Ở góc hành lang có bóng râm, cửa sổ ngập tràn ánh nắng vừa rồi ở gần đó, sáng tối chập chờn.
Mạnh Thính Chi đi theo sau Trình Trạc, đi đến đó, thấy bực bội vì sao mình lại nghe lời thế không biết, lẽ ra phải hỏi trước là qua đây làm gì mới phải?
Trình Trạc nói: “Từ Cách lừa em đó.”
Mạnh Thính Chi biết chuyện đó, cô đáp “Ừm”, không nói thêm.
Trình Trạc nói tiếp: “Thật ra là vì ông nội anh muốn gặp em.”
Mạnh Thính Chi: “Ờ.”
Phản ứng bình thản của cô khiến anh đoán không ra manh mối dù chỉ nhỏ nhất, cũng không có chỉ dẫn nào.
Cô đã bị Từ Cách lừa đến đây, cuộc gặp mặt này xem ra không thể tránh khỏi, nhưng vẻ lúng túng vừa rồi của cô rõ ràng là vì khó xử.
Trình Trạc nhìn thang máy cách đây không xa.
Còn Mạnh Thính Chi đứng trước mặt vẫn nhìn anh.
Anh rối rắm nhìn lại, đối diện với ánh mắt của Mạnh Thính Chi, yết hầu ở chiếc cổ thon dài khẽ cử động, anh nhìn sang chỗ khác, nói: “Em cứ vào thang này đi, lát nữa anh giải thích cho.”
Mạnh Thính Chi lúng túng đáp “Hả”, môi hé ra trông vừa ngơ ngác lẫn đáng yêu: “Nhưng mà, giỏ trái cây của em…..”
Bị xách vào trong rồi.
Trình Trạc dứt khoát nói rõ với cô: “Em biết ông nội anh muốn gặp em là có nghĩa gì không?”
Mạnh Thính Chi không muốn đoán, lắc đầu.
“Nếu ông gặp em, rồi lại rất hài lòng….”
Cô chưa từng gặp ông nội của Trình Trạc, nhưng đã gặp bố của Trình Trạc, lần gặp nhau đó, cả hai bên không ai thấy hài lòng.
Ký ức tồi tệ, khó mà quên được.
Mạnh Thính Chi tỏ ra cố chấp, thấp giọng nói: “Thì sao, em không thể làm ông nội anh thấy hài lòng hay sao? Nếu ông hài lòng về em, ông cũng đâu để em làm bà nội của anh.”
Trình Trạc: “…………”
Một năm không gặp, tài tranh cãi của cô tiến bộ trông thấy.
Cuộc nói chuyện dừng ở đây, bầu không khí đông cứng như thể cả hai đang giận dỗi, không hiểu sao Mạnh Thính Chi cảm thấy sự “giằng co” này có phần ngượng ngùng lẫn mập mờ.
Vì mới vừa rồi có một cô y tá trẻ đi ngang qua, thì thầm với đồng nghiệp, còn để Mạnh Thính Chi nghe thấy được.
Nói đó là bạn gái của anh Trình.
Mạnh Thính Chi nhìn vào ánh sáng trên mặt đất, bình tĩnh lại, lúc này mới lẩm bẩm: “Đâu thể để lần nào anh kêu em đi em cũng đi.”
Trong lời nói có ý trách móc.
Trình Trạc không khỏi thấy căng thẳng, anh có quá nhiều điều muốn giải thích về cuộc chia tay đó, nhưng ngay khi anh lên tiếng, đã bị giọng nói nhẹ nhàng của Mạnh Thính Chi giáng cho một đòn.
“Nếu làm vậy thì em nghe lời anh quá.”
“Bây giờ em hết rồi!”
Nói xong, không cho Trình Trạc thêm một giây nào, cô xoay người đi về phía phòng bệnh 708.
Hôm nay cô mặc chiếc đầm xô trắng dài có đường xẻ rất đẹp, tay áo phồng tôn vai và bờ lưng gầy, trông rất mềm mại.
Khi cô xoay người, mái tóc đuôi ngựa cột cao cũng lay động theo, đuôi tóc như cành liễu lướt qua chiếc cổ trắng trẻo mảnh khảnh.
Chợt như lần gặp nhau ở dưới bóng cây trong chùa.
Trình Trạc ấn mạnh ngón tay cái vào ngón trỏ, dưới áp lực, vết thương chưa lành hẳn khiến thần kinh đau châm chích.
Trong lòng bàn tay phải của anh, là tờ giấy dính nhỏ đã bị vò nhàu nát.
Trình Trạc đứng bên cửa sổ hút hết điếu thuốc rồi quay lại.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, bên trong đang nói chuyện hăng say.
Suýt thì quên mất, ông nội anh cũng lấy một họa sĩ, bản thân ông cũng tinh thông thư pháp và quốc họa, dù có cách biệt chục thế hệ, ông vẫn tìm được chủ đề chung với cô nàng này.
Hỏi cái này một ít, hỏi cái kia một ít, vài câu là tra ra được gốc gác lai lịch của đối phương, cố tình tỏ ra đang trò chuyện vui vẻ.
Bây giờ đã nói đến chuyện người trẻ tuổi nên có can đảm để theo đuổi ước mơ.
“Nếu có dịp, con đến nhà ông là biết ngay, hồi đó bà nội nó có một tiệm làm gốm, để trống lâu năm rồi, bây giờ đưa cho hai học trò của bà ấy mở lớp dạy, cuối tuần nào cũng có mấy đứa con nít đến chơi đất sét.”
Nói chuyện đến khi hoàng hôn buông xuống, chiều tà trải dài khắp đất.
Cả quá trình không có chủ đề nào khó nói, cứ như chỉ là bậc con cháu lễ phép đến thăm bậc cha chú hiền lành thân thiện, thậm chí rất hiếm khi nhắc đến chuyện trước đây của cô và Trình Trạc.
Cho dù là ông cụ cố tình hay vô tình nhắc đến, cũng chỉ nói trong vài ba câu rồi tự nhiên qua chuyện khác, nói về bản thân ông nhiều hơn.
“Hồi còn trẻ, ông với bà nội nó tính tình ngược nhau, cũng có cãi nhau, lúc đó nóng đầu nên mới muốn ăn thua đủ, bao nhiêu năm trôi qua, chuyện gì cũng quên sạch sẽ, bây giờ nhớ lại, cãi nhau chí chóe, hợp tan tan hợp, rồi cũng đâu vào đấy cả.”
Trước khi đi.
Mạnh Thính Chi dịu dàng nhắc ông cụ chăm sóc tốt sức khỏe của mình.
Ông cụ hỏi cô có tự lái xe đến không, sau khi nhận được cái gật đầu của Mạnh Thính Chi, ông nhìn sang Trình Trạc, bảo Trình Trạc dẫn cô đến bãi đậu xe cẩn thận.
Ra khỏi phòng bệnh.
Đi đến thang máy, đúng lúc bỏ lỡ chuyến đang đi xuống.
Trời hoàng hôn ngoài cửa sổ như một bức tranh sơn dầu tinh tế nhẹ nhàng, khiến cảnh cảnh tắc đường vào giờ cao điểm buổi tối trên đường cao tốc cách đó không xa không quá mức vội vã.
Mạnh Thính Chi thu lại ánh nhìn, nhớ lại khi nãy nghe ông nội anh kể về bà nội anh, lúc này tâm trạng bình tĩnh, không khỏi nói một câu.
“Không ngờ, đàn ông nhà anh ai cũng thích lấy họa sĩ, truyền thống gia đình hả.”
Người bên cạnh không nói gì.
Mạnh Thính Chi bối rối quay sang, đột nhiên chạm phải ánh mắt vẫn luôn nhìn cô của Trình Trạc, như dòng suối sâu dưới bóng râm, ngay lúc cảm thấy hoảng hốt, giọng nói trầm ấm êm tai của anh bỗng thốt ra bốn chữ.
“Truyền thống gia đình.”
Thang máy hiện đèn đỏ, tiếng “Đing” đúng lúc này vang lên, nhắc nhở đã đến tầng, cửa tự động mở ra hai bên.
Hồi còn bé xem thế giới động vật, thấy thực vật trong rừng mưa nhiệt đới thường có màu sắc rực rỡ và nhiều chất nhầy, một khi con thiêu thân vô tình bị thu hút bay đến đậu, nó sẽ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể thoát khỏi sự trói buộc của mùi hương đó.
Trong giây phút vừa rồi, Mạnh Thính Chi là con thiêu thân.
Cô tránh ánh mắt anh, kịp thời đưa tay ra chặn, cánh cửa thang máy đang chuẩn bị đóng tự động mở ra lần nữa, cô hít một hơi thật sâu, tỏ ra bình tĩnh bước vào trong.
Trình Trạc theo sau, không nói gì.
Vậy là đã đủ.
Anh luôn là người ít nói, chỉ mấy chữ là có thể khơi dậy sóng to gió lớn.
Thang máy chầm chậm đi xuống.
Mạnh Thính Chi cúi gằm nhìn mũi chân mình.
Bốn bức tường của thang máy phản quang, có một ánh mắt không giấu được sự mãnh liệt đang dừng trên người cô, trong không gian nhỏ hẹp và khép kín, muốn trốn cũng không trốn được, cô chỉ có thể cố gắng hết sức để bình tĩnh lại.
Thang máy đi đến lầu 3.
Mở ra, không người, khép lại.
Trình Trạc bỗng lên tiếng: “Tóc em thẳng rồi.”
“Hửm?” Mạnh Thính Chi khó hiểu hỏi, không dám quay đầu sang, chỉ khẽ liếc nhìn anh qua khóe mắt.
“Hai lần kia em để tóc xoăn.” Về hai lần đơn phương nhìn thấy, cô không hay biết.
Trình Trạc nói: “Trước đó từng thấy em ở đình Minh Dụ.”
Vào cái đêm mưa to đèn mờ, tóc cô bị ướt nên không nhận ra được, hôm nay nhìn ở khoảng cách gần, không còn là xoăn gợn sóng như hai lần đầu, mà là tóc thẳng mượt tự nhiên, rất thuần khiết.
Đình Minh Dụ?
Mạnh Thính Chi nhớ ra, là lần quay phim tài liệu.
Cô chợt nhớ ra, trả lời: “À, lần đó hả, đàn anh Hứa yêu cầu.”
Bản thân cô bình thường lười làm tóc cầu kỳ như thế, hôm đó mặc chiếc đầm cổ điển màu xanh hồng, Nguyễn Mỹ Vân nhìn thấy thích mắt, dẫn cô đến tạo kiểu tóc ở tiệm của Tony.
Sau đó lúc trang điểm để quay phim, Hứa Minh Trạch nói hôm đó cô để tóc xoăn rất xinh, vậy là kêu thợ trang điểm uốn tóc cho cô lần nữa.
Nhưng lời này lọt vào tai Trình Trạc làm anh cực kỳ khó chịu.
“Đàn anh Hứa? Cậu ta yêu cầu? Cậu ta còn có thể chỉ định em phải tạo kiểu nào à?”
Thang máy xuống đến nơi.
Mạnh Thính Chi cứng họng trước câu hỏi của anh, sao người này nổi nóng đột ngột thế?
Bước ra thang máy, Mạnh Thính Chi đi về phía sảnh, cô muốn giải thích: “Đó là phim của anh ấy, tất nhiên anh ấy muốn làm kiểu gì thì phải làm kiểu đó chứ sao.”
Trình Trạc ngạo mạn khịt mũi nói: “Cậu ta giỏi quá nhỉ.”
Mạnh Thính Chi liếc nhìn anh, đôi mắt đào hoa và hàng mi dài ẩn chứa vẻ u ám đầy sát khí.
Bị gì đây?
Ghen hả?
Mạnh Thính Chi thấy đau cả đầu.
Liếc mắt nhìn xuống, anh liên tục ấn ngón cái và ngón trỏ vào nhau, mép băng keo cá nhân màu da đã lấm tấm máu, một ít vệt máu nhỏ dính vào vân tay, cảnh tượng này xuất hiện trên đôi tay đẹp đẽ của anh thực sự là phí của trời.
Họa sĩ không thể đứng nhìn nghệ thuật bị hủy hoại.
Mạnh Thính Chi vội nắm tay anh.
“Anh đừng ấn! Vẫn chưa lành đâu, vết thương rách ra rồi kìa, anh không đau hả?”
Đầu ngón tay cô mềm mại, nắm lấy sườn ngón tay anh, như thể vết thương đó bị kẹp ở giữa, đang phải chịu điện giật mức nhỏ nhất.
Ngay cả xương cổ tay cũng tê rần.
Mạnh Thính Chi ngẩng đầu nhìn anh một cách lo lắng lẫn nghi ngờ, giống như đang hỏi một đứa trẻ ngã phịch xuống đất.
Đôi mắt của Trình Trạc như bị thứ gì đó làm bỏng, một người cao to, cúi đầu nhìn cô gái mang giày búp bê, hàng mi dài rậm rủ xuống toát vẻ mong manh, môi thốt ra từ đơn khó nghe rõ.
“Ừm, đau.”
Giọng nói trầm thấp, ngắn và mềm.
Đôi ngươi của Mạnh Thính Chi thầm mở to, ngạc nhiên như thể có ai đó đột ngột chọt bể một quả bóng bay bên tai cô, phải hình dung cảm giác hoa mắt ù tai đó thế nào đây?
Hoàn toàn mất cảnh giác.
Chẳng cần phải dầm mưa hay bị bệnh nhập viện làm phẫu thuật mới được tính là yếu ớt, người này chỉ cần dùng thái độ chịu thua nói ra hai con chữ ngắn cũn cỡn đó là đã cực yếu ớt rồi!
Mạnh Thính Chi buông tay ra, không dám hỏi lại “Anh đau thật à?”.
Lỡ như anh trả lời “Ừ”, thì anh chính là đồ yếu ớt thành tinh!
Mạnh Thính Chi nhìn xung quanh.
“Anh có rành đường bệnh viện này không? Hay nhờ y tá băng lại cho anh đi, vết thương này của anh có cần phải sát trùng lại không, bây giờ trời nóng, đổ mồ hôi dễ bị nhiễm trùng đó.”
Mắt cô đảo quanh, lần lượt nhìn mỗi một người bác sĩ và bệnh nhân trong sảnh, có chết cũng nhất quyết không chịu nhìn Trình Trạc lúc này.
Đột nhiên, từ cằm lên trên là một cảm giác nóng rực, chỉ cần một chút áp lực, là cô không thể không nhìn nơi khác.
Chủ nhân của bàn tay đó cúi đầu, giọng điệu nhẹ hẫng hỏi cô: “Mạnh Thính Chi, em lo cho anh hả?”
Mạnh Thính Chi chỉ cảm thấy trong cổ họng mình có cả một mùa hè đang không ngừng nóng lên, dù cô có cố nuốt nước bọt bao nhiêu lần đi nữa, ở khoảng cách gần thế này, mỗi một giây đều đang thiêu đốt, cái nóng khó tan đi.
Cuối cùng.
Cô ngập ngừng nói: “Em, em lo cho mỗi một người chiến đấu với bệnh tật.”
Trong phòng khám còn có những người khác đang băng bó vết thương, cô y tá trẻ trước đó dẫn đường cho Mạnh Thính Chi cũng đang ở trong đó, nhìn thoáng qua là đã nhận ra Trình Trạc, thấy vết thương ở ngón cái của anh chảy rất nhiều máu, vậy là lập tức mang một chiếc đ ĩa sắt và bông gòn tẩm cồn đến.
Y tá vừa sát trùng lau máu vừa nói: “Sao bị thành thế này, hai hôm nay vết thương đã đỡ hơn rồi mà, làm gì mà để vết thương hở ra nữa rồi.”
Nói xong, cô y tá vô thức nhìn Mạnh Thính Chi đứng cạnh với ánh mắt dò hỏi.
Cứ như hai người đã làm gì đó không nên làm mới khiến vết thương của Trình Trạc bị hở ra, mà Mạnh Thính Chi chính là thủ phạm.
Mạnh Thính Chi thấy vô tội một cách sâu sắc.
Nhưng không muốn giải thích bất cứ điều gì, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc để về nhà ngay.
Trình Trạc cũng không trả lời, nhàn nhạt hỏi: “Bị thương thế này có phải là bệnh tật không?”
Cô y tá trẻ cười khúc khích, lập tức nói: “Ôi dào, cho dù vết thương bị hở cũng không phải lo, bệnh tật gì đâu ạ, làm gì nghiêm trọng đến thế, nhưng sau này phải để ý kỹ.”
Có được câu trả lời chuyên ngành, Trình Trạc quay sang nói với Mạnh Thính Chi: “Không phải bệnh tật.”
Anh không thuộc phạm vi “người đấu tranh vì bệnh tật”, tình thương phổ quát của cô không đến lượt anh.
Mạnh Thính Chi không thể nhịn được nữa, hai má hơi phồng lên, cuối cùng quả quyết nói: “Vậy em thu lại nỗi lo của em!”
Trình Trạc: “……”
Cô y tá trẻ cầm máu cho vết thương, dán băng keo cá nhân lên lần nữa, mắt đảo qua đảo lại giữa Trình Trạc và Mạnh Thính Chi, môi cong lên, nói với ý hiển nhiên: “Anh Trình à, hình như bạn gái anh giận rồi kìa.”
Trình Trạc liếc nhìn Mạnh Thính Chi, suy nghĩ trong một giây, sau đó quay lại, nhẹ nhàng đáp, “Ừ.”
Mạnh Thính Chi: “?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT