Editor: SQ
__________________________
Cuối cùng cũng đã bất ngờ sáng lên
Mạnh Thính Chi rụt tay về khỏi bức tranh chữ, đầu ngón tay mềm mại hơi nóng lên, có lẽ cảm giác say bắt đầu lan ra, cảm giác nóng bừng tỏa khắp cơ thể.
Nhưng khi ngắm nhìn những con chữ quen thuộc đó, chợt thấy như có một làn gió mát từ núi Tiểu Xuân trong sương đêm phà đến.
Phà vào lòng cô.
Tằng Nhị gặp được người quen, ngồi trong sảnh trò chuyện với một người đàn ông trung niên có thư ký đi cùng, khi nói đến cuộc gặp gỡ tối nay, cô ấy tự nhiên nhắc đến Mạnh Thính Chi.
“Là một đàn em rất tài năng của tôi, Mạnh Thính Chi.” Nói xong thì giới thiệu với Mạnh Thính Chi, “Chi Chi, đây là ông Hoàng, ông chủ của Hợp Lai, bình thường thích sưu tầm tranh thư pháp và đồ cổ.”
Mạnh Thính Chi mỉm cười, cất lời chào đối phương.
Ánh mắt của vị sếp Hoàng bụng phệ đó chuyển từ Mạnh Thính Chi ra phía sau, nhìn thấy bức tranh chữ thư pháp kia.
Hôm đó Trình Trạc để lại bức chữ thư pháp này, nhưng không mang theo con dấu, sau đó, quản lý nữ vô cùng tiếc nuối, từng đưa ra đề nghị.
“Hay là mình nhờ sếp Thư làm người trung gian, tìm dịp đến gặp công tử Trình để bổ sung con dấu, sau này treo ở sảnh, người khác nhìn thấy là biết được ngay.”
Lúc đó sếp Hoàng mỉm cười lắc đầu.
Cần người ta nhìn là hiểu ngay để làm gì, cứ treo thế này mới hay, không ai nhận ra, nhưng lại nằm giữa các tác phẩm có tác giả, không ai dám xem thường, khi nào có người hỏi bức thư pháp quý giá này do ai viết thì hãy nói ra.
Nhìn là biết được ngày không thể bằng được với cái cảm giác đó.
Sếp Hoàng hỏi: “Cô Mạnh thích bức thư pháp này?”
Mạnh Thính Chi quay đầu lại nhìn lần nữa, gật đầu nói: “Thích, chữ giống người.”
Thích chữ như thích người.
Vì uống rượu không thể lái xe, Mạnh Thính Chi cũng không gấp gáp tìm người lái thay, vậy là để lại xe ở bãi giữ xe của Hợp Lai.
Tài xế nhanh chóng đến, Tằng Nhị muốn đưa Mạnh Thính Chi về nhà, ban đầu Mạnh Thính Chi từ chối, sau đó đổi ý.
Hội sở Hợp Lai rất gần với khu căn hộ Chẩm Xuân.
Bức chữ thư pháp đó gợi lại không ít ký ức, cô bỗng rất muốn quay về khu căn hộ Chẩm Xuân, vốn dĩ nên gọi trước cho Trình Trạc hoặc thư ký Đặng, bây giờ cô không có thẻ ra vào, cũng không biết mật khẩu hiện tại.
Có lẽ vào cũng không được.
Nhưng vẫn im lặng, chỉ là muốn thử vận may mà thôi, không vào được cũng không sao.
Tằng Nhị thả cô ở trước cổng khu căn hộ Chẩm Xuân.
Mạnh Thính Chi xuống xe, Tằng Nhị quan sát khuôn viên từ đằng xa qua cử kính xe, bỗng cười nói: “Chị nghe người ta nói nhà ở khu căn hộ Chẩm Xuân rất thích hợp làm nhà tân hôn, không biết có phải thật không nữa?”
Mạnh Thính Chi đứng trong gió vuốt lại tóc: “Chắc không phải thật đâu chị.”
Nếu là thật thì Trình Trạc đã không mua.
Anh là người bài xích chuyện kết hôn.
Đam Mỹ Cổ ĐạiTằng Nhị gật đầu đáp ừ, chắc là nói chơi thôi, đắt chết đi được, rồi dặn Mạnh Thính Chi chú ý an toàn, sau đó mới bảo tài xế lái xe đi.
Mạnh Thính Chi đi về phía phòng bảo vệ, nghĩ bụng đến hỏi mình có vào được không xem sao.
Bảo vệ nhìn cô, nhanh chóng nhận ra cô, “Cô Mạnh? Cô Mạnh ở biệt thự số 6!”
Mạnh Thính Chi gần như quên mất, lúc chia tay Trình Trạc, thư ký Đặng từng thuyết phục cô rằng ở khu căn hộ Chẩm Xuân còn rất nhiều đồ của cô, có của riêng cô, và cả rất nhiều món của Trình Trạc tặng cô, đồ để lại đây cũng lãng phí, bảo cô có thể đến lấy bất cứ lúc nào.
Nhưng lúc đó cô chìm đắm vào cảm xúc quá sâu, chưa từng quay lại dù chỉ một lần.
Có lẽ là được ai đó dặn dò, tháng nào thư ký Đặng cũng đến tìm bảo vệ hỏi Mạnh Thính Chi có đến không, còn đưa một tấm ảnh của Mạnh Thính Chi cho bảo vệ, nhắc bảo vệ đừng quên, nếu hôm nào cô Mạnh đến đây thì phải cho cô ấy vào trong.
Bảo vệ nói xong, trong giọng nói có đôi chút mừng rỡ như đã khổ tận cam lai: “Không ngờ cô đến thật! Tôi đưa cô vào trong nhé cô Mạnh.”
Vẫn là khuôn viên rộng rãi và sang trọng, yên tĩnh, gió thoảng hương hoa dễ chịu như trong ký ức.
“Đèn đường này đổi rồi ạ?”
Cô so sánh lần lượt mấy ngọn đèn.
Anh chàng bảo vệ trẻ tuổi liếc nhìn rồi nói: “À, đèn này hả, thay rồi, thay hồi năm ngoái, vì dạo trước có chủ nhà phản hồi là độ chụm sáng của loại đèn âm sàn này thấp, cho nên thay hết đèn âm của khu bên này.”
Đứng trước cửa biệt thự số 6, Mạnh Thính Chi nhìn một cụm đèn sáng trong một bụi cây nhỏ, kiểu màu vàng nhạt chỉ thấy trong truyện cổ tích.
Là kiểu đèn trước đây dùng.
Cô chỉ sang đó, chưa kịp hỏi, bảo vệ đã giải thích.
“Đèn âm đất của cả khu Chẩm Xuân được thay hết, chỉ để lại đèn ở cổng nhà số 6 này, hồi trước cũng có người đến hỏi, hình như chủ nhà số 6 cố ý giữ lại, không cho đổi.”
Đó là một đoạn ký ức đã từ rất lâu.
Hè năm đó, ráng đỏ khắp trời, hoàng hôn đang buông xuống, cô cầm hộp giữ nhiệt đi từ hẻm Đồng Hoa đến, thấp thỏm ấn chuông cửa nhà anh.
Lúc đó anh bị đau dạ dày, không thèm ăn gì, mặc bộ đồ ngủ lụa màu trắng ra mở cửa, vai rộng, dáng người thanh mảnh.
Mạnh Thính Chi dịu dàng khuyên anh, ăn thêm một miếng cũng được.
Anh ngồi ở chiếc bàn nhỏ ngoài ban công, tay cầm đũa, cười nói cô như đang dỗ trẻ con.
Thấy xấu hổ quá, cô chạy ra ban công hóng gió.
Đêm nối tiếp ngày, đèn trong khuôn viên đồng loạt sáng lên ngay trong khoảnh khắc đó.
Bầu trời tối sầm, thế gian bừng sáng.
Cô mừng rỡ nhìn, chỉ vào ánh đèn sàn trong bụi cỏ cho anh xem, ngây thơ nói: “Giống đom đóm to ơi là to.”
Anh hỏi cô thích à? Cô chống tay bên má nói thích.
Nhưng tự dưng thích một chiếc đèn có hơi kỳ lạ, cô lại huyên thuyên đủ điều để giải thích, không phải thích đèn, mà là thích đom đóm, cũng không hẳn là thích đom đóm, mà là thích những thứ nhỏ bé mờ ảo đó bất ngờ sáng lên.
Khi đó anh chỉ cười mà không nói gì, cô từng cho rằng đó chỉ là phép lịch sự.
Anh vẫn nhớ.
Anh nhớ tất cả.
Những thứ nhỏ bé mờ ảo đó, cuối cùng cũng đã bất ngờ sáng lên.
Bảo vệ nhỏ giọng gọi cô: “Cô Mạnh?”
“Vâng?” Mạnh Thính Chi hoàn hồn lại, nhìn theo tiếng gọi, chỉ cảm thấy mặt mình vừa nóng vừa lạnh.
Bảo vệ cẩn thận đưa khăn giấy cho cô, “Sao cô khóc vậy?”
Mạnh Thính Chi giơ ngón tay chạm vào dưới mắt, hơi ướt.
Cô cũng không biết vì sao mình đột nhiên rơi nước mắt, nhận lấy khăn giấy mà bảo vệ đưa cho, cô nói cảm ơn, ấn nhẹ lên mặt.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây, cảm ơn.”
Cô đứng ngoài cửa biệt thự số 6 một lúc lâu, còn căng thẳng hơn lần đầu tiên ấn chuông cửa nhà anh, là một kiểu gần tình sợ tình khác.
Ngôi nhà này chất chứa quá nhiều kỉ niệm của cô.
Bỗng nhiên, chuông di động vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, cô lấy ra trong túi áo khoác màu đen, trên màn hình, tên của chủ nhà số 6 trực tiếp ập vào tầm mắt.
Trình Trạc.
Gió thổi qua nơi lúc nãy có giọt nước mắt nóng hổi lăn dài, lành lạnh.
Lúc này cảm giác nóng bức do rượu đã tan từ lâu, cô mặc quần áo mỏng manh, ngón tay cũng lạnh buốt, vuốt ngang màn hình, như đến gần ngọn lửa để sưởi ấm, đưa điện thoại lên tai, dịu dàng nhỏ nhẹ nói “Alo”.
Không đủ, vẫn muốn gọi tên anh.
“Trình Trạc.”
Trái tim như bị véo nhẹ, cô rũ mắt, nhìn đèn âm đất trong bụi cỏ trước mặt.
“Mạnh Thính Chi.”
Giọng nói quen thuộc phát ra từ điện thoại.
Ngoài ba chữ đó, anh không nói gì nữa.
Mạnh Thính Chi loáng thoáng nghe thấy tiếng lật giấy sột soạt bên đó.
“Anh đang ở đâu vậy? Công ty hả anh? Em có……”
Giọng nói kiềm chế của anh đột nhiên cắt ngang cô, âm sắc nặng nề: “Mạnh Thính Chi, em nói dối.”
Mạnh Thính Chi không hiểu gì.
“Là sao?”
Giọng nói đó len vào nỗi mờ mịt của cô, như mây tan thấy sương, tìm được điểm bắt đầu.
“Em nói dối, em không hề chúc anh tương lai rộng mở, không có một câu chúc nào, em nói em muốn gặp anh……..
Mạnh Thính Chi, em còn muốn gặp anh không?”