có nhỏ.”
Mặt Từ Cách lập tức đỏ bừng, miệng chửi thề rồi xua tay, chúc đàn chị có chuyến đi suôn sẻ.
Một tháng sau, cậu có bạn gái mới, quen nhau nhờ chơi game chung.
Sau khi gặp mặt, Kiều Lạc đánh giá: “Thấy hơi làm màu, không bằng đàn chị kia.”
Câu này như một lời tiên tri.
Chưa đến hai tháng đã không làm màu được nữa.
Cô gái đó quá thích kiểm soát Từ Cách, bệnh công chúa không hề nhẹ, một hai lần Từ Cách còn nhịn được, sau này thật sự không nhịn nổi nữa.
Quá trình chia tay đó khá gay gắt, cô gái đó đã tổng kết tất cả những hành động vô cớ kiếm chuyện trước đó của mình bằng một câu “Không lẽ anh không nhìn ra được em nói một đằng nghĩ một nẻo hả?”
Từ Cách choáng luôn, cậu thật sự không nhìn ra cái vẹo gì cả.
Không ngoài dự đoán, cô gái đó lại bắt đầu khóc nức nở, sụt sịt mũi, nhưng giọng điệu vẫn làm kiêu như mọi lần: “Anh chỉ cần dỗ em thôi là em quay lại ngay, nhưng đừng có qua loa như lần trước! Với cả đừng có đạo lý này đạo lý nọ như lần trước trước đó nữa!”
Từ Cách choáng hơn nữa, một lúc sau mới nói được một câu: “Hay tụi mình giải tán đi, mệt lắm luôn nói thật.”
Cô gái đó nói: “Từ Cách! Sau này anh không bao giờ tìm được cô gái nào giống em đâu!”
Từ Cách thầm nghĩ, thôi xin kiếu, không dám tìm một lần nào nữa.
Chẳng mấy chốc đã vào thu.
Dưới bóng cây ở sân thể thao của trường số 14, Kiều Lạc cầm một quyển tạp chí che mặt lại, giọng nói rầu rĩ vang lên dưới mặt bìa hình thiên thể tinh vân: “Cậu đổi hai người bạn gái rồi, tôi thì vẫn chưa cua được, nản.”
Từ Cách không nói gì, ngón tay khựng lại, rồi tiếp tục lướt trang web bán giày thể thao chính thống.
Người bình thường gặp xui xẻo có thể nói là bị vận xui bám vào người, vậy thì Từ Cách gặp xui xẻo chính là vì bị vận xui xây hẳn cả cái nhà ba phòng hai sảnh trên người cậu, xui tận mạng.
Mẹ kiếp, hai mẫu giày cậu thích, không mẫu nào có cỡ chân của cậu.
Từ Cách nhíu mày.
Kiều Lạc giở quyển tạp chí thiên văn ra khỏi mặt mình, nhìn sang Từ Cách, nói: “Cậu ấy nói hẹn hò ảnh hưởng chuyện học? Cạn lời, hạn hán lời, tôi đi hỏi Trình Trạc, Trình Trạc nói cậu ấy chẳng sao cả.”
Từ Cách: “Cậu hỏi thế nào?”
“Thì tôi hỏi Trình Trạc, nếu có một cô gái mà cậu cực kỳ thích, cậu có chọn không hẹn hò vì sợ ảnh hưởng đến chuyện học không? Trình Trạc đáp cực dứt khoát, không.”
Từ Cách nghe xong thì cười, thầm nghĩ tất nhiên là dứt khoát rồi, hồi lớp 9 cậu đã từng hỏi Trình Trạc câu hỏi y như đúc.
Một người chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, vậy mà cứ vài ba ngày là lại bị hai người họ hỏi đủ thứ giả thiết về chuyện tình cảm.
Đột nhiên Từ Cách hiểu ra được vì sao Trình Trạc thấy Kiều Lạc và mình phiền, thực sự là không khác gì hai cái loa, còn là cùng một bộ, kiểu lặp lại, một cái nói xong, cái còn lại phải nói lại lần nữa.
Đây không phải là một tình bạn bền chặt bình thường, Trình Trạc có thể chịu đựng lâu đến vậy, nghĩ mà thấy hơi cảm động.
Từ Cách nói: “Trình Trạc đã nói vậy rồi, cậu hiểu rồi chứ hả?”
Ý là, Kỷ Chẩm Tinh không hề thích cậu.
Kiều Lạc nghĩ ngợi rồi nói: “Hiểu rồi——”
“Cậu ấy khác Trình Trạc, Trình Trạc là học giỏi, Kỷ Chẩm Tinh là thích học.”
Từ Cách: “…..”
Tình bạn của ba người vẫn bền chặt, Trình Trạc làm bông hoa lạnh lùng không dính bụi trần, Từ Cách làm tên lưu manh vui vẻ thay bạn gái như thay áo, Kiều Lạc vẫn thích Kỷ Chẩm Tinh nhưng chỉ dám âm thầm theo đuổi người ta.
Điều thu hút sự chú ý của mọi người không phải là sự mập mờ khó nhận ra giữa cô và Kỷ Chẩm Tinh ở trường, mà là mối quan hệ đáng ghen tị giữa cô và Trình Trạc, nhưng cũng có người cảm thấy tình bạn giữa ba người khó mà trong sáng nổi.
Nhưng khi mọi người nghĩ về ba người họ, cuối cùng hai người bị ghép đôi với nhau là Trình Trạc và Kiều Lạc, đồn đại như thể tai nghe mắt thấy.
Kiều Lạc được cưng chiều từ bé, hành động tùy thích và bất cần, nếu phải cãi nhau với con gái, cô nàng sẽ chẳng bận tâm gì đến hình tượng mỹ nữ của mình nữa.
Nhưng lúc này, cô không giận, ngón trỏ đặt lên môi, thần bí nói: “Đừng gấp gáp giải thích — tôi phát hiện ra Kỷ Chẩm Tinh ghen rồi đó!”
Rồi đến mùa Tết năm lớp 11.
Từ Cách nhận được tin nhắn của Kiều Lạc, gọi cậu đến sân bóng rổ cũ ở cầu Đàm Phức đốt pháo hoa.
Kiều Lạc chính thức tỏ tình với Kỷ Chẩm Tinh.
Cô nhìn người trước mặt, lòng ngập tràn niềm vui, “Kỷ Chẩm Tinh, cậu cũng thích mình đúng không?”
Kỷ Chẩm Tinh mặc chiếc áo khoác dạ cúc sừng màu be, đẩy gọng kính trên sống mũi, cậu do dự lẫn thấy khó xử, nhưng bầu không khí lúc này quá lãng mạn, cậu như không thể cưỡng lại được, nói ra một chữ trái với nguyên tắc.
“Đúng.”
Kiều Lạc kéo tay cậu: “Vậy hẹn hò với mình nha? Được không, đảm bảo không làm lỡ chuyện học của cậu đâu.”
Pháo hoa vang chói tai, ánh sáng vàng rực, mùi lưu huỳnh nồng đến mức cay mắt, trên bật lửa nhựa có dán một mẫu quảng cáo nhỏ của một nhà hàng đồ nướng nào đó, chất lượng cực tệ, đốt hết pháo hoa thì bật lửa cũng hết gas.
Lúc này Từ Cách cực kỳ thèm hút một điếu, mắt đã cay xè, nếu thêm sặc khói thuốc, đã đến mức này rồi thì rơi một hai giọt nước mắt chắc cũng không đến nỗi quá mất mặt.
Cậu khó chịu thay cho Kiều Lạc.
Sự khó chịu này khiến tâm trạng cậu tụt dốc, nhưng không phải vì ganh tị, mà đơn giản chỉ vì cảm thấy cô bạn lúc nhỏ từng chen chúc trên võng với mình này, mặc dù tính tình không hề ngoan ngoãn hay dịu dàng, có khuôn mặt xinh điên đảo, nhưng cô đã nhiệt tình đến thế, thì lẽ ra phải có người yêu cô nhiệt tình hơn mới phải.
Mắc mớ gì phải đi nhẹ nói khẽ cười duyên, lấy lòng một thằng mọt sách, còn phải hứa không làm phiền thằng mọt sách đó.
“Mẹ kiếp!”
Từ Cách đá ngã ống pháo hoa đã cháy hết. Ngay lúc đó, cậu cảm thấy mình là bố của Kiều Lạc.
Khó chịu bỏ mẹ đi được.
Sau khi có được tên mọt sách đó, cuộc sống năm cấp ba của Kiều Lạc cũng không hề thuận buồm xuôi gió. Đến cuối năm lớp 11, Kiều Lạc bắt đầu nghĩ đến chuyện muốn làm ca sĩ, cũng nhanh chóng kiên định với suy nghĩ đó.
Khi đó, được hát trong quán bar nhạc sống là điều cực kỳ “mốt” với Kiều Lạc.
Nhưng cô chỉ mới 17 tuổi, chưa thành niên, gia đình không đồng ý cho cô đến những nơi không lành mạnh đó.
Nhưng Kiều Lạc nào phải người chịu nghe lời, chỉ cần cô thích, dù là người hay vật, cô chưa đụng phải ngõ cụt thì tuyệt nhiên không quay đầu.
Khi đó, ở phố tây gần trường trung học số 14 có một quán rượu nhỏ chưa đến mức được gọi là quán bar, có hai tầng, không to không nhỏ, mới khai trương không lâu.
Tờ thông báo tuyển ca sĩ dán ngoài cửa bị Kiều Lạc gỡ xuống.
Quá trình cực kỳ suôn sẻ, chủ quán bảo cô có thể đến sau giờ học tối thứ bảy, cô nghiêm túc đến mức mất rất nhiều thời gian mới quyết định được nên mang theo cây đàn guitar nào.
Cô mới hát được ba bài rưỡi ở quán rượu đó thì đã bị đụng chạm.
Từ nhỏ Kiều Lạc đã được yêu thương cưng chiều, cô chưa từng phải cúi mình trước ai ngoài Kỷ Chẩm Tinh.
Ai dám làm gì khiến cô khó chịu, thì chị đại đây chẳng quan tâm một điều nhịn chín điều lành gì nữa, cho người ta chứng kiến thế nào là sóng to gió lớn ngay tại chỗ.
“Anh ta sờ đùi tôi! Chủ quán đó còn nói đỡ là tại anh ta xỉn rồi, sau này tôi mới biết anh ta là bạn của chủ quán.”
Ấm ức xong, cô chẳng nghĩ đến bản thân mình, mà lại nghĩ đến Kỷ Chẩm Tinh đầu tiên, “Không được để Kỷ Chẩm Tinh biết đâu đó, không thì thế nào cậu ấy cũng giận, nói tôi bày chuyện.”
Từ Cách khịt mũi, “Ông đây chả quan tâm đ ến thằng đấy hiểu không?”
Kiều Lạc lườm cậu: “Mắc gì cậu tức cậu ấy? Có phải cậu ấy ăn hiếp tôi đâu.”
Vậy ai ăn hiếp cô? Sau khi biết được, Từ Cách đến quán rượu đó sau tiết tự học tối thứ sáu, quán trang trí theo kiểu quán bar nhạc nhẹ, mở nhạc sàn, Từ Cách vừa bước vào đã nhíu mày, hỏi người ta chủ tiệm ở đâu.
Từ Cách đi đến quầy rượu, khách sáo đưa cho chàng trai trẻ ở đó một điếu thuốc. Đối phương để đầu trọc, trên cổ có hình xăm, nhận điếu thuốc của cậu.
Từ Cách khum tay lại châm thuốc cho anh ta, dựa vào quầy, trò chuyện với chủ quán rượu đầu trọc một lúc.
Ăn nói khéo và giỏi hòa nhập dường như là bản năng của Từ Cách, kỹ năng tán dóc cực đỉnh, trò chuyện được một lúc, cậu chuyển đề tài hết sức tự nhiên: “Tuần trước chỗ anh có ca sĩ mới phải không?”
Nói xong, Từ Cách vẫy tay, bảo phục vụ khui chai rượu đắt nhất ở đây, lấy hai cái ly uống cùng với chủ quán đầu trọc.
Chủ quán đầu trọc thấy cậu tuổi tác không lớn nhưng sành sỏi và hào phóng, sau khi biết tên thì đã nịnh nọt gọi cậu là thiếu gia Từ, rồi kể cho Từ Cách nghe mọi chuyện của hôm đó như đang khoe khoang.
“Ừa, thì tại thằng bạn tôi muốn vậy, cậu hiểu mà, không thì chẳng chọn cô nhóc đó làm gì, nhưng đâu có ngờ cô nhóc đó dữ dằn thế.”
Ý của cả đoạn này là, cô nhóc đó quá ngây thơ, bị người như bọn tôi lừa cũng đáng đời, bọn tôi không lừa thì cũng sẽ có người khác lừa giống bọn tôi, coi như miễn phí dạy cho một bài học.
Nói xong, chủ quán nhận ra Từ Cách đã hút hết điếu thuốc, có qua có lại, anh ta cũng châm thuốc cho Từ Cách.
Từ Cách cười tủm tỉm, rít thuốc nhả khói nói: “Thế này nhé, ngày mai em dắt mấy anh đem đến đây.”
Ông chủ đầu trọc lịch sự cười nói: “Ôi dào, ủng hộ chuyện làm ăn thế này, thiếu gia Từ khách sáo quá đó.”
Nụ cười trên mặt Từ Cách biến mất ngay tắp lự, cậu đột ngột ấn đầu thuốc xuống mặt bàn, đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo.
“Anh nói với thằng bạn của anh là dẫn theo đám anh em đến nữa, nhiều cũng chẳng sao, bao nhiêu bên tôi cũng đánh chết mẹ luôn.”
Từ Cách nói bằng giọng điệu đó là vì Kiều Lạc.
Đánh xong, rải tiền thuốc men ngay tại chỗ, dưới ánh hoàng hôn, mấy tờ tiền màu đỏ rơi lả tả, túi của Từ Cách còn sạch sẽ hơn mặt cậu, vác cây gậy bóng chày trên vai, cậu lau máu dính trên mặt, đau bỏ mẹ chứ chẳng đùa, nhưng cũng cảm thấy mình đẹp trai vãi đạn.
Nhưng Kiều Lạc không vui nổi.
Trong tiệm trà sữa, cô chống cằm, cúi đầu chán chường.
“Tôi chỉ muốn nhiều người nghe tôi hát thôi mà, sao khó khăn thế không biết? Từ Cách, tôi muốn đến quán bar hát lắm, nghĩ thôi đã thấy quá ngầu. Thôi cứ chờ vậy, để coi sau này còn cơ hội khác không.”
Tóc mái của Từ Cách xoăn nhẹ, trên má còn dán một miếng băng keo cá nhân, cậu hút một ngụm trà sữa béo ngậy, hào phóng đáp lại: “Chắc chắn sẽ có thôi, để sau này tôi mở quán bar cho cậu tới hát mỗi ngày, ừm ——chốt vào lễ tình nhân 14 tháng 2, tự mang theo lightstick, miễn phí đồ uống cho mọi người, cả đống người đến nghe cậu hát.”
Kiều Lạc không khỏi tưởng tượng cảnh đó, cười ra tiếng: “Hơi giống concert ha.”
Từ Cách nói: “Lại chả, concert của một mình cậu!”
_______________________________
SQ: Bảo sao sau này mở quán bar thiệt, người giàu nói được làm được!!!
Công tử Trình chứng nhận bạn tốt, bạn kêu ráng học ok liền, một tình bạn đẹp!!!
Mấy đoạn có chửi bậy/nói bậy là giống với bản gốc chớ mình không có tự thêm thắt gì nha =))) nhưng chửi vậy hợp với tính tình Từ Cách, nói hai ba câu là phải thêm câu chửi vào=)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT